Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 44




Đêm hôm đó.

Hoành Thanh đi qua cười mỉm nói với Đế quân: Nhị sư đệ, hôm nay sư muội e là không nghỉ ở đây được rồi.

Bản tiên cô còn chưa kịp nghiến răng nghiến lợi, đã nghe yêu quái "ô" lên một tiếng, nước mắt lưng tròng: "Đại sư huynh, trước đây sư muội đã từng gặp đủ loại người, dung mạo như muội đây, chẳng qua chỉ có thể đẹp hơn cô nương mặt rỗ làm nghề đóng đế giày ở đầu đường một chút thôi, huynh thật sự không để tâm sao? ". Hoành Thanh nhìn gã, nét mặt tựa một hồ nước xuân. Yêu quái như thể bị hồ nước xuân này dội cho ướt từ đầu đến chân, cất giọng yêu kiều hệt chim đỗ quyên: "Sư huynh… Sư huynh…".

Tên yêu quái này nhất định là muốn khiến ta tức giận. Cho nên bản tiên cô nhịn.

Nhưng đến lúc họ thật sự dắt tay nhau đi rồi, bản tiên cô mới nhảy đứng nhảy ngồi, trong lòng như có dầu sôi vậy.

Ta nhảy đến bên cạnh Đế quân, ánh mắt vô cùng sâu lắng, nghiêm túc "meo" lên một tiếng.

Đế quân không ngẩng đầu lên, cũng không thèm để ý tới ta.

Thế là ta lại meo thêm một tiếng càng sâu lắng, càng nghiêm túc hơn.

Đế quân liếc nhìn ta một cái, khuôn mặt vẫn bình thản.

Ta lắc lắc lông trên mình, lại ngồi gần hơn chút nữa, meo thêm một tiếng.

Vẫn là nhi tử hiểu ta hơn, nó nói: "Yêu quái đó chiếm thân xác của mẫu thân, thật là không có chuyện gì sao? ". Đế quân đáp: "Đó không phải thân xác của mẫu thân con".

Ta nhón chân, đột nhiên nhảy vút lên, bị cố định ở giữa không trung.

"Muội, định đi đâu"?

Ta gào lên một tiếng, Đế quân vướn tay qua, ta cực kỳ vô sỉ liếm lên tay y, còn dụi dụi vào đó. Đế quân sững người rút tay lại, kết giới cũng biến mất, ta rơi thẳng xuống đất, sau đó nhanh nhẹn chui qua khe cửa sở, phía sau dường như còn vang lên tiếng hét của nhi tử: "Mẫu thân! ".

Nhóc con này, cuối cùng cũng chịu gọi ta là mẫu thân rồi, ta suýt chút nữa là chảy nước mắt đầm đìa.

Lúc đó, trăng thanh gió mát, ta nhảy lên trên nóc nhà. Hai tên tiểu yêu quái cảu Hội Âm sơn đang hợp lực khiêng một thùng nước nóng vào phòng. Hoành Thanh quan tâm chu đáo nói: "Sư muội tắm xong, đừng quên mặc chiếc la y[1] này vào nhé, vừa đúng cùng một bộ với Đại sư huynh, trong lúc song tu nhất định càng thêm hứng thú". Yếu quái ngượng ngùng ừm một tiếng. Sau đó cửa mở, Hoành Thanh mặt mày hớn hở bước ra ngoài.

[1] La y: Áo dệt bằng vài mỏng, thưa.

Bản tiên cô đi tới gần, hắn lên tiếng xua đuổi, hết sức kiêu căng: "Xê ra, đừng chắn đường bản quân tắm rửa song tu". Lúc này, ta tưởng tượng hai mắt mình phát sáng và ánh lên nước mắt, vô cùng bi thương mà nhìn hắn. Hoành Thanh nói: "Tránh ra! Tránh ra! ", hắn túm lấy ta, chui vào phía sau ngọn giả sơn.

Ta không ngừng giãy giụa, Hoành Thanh nhanh chóng thả ta ra, ngồi xổm xuống nhìn ta một cách khó hiểu. Chỗ này u ám đáng sợ, nếu hắn có bóp chết ta rồi chôn xác thì dễ dàng như trở bàn tay. Bản tiên cô căng thẳng cực độ, cong lưng lùi dần ra sau, nhưng lại nhìn thấy hắn móc từ trong lòng ra một gói dầu rồi mở ra. Bản tiên cô ngửi ngửi, là mùi của gan ngỗng chiên.

"Đây là thứ ta đã mua ở chợ, meo meo, lại đây, liếm tay bản quân đi, ta cho ngươi ăn! "

Ta nghẹn họng, cho đến khi bên kia truyền đến một tiếng vang cực lớn. Hoành Thanh liền vui mừng hớn hở, cười nhe răng với ta, rồi chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Ta lập tức chạy về.

Trong phòng đã thắng nến sáng rực, bóng Hoành Thanh in trên giấy dán cửa sổ.

Ta loáng thoáng nghe được vài âm thanh rời rạc rất ám muội.

"Ngươi, ngươi, ngươi… đừng qua đây".

"Sư muội đừng hoảng sợ, để sư huynh qua xem muội như thế nào, có chặt không? ".

Cái tên này, trong ngực còn đang cất gan ngỗng mua để đút cho ta mà, vừa chớp mắt đã định "bá vương ngạnh thượng cung" yêu quái rồi à? Tâm trạng ta bây giờ chứ như mười tám khúc ngoặt trên sơn đạo, cuối cùng thì ngoặt vào rãnh cống.

Tên Hoành Thanh này cũng thật có bản lĩnh.

