Bá Đạo Độc Chiếm Em

Chương 12: Chiến tranh lạnh




Sáng sớm mới đi làm tôi đã phải gặp Khánh, anh ta khi thấy tôi thì đi luôn, liệu anh ta chào một câu xã giao với tôi thì chết chắc sao lại làm ngơ đi luôn chứ!??? Dù sao thì tôi và anh ta cũng làm việc chung mà.

_ Thư kí Oanh, cô về chuẩn bị ngày mai chúng ta sẽ đi công tác ở thành phố D, chuyền đi chắc khoảng một tuần, ngày mai chúng ta xuất phát, đặt vé máy bay đi.

_ Vâng, tôi biết rồi.

Từ sáng tới giờ anh ta cứ mặt nặng mày nhẹ với tôi cứ như tôi vừa vay tiền anh ta không bằng.

Cốc cốc cốc...

Tôi đang mải đặt vé máy bay không hay biết có người đang đứng trước mặt mình từ bao giờ cho đến khi người đó gõ bàn gọi tôi.

_ Cho hỏi anh Kelvin có trong phòng chứ?

_ Cho hỏi cô có hẹn trước với Tổng giám đốc không ạ?- tôi lịch sự hỏi lại. Nhìn cô gái này trông quen quen nha hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải...A! cô ta chính là Hoàng Tố My, cô ca sĩ kiêm người mẫu nổi tiếng nhất hiện nay, thật không ngờ được gặp cô ta ở ngoài đời thực như thế này, trông cô ta còn đẹp hơn trên ti vi.

_ Cô cứ nói là có Tố My tới gặp là anh ấy tự biết.

_ Vâng cô đợi tôi một lúc.- tôi cầm máy nội bộ lên gọi cho Khánh sau khi nghe anh ta nói vài câu tôi quay qua nhìn cô ta.

_ Tổng giám đốc nói mời cô vào. Cô có muốn uống gì không?

_ Cho tôi một ly nước cam, cảm ơn!

Sau khi cô ta bước vào phòng tôi lật đật đi lấy nước cho họ. Khi tôi mang nước vào phòng tôi suýt chút nữa đánh rơi khay đựng nước, cảnh tượng trong văn phòng thật kinh khủng sao họ có thể làm vậy được chứ. Tôi nhớ trước khi vào tôi có gõ cửa đoàng hoàng mà tôi vẫn thấy cảnh “ nóng” của hai người họ là sao? Sao hai người họ cứ phải ôm hôn nhau tại nơi không nên làm thế chứ?

_ Tôi xin lỗi, tôi chỉ mang nước vào thôi, tôi sẽ đi ngay.

Này, họ xem tôi là không khí à, sao biết tôi vào rồi mà còn không dừng lại chứ!? Sau khi đặt nước xuống tôi vội đi ra ngoài luôn, tôi mà còn ở đây thì mắt tôi sẽ bị đau mắt mất.

Cả ngày hôm nay Khánh vẫn cứ “chiến tranh lạnh” với tôi, tôi làm gì sai mà anh ta lại như vậy chứ, hay là do hồi nãy tôi phá hỏng chuyện của họ? Không phải chứ, tôi chỉ vô tình đi vào thôi mà, đồ nhỏ mọn!

Ting...ting...ting

‘ Đi ăn trưa với tôi đi’- tin nhắn từ Gia Bảo.

‘ Anh bao’-tôi nhắn lại, miễn có đồ ăn miễn phí thì đi ăn với ai cũng được, tôi dễ nuôi mà hihi

‘ Ok, em chọn chỗ ăn đi’

Hôm nay tôi sẽ chọn chỗ ăn vì vậy mà tôi chọn quán ăn của bà Sáu ở đối diện công ti, tôi rất hay đến đây ăn vì đồ ăn ở đây vừa ngon vừa rẻ lại hợp vệ sinh.

_ Sao chúng ta không đến nhà hàng mà ăn ở đây?- Gia Bảo dè dặt bước vào quán ăn, anh ta cứ dáo dác nhìn xung quanh dó xét mọi thứ trong đây.

_ Tôi thích, chẳng phải anh nói tôi có thể chọn chỗ ăn sao? –tôi khinh khỉnh nhìn anh ta nói_ Ồ phải rồi thiếu gia như anh thì làm sao có thể ăn ở nơi như thế này nhỉ? Hay là anh đi ăn ở chỗ khác đi, tôi sẽ ăn ở đây.

_ Thôi không cần, chúng ta ăn ở đây đi.

_ Oanh đến ăn đấy hả con?- Bà Sáu từ sau nhà bước lên nhìn thấy tôi thì hỏi- Nay dẫn bạn trai đến ăn à? Thế bay có muốn giới thiệu cho ta không?

_ Bà, đây không phải bạn trai con chỉ là bạn thôi, bà ,đây là Gia Bảo, còn anh chỉ cần gọi bà là bà Sáu thôi.- tôi nhìn qua bà rồi nhìn qua Gia Bảo giới thiệu.

