Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 26




Cánh cửa bị đẩy ra, một vị nữ nhân đi chiếc guốc cao 7 phân từ bên ngoài bước vào, phía sau có một vài người bảo vệ đi sau bảo vệ, hiển nhiên vị tiểu thư này chính là vừa đi mua sắm đầy điên cuồng về.

“Ba mẹ, hai người đang nói ai bị làm hư? Ta sao? Anh, không phải anh lại nói xấu em trước mặt ba mẹ đấy chứ?”

Nàng công kích, hỏi dồn dập, rồi hướng chúng ta đi đến. Khi ta thấy rõ mặt nàng, ta không khỏi sửng sốt: không thể nào, tại sao lại là nàng chứ?

Nàng nhìn thấy ta cũng sửng sốt không kém, nhưng rất nhanh liền trở nên kinh hỉ, cao hứng vạn phần, bổ nhào về phía ta: “Đỗ mỹ nhân, ông sao lại ở chỗ này?”

“Tui mới phải hỏi bà câu đó thì có, bà tới nơi này làm gì, Ellen?”

Ellen nhảy chồm vào người ta, ta vừa định đẩy ra, nàng đã bị Địch Tu Tư xách lên, ném vào chiếc sô pha đối diện.

“Làm gì vậy Bí đỏ chết tiệt!” Nàng nhảy dựng lên, thét chói tai, “Có người nào mà lại đối xử với em mình như thế không?”

Địch Tu Tư ôm chặt lấy ta, vênh váo tự đắc nói với Ellen: “Cách xa hắn một chút, hắn không phải người em có thể đụng vào!”

“Không thể đụng vào?” Ellen hừ lạnh, “Em đã biết hắn được hai năm, em sao lại không thể đụng vào hắn chứ?”

“Hai năm? Sao lại có chuyện đó?” Địch Tu Tư dùng dùng ánh mắt tựa như vợ hắn ngoại tình nhìn ta, làm cho ta cảm thấy sởn gai ốc. “Em cùng em ta có quen biết sao?”

“Ta cùng nàng học chung trường, tuy không phải là thân thiết lắm nhưng chúng ta cũng có thể coi như là bạn bè.” Ta nhún nhún vai, đầu chuyển hướng Ellen. “Bà cư nhiên lại là em gái của tên gia hỏa này? Bà gạt người a?”

“Tui họ Phỉ Nhĩ Tư nha, ông cũng không phải không biết.”

“Tui làm sao có thể liên tưởng xa đến thế!” Mẹ kiếp! Ai lại nghĩ đến ngươi này bình thường trầm lặng thế lại là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã (cùng chung một ruột như nhau), không ngờ cũng là một đại tỷ Mafia. Khả năng che giấu tốt lắm.

“Còn nữa, ông nói không phải thân thiết lắm là sao?” Ellen nguy hiểm nheo mắt lại nhìn ta.

“Không có, bà nghe lầm rồi. . . . .” Ta dời ánh mắt, vội vàng nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, bà ở nhà cũng phải dùng tiếng Anh nói chuyện sao?”

“Đương nhiên không phải! Nhưng ta vừa vào cửa chợt nghe thấy các ngươi ở trong dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, tự nhiên cũng dùng tiếng Anh . Đúng rồi, ông còn không có trả lời tui vì cái gì ông lại ở chỗ này, ông không phải cùng bọn Dương Tĩnh quay về Trung Quốc  sao?”

Còn không phải bởi vì ta ở sân bay bị người anh hai vô lương vô lương tâm này của cô bắt cóc sao?

Tuy rằng rất muốn dùng sức đem những lời này rống to, muốn tranh thủ sự đồng tình của hai vị lão nhân này, nhưng ngẫm lại, cảm thấy nếu làm vậy cũng không có tác dụng gì lớn. Địch Tu Tư nếu đã là lão đại của gia tộc này thì hắn nhất định có được quyền lực tuyệt đối, nếu vậy ba mẹ hắn cho dù biết ta là bị trói đem tới cũng không thể nói gì được, dù sao đối với bọn họ mà nói, ta chỉ là người ngoài. Duy nhất có thể giúp ta chạy trốn chính là Ellen, làm bạn bè của nàng hai năm cũng không phải là vô ích, nàng hẳn là sẽ không thể thấy chết không cứu.

Ta hai mắt sáng lên nhìn Ellen, đại não tốc hành suy nghĩ xem làm cách nào có thể dụ dỗ được nàng.

Ellen lại không chú ý ánh mắt của ta, nàng trừng trừng nhìn bàn tay đang đặt trên vai ta, tiếp tục hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ. . . . . .ông chính là đối tượng bí đỏ đính hôn lần này?”

Ta thật sự không muốn trả lời, nhưng Địch Tu Tư ở một bên lại rất nhanh chóng gật đầu, rồi mới uy hiếp Ellen: “Vì hắn là lão bà của ta đồng thời cũng là đại tẩu của em, cho nên sau em tránh xa hắn một chút cho ta!”