Vốn bản tiên cô còn lo bò trắng răng, sợ hắn bị yêu quait1 chặt xương ăn vào bụng, bây giờ ta mới biết, núi này cao còn có núi khác cao hơn, mấy cái chuyện phong lưu này chẳng hề liên quan một chút xíu nào đến pháp lực tu vi của mỗi người.

Ta bỗng cảm thấy thật nhàm chán, đang định xoay người trở về ngủ một giấc, thì thấy có một bóng người xuất hiện, là Đế quân đã đến, y vươn tay đẩy cửa. Người ta thường nói, những chuyện không hợp lễ tiết thì chớ nhìn, thế nên bản tiên cô cố gắng kiềm chế lòng hiếu kỳ tràn đầy trong lòng, chỉ hé mắt nhìn một tí thôi. Nhưng vừa nhìn đã khiến cái cằm mèo của ta suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Chẳng hề có những cảnh thượng nóng bỏng kích thích như trong tưởng tượng của ta, chỉ thấy yêu quái đang bị trói gô lại trên mặt đất.

Hoành Thanh đang ngồi xếp bằng trên giường, dương dương đắc ý: "Trong tộc Phượng Hoàng chúng ta, ngoại trừ Hỏa Vân Kim Ti Ngân Lũ Y thì chiếc Thiên La Y này cũng là bảo vật hiếm có. Thế nào? Cảm giác bị Thiên La Y trói cũng không tệ chứ? ".

Yêu quái giãy giụa, mặt đỏ tía tai, cực kỳ phẫn nộ.

Sau đó nhiều năm, có một vị yêu tinh thích viết truyền kỳ tại ma giới, hắn đã vì tên Lệ Ma này mà viết ra một đoạn chuyện xưa thấm đẫm nước mắt.

Hắn nói, phàm là thần tiên trên trời không đáng tin, càng là nam tiên tuấn tú thì càng biết cách gạt người.

Nhớ đến khi ấy Lệ Ma tôn vừa mới được sinh ra, tính tình ngây thơ lãng mạn, thuần khiết như bạch liên hoa[2], chưa từng nghi tới tên nam tiên bỉ ổi kia lừa gạt hắn cùng song tu, sau đó lại lừa gạt hắn tắm rửa mặc Thiên La Y, thủ đoạn ấy của nam tiên nham hiểm, thiếu đạo đức đến mức chưa ai từng nghe thấy.

[2] Bạch liên hoa: Sen trắng.

Yêu quái Lệ Ma đang trong tâm trạng tức tối, căm hận thế tục, kiên quyết không chịu trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Hoành Thanh ngồi bắt chéo chân, lời thốt ra khỏi miệng thì chẳng có chút khí chất thần tiên: "Nhận tội không? Không nhận tội ta xiết chết ngươi! ". Nói xong, Hoành Thanh thật sự xiết mạnh thêm chút nữa, yêu quái hai mắt trắng ởn lăn ra ngất xỉu. Hoành Thanh giật mình, nhảy xuống giường.

Đế quân nhíu mày không nói. Hoành Thanh thả tay, chê tên này quá vô dụng. Hắn vừa dứt lời, đằng sau liền vang lên tiếng nói ẩm hiểm: "Có chiếc áo rách rưới này mà cũng đòi trói bản tôn? ".

Lời nói vừa dứt, gió lạnh bắt đầu nổi lên.

Ánh nến trong phòng vụt tắt, từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng cười sằng sắc bất nam bất nữ của Lệ Ma.

"Nếu không phải nhờ vậy, bản tôn vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh đâu… Ha ha ha! "

Không khí đột nhiên căng thẳng hẳn lên! Ta nghe thấy Đế quân lạnh lùng quát to một tiếng: "Lệ Ma! ". Cùng lúc đó, Đế quân đánh ra chùm ánh sáng xanh vào một lốc xoáy tròn tối đen như mực, nhưng cũng chỉ cản được một chút, yêu quái cười lớn, thoáng chốc đã đi xa.

"Món nợ này ta sẽ tính với các ngươi sau! "

Đế quân lập tức đuổi theo, lát sau quay trở về tay không. Trong phòng lại được thắp đèn, bốn về vô cùng lộn xộn. Bản tiên cô và Hoành Thanh ngồi xổm song song trên mặt đất, ngẩn người nhìn thi thể và tấm la y rách nát trên mặt đất.

Lệ Ma thoát khỏi thân xác mà đi, bây giờ chỉ còn một khối xác thịt nằm đó.

Thế xác này ta đã dùng trong bốn năm, bây giờ lại chẳng có một miếng da nào lành lặn, có thể coi như nát nhừ, chẳng thể dùng lại được nữa rồi.

Đế quân nói: "Thật đáng tiếc! Lệ Ma vừa mới thức tỉnh không lâu, nguyên thần nhất định vẫn còn yếu, hôm nay để hắn đi rồi, sau này mà muốn bắt hắn lại ắt hẳn sẽ khó càng thêm khó".

Hoành Thanh sờ mũi, vẻ mặt sâu xa khó hiểu: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chuyện đệ và ta không thể thu phục được Lệ Ma đã sớm biết từ lâu rồi".

Hai người nói xong liền đồng loạt quay đầu lại nhìn bản tiên cô, ánh mắt vô cùng sâu xa, khiến bản tiên cô chợt cảm thấy mình giống như tráng sĩ chuẩn bị lên đài, cờ bay phất phới, tiếng hổ gầm vang, một áp lức mạnh mẽ kéo tới như dời núi lấp biển.

Bản tiên cô kiềm chế không nổi mà sợ hãi "meo" lên một tiếng.