Bá Đạo Độc Chiếm Em

Chương 1: Hồi ức




Tôi tên Oanh, là học sinh lớp chọn trường THPT H, tôi là một người không mấy nổi bật có thể nói là bình thường nhất trong những người bình thường. Tôi không xinh như mấy hot girl nhưng cũng không xấu như cóc ghẻ, không hiền cũng không đanh đá, không dịu dàng nữ tính hay mạnh mẽ như con trai, tôi chỉ là tôi theo một phong cách rất “ tôi”. Tôi luôn cố hết sức để sống một cuộc sống âm thầm lặng lẽ nhưng ông Trời đâu có thương tôi chứ.

Vào năm học lớp 10 tôi từng thích một cậu bạn cùng lớp, nhưng ngày đó có lẽ cậu ta còn chẳng biết tôi là ai ấy chứ. Cậu ấy là một người rất nổi bật trong lớp còn tôi là một ngườ khép kín và quan trọng hơn cậu ấy đã thích một người khác, cô bạn ấy rất đẹp và rất dịu dàng. Tự biết thân biết phận tôi không dám mơ tưởng gì nữa và từ đó tôi không thích ai nữa. Tôi cũng chẳng biết có phải là giới tính tôi có vấn đề hay không nữa, lớp tôi phải nói con trai ai cũng đẹp vậy mà vào mắt tôi lại trở thành lũ khỉ đột xấu xí, có khi tôi còn thấy so sánh chúng như thế là xúc phạm tới lũ khỉ đột ở sở thú nữa ấy chứ. Nói thật khi lũ bạn cho tôi coi hình trai đẹp tôi vẫn tích cực...ngắm đấy chứ, với lại tôi chẳng có hứng thú gì với lũ con gái cả, vậy có nghĩa là giới tính của tôi vẫn bình thường phải không? Nói chung dù có thế nào thì tôi vẫn ế chỏng ế chơ ế bơ vơ tội nghiệp haizzzz.

Năm lớp 11 cuộc đời tôi như bước sang một trang mới, từ một người khép kín tôi trở thành một người năng động hơn hoạt bát hơn. Năm ấy gia đình tôi chuyển nhà lên thành phố ở do ba tôi chuyển công tác, tất nhiên tôi cũng phải chuyển theo, nói thật khi chia tay với các bạn ở trong lớp, tôi chẳng thấy có chút tiếc nuối nào cả vì dù sao trong lớp tôi chẳng có ai là bạn thân để mà sụt sùi khóc lóc chia tay nhau. Lên thành phố tôi được xếp vào một lớp hạng... gần bét của trường. Lớp hạng gần bét mà như thế này thì nếu tôi vào lớp bét của trường thì như thế nào nhỉ!?? Trong lớp nhìn mặt ai cũng du côn hết, từ con gái đến con trai, ngày đầu mới vào lớp mà tôi sợ chết khiếp, cảnh tượng một lũ con gái bu lại đánh một thằng con trai, tệ hơn là còn xé rách áo của tên đó, con gái lớp này manh động như vậy thì làm sao tôi sống nổi đây. Tôi được xếp ngồi ở bàn cuối cùng dãy hai của lớp- chỗ trống duy nhất cạnh một thằng con trai, khi tôi bước xuống chỗ ngồi mà cả lớp ai cũng nhìn tôi như sinh vật lạ mới từ sao hỏa rớt xuống trái đất vậy, họ săm soi người tôi từ trên xuống dưới chỉ thiếu nước đem tôi vào phòng thí nghiệm mà thôi, mà tôi dám chắc nếu làm được họ cũng dám làm đấy. Con gái lớp này kể ra cũng không tệ lắm, họ chủ động làm quen với tôi, sau tuần đầu tiên đi học tôi đã có một người bạn thân, cô ấy tên Liên là lớp trưởng của lớp. Sau cả một tuần đi học nhưng tôi vẫn không thấy cậu bạn kế bên tôi nói một câu nào, nhiều lúc tôi cũng muốn bắt chuyện với cậu ta mà chỉ cần quay qua thấy bản mặt cậu ta nhìn tôi thôi là bao nhiêu điều muốn nói, muốn hỏi trôi tuột vào bụng hết. Bản mặt cậu ta rất “ khủng bố” , tôi chưa thấy ai nhìn con gái mà mắt trợn ngược lên, tay lúc nào cũng nắm thành nắm đấm, như chỉ cần tôi mở miệng ra nói một chữ với cậu ta là cậu ta sẽ cho tôi húp cháo thay cơm dài hạn vậy, dần dà tôi chả còn muốn nói chuyện với cậu ta nữa ngay cả nhìn tôi cũng không dám nhìn vì chỉ cần nhìn thấy bản mặt cậu ta thôi là đảm bảo rằng tối đó tôi gặp ác mộng. Học lớp này riết tôi cũng trở nên mạnh dạn hơn trước rất nhiều, học ở đây tôi được thử rất nhiều cảm giác mới lạ. Nếu trước kia cứ mỗi thứ hai là lớp tôi lại được nhận cờ thi đua nhất khối thì bây giờ tôi lại quen với thứ hạng 29/30 của lớp mình. Cứ như vị trí này sinh ra là của lớp tôi vậy chả có lớp nào giành được nó từ tay lớp tôi cả.