_ Bay nhìn cũng đẹp đôi ra phết đấy, giờ mới chỉ là bạn ai mà biết được sau này là gì phải không?- Bà quay ra nói chuyện với Gia Bảo, gì chứ “ sau này có thể” sao? Không bao giờ thì có!

_ Dạ cháu cũng nghĩ như vậy!-anh ta vừa nói cái gì vậy hả?

_ Thôi được rồi, ta vào lấy cơm cho bay đây.- nói rồi bà Sáu đi vào trong bếp. Sau khi bà đi tôi lập tức quay qua trừng mắt nhìn Gia Bảo.

_ Này, “ cháu cũng nghĩ vậy” là ý gì hả? Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu nên anh đừng có nghĩ nữa!

_ Người tính không bằng trời tính, ai mà biết lỡ sau này em thích tôi thì sao? Có khi em còn bám dính lấy tôi không buông ấy chứ!

_ Nè thôi mơ mộng và trở về thực tại đi, tôi sẽ không bao giờ thích anh, hiểu chưa!??

_ Này hai đứa thôi cãi nhau đi, mau ăn cơm đi cho nóng.- Bà Sáu đi ra từ lúc nào nhìn tôi nói.

Ăn một bữa trưa với anh ta thật không dễ dàng gì, cả hai cứ tranh đồ ăn của nhau, cãi nhau chí chóe nhưng mà vui, có lẽ cũng vì thế mà hôm nay tôi ăn cảm thấy ngon miệng hơn.

Tôi trở về tới công ti thì cũng vừa hay hết giờ nghỉ trưa mọi người đã bắt đầu làm việc trở lại. Vừa bước vào bàn làm việc thì tôi gặp ngay Khánh, anh ta vẫn vậy vẫn mang một khuôn mặt như ai vừa ăn quỵt tiền của anh ta không bằng.

_ Cô đi ăn vui ghê nhỉ?

_ Vâng, rất vui, anh không vui sao?

_ Phải rồi, cô cười muốn rách cả miệng ra mà sao không vui được chứ! Cô đã đặt vé máy bay chưa?

_ Tôi đặt rồi, chuyến bay sáng mai lúc 8:00 sáng.- anh ta là thánh chuyển chủ đề, đang nói vấn đề này liền xoay sang chủ đề khác ngay lập tức, nói chuyện với anh ta cần phải tập trung thì mới có thể hiểu anh ta đang nói đến vấn đề gì. Mệt.

_ Chuyến công tác lần này chúng ta sẽ đi gặp một nhà thiết kế tự do nổi tiếng chứ không phải đi chơi nên cô lo mà chuẩn bị.

_ Tôi biết rồi, vậy liệu hôm nay tôi có thể về sớm không?

_ Được rồi, ở đây cũng chẳng còn việc gì thì cô mau về đi.

Sau khi nhận “lệnh” từ Khánh tôi vui vẻ lấy túi xách đi về. Tôi còn rất nhiều thứ để chuẩn bị cho chuyến công tác ngáy mai. Vừa về đến nhà tôi lại gặp phải Gia Bảo, anh ta đang làm cái gì trong nhà tôi vậy?

_ Sao anh lại ở đây?

_ Mẹ gọi cậu ấy đến đấy! Mẹ ở nhà buồn không có ai để nói chuyện nên mẹ gọi cho cậu ấy.

_ Hoàng Oanh đây sao? Cháu càng lớn càng xinh nhỉ?

_ Cô Ánh, sao cô lại ở đây?- tôi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ vừa bước ra từ nhà bếp.

_ Sao, cô không được ở đây à? Lâu không gặp mà cháu lại xa lánh cô như vậy sao?

_ Dạ! Cháu không có, ý cháu là cô đến đây khi nào?

_ Hihi được rồi, cô cũng mới đến thôi là cháu về đấy. Mà sao hôm nay cháu về sớm vậy?

_ Ừ, đúng rồi, sao hôm nay mày lại về sớm vậy con?- mẹ tôi nãy giờ im lặng cũng xen vào hỏi.

_ Dạ, nay con được sếp cho nghỉ sớm. Mà cô đến đây bằng gì, cháu không thấy xe cô?

_ Thằng Bảo nó chở cô đến.

_ Vâng. À mẹ ơi, mai con đi công tác ở thành phố D khoảng một tuần.

_ Thành phố D, chẳng phải thằng ôn thần nó cũng ở đó sao? Chuyến này mày đi công tác tiện thể tìm nó rồi lôi nó về cho mẹ, nhớ đấy.

Thằng ôn thần mà mẹ tôi vừa nhắc tới là em trai tôi, nó đi khỏi nhà từ năm 18 tuổi, nói là bỏ nhà đi thì cũng không phải bởi vì nó đi là có xin phép đoàng hoàng, chỉ là ba mẹ tôi không hề cho nó đi mà nó vẫn cứng đầu quyết đi cho bằng được thế là từ đó ba tôi từ mặt nó luôn. Rõ khổ với hai cha con nhà này.

_ Vâng con biết rồi, thôi con lên phòng chuẩn bị đây.