Ánh mắt Ellen càng ngày càng sáng lên, hoan hô một tiếng, chạy đến bên người Địch Tu Tư.

“Anh hai ,em yêu anh chết mất, anh cuối cùng cũng thông suốt rồi. Em đã nói rồi mà, nữ nhân kia có cái gì tốt chứ, mặt lúc nào lúc bôi trét đầy son phấn, lúc nào cùng làm ra vẻ nhưng mục đích thực sự là nhắm vào thế lức gia đình chúng ta, vẫn là nam nhân tốt hơn (ta ngất, có muội muội nào lại đi nói ca ca như thế không trời, =.=), còn cái gì mà nữ nhân kiếp trước của anh, em nghĩ tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi. Vẫn là Đỗ mỹ nhân nhà chúng ta tốt nhất, xinh đẹp hiền lành, còn có thể nấu những bữa ăn rất tuyệt, anh hai, anh thật là tốt số! Em tuyệt đối giơ cả hai tay hai chân lên đồng ý vụ đính hôn này!”

Xinh đẹp hiền lành?

Nhìn lại mình, đây là những từ để hình dung một nam nhân sao? Nữ nhân quả thật là một sinh vật khó có thể lý giải.

Ta ôm đầu, cảm thấy có chút đau, thật muốn làm bộ như không biết nữ nhân này.

“Hắn chính là nữ nhân kiếp trước của ta.”

Địch Tu Tư thản nhiên nói với Ellen, rồi mới quay đầu khẩn trương nhìn ta, làm cho ta có chút không hiểu được.

Ellen nháy mắt mấy cái, cười lớn một tiếng: “Please, bí đỏ, đừng nói nghiêm túc như thế chứ, cái gì mà nữ nhân kiếp trước của anh chứ, cái này có thể lừa được tiểu hài tử chứ không thể dối gạt được chúng ta đâu. Chẳng lẽ anh thật sự bị trái bí đỏ kia làm cho có vấn đề rồi sao?”

Không phải đã có vấn đề rồi sao? Nếu không làm sao lại bị phân tách thành ba loại nhân cách biến thái kia được?

Nghe xong lời của Ellen, trong lòng ta thầm oán.

Địch Tu Tư không thèm để ý đến vẻ cười nhạo của ta, lại tiếp tục khẩn trương nhìn ta, ta kỳ quái nhìn hắn.

Rốt cuộc vẫn là anh em, Ellen rất nhanh thấy được Địch Tu Tư vì cái gì lại trở nên kỳ quái đến như thế liền trêu chọc  nói: “Yên tâm đi, bí đỏ, Đỗ mỹ nhân trước kia tuy rằng nam nữ tình nhân đều không ít, nhưng vì là không ít, cho nên đối với tình nhân của mình hắn chẳng thèm để ý, mỗi người đều trở thành quá khứ hết rồi.”

Nói chưa dứt lời, không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống, Địch Tu Tư vừa thái độ rất nhân trở nên dử tợn, hai mắt trừng trừng nhìn ta: “Em có rất nhiều tình nhân?”

Ta nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, hiện tại là thời đại tự do luyến ái, ta từng có bao nhiêu tình nhân hắn cũng quản không nổi.

Nhưng Địch Tu Tư hiển nhiên không nghĩ như thế, ngực hắn dần trở nên phập phồng, quả thực tức giận không nhẹ, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu đỏ lên, bên trong hẳn đang bị sự đố kỵ thiêu đốt, quanh thân được bao trùm bởi ám khí màu đen, ngay cả Ellen cũng không tự chủ được mà lùi lại sau mấy bước, ba mẹ bọn họ cũng thực thông minh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi phòng.

“Em. . . . . . Bọn họ ở nơi nào? Ta phải làm thịt bọn họ.”

Ngữ khí lạnh như băng, làm cho ta một lần nữa nghĩ đến ngừơi hiện tại đang nói chuyện chính là Khải Ân, ta liền không khỏi sợ run một cái, tưởng tượng đến hắn thái độ kính động đầy lạo loạn của hắn, thế là cứng người lại, cố gắng cười nhạo nói: “Ngươi thật giống như một người chồng đang ghen tuông, thật khó xem!”

Hắn nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch, ngay sau đó ta liền bị nhấc lên.

“Làm gì vậy?” Ta giơ lên tay lên, dùng sức đánh hắn. Hắn không nhưng không thấy đau mà thậm chí còn đánh vào mông ta vài cái, thấy Ellen nhìn trộm, khuôn mặt của ta đột nhiên đỏ lên.

“Làm gì hả?”Hắn cười lạnh một tiếng, tiếp tục đem ta hướng trên lầu. “Hôm nay ta khiến cho em biết, ta vì cái gì lại là chồng của em!”

Đôi mắt ta – cầu khẩn nhìn Ellen, hướng nàng xin giúp đỡ, không nghĩ tới xú nữ nhân kia cư nhiên lại cười tà nhìn ta, phất phất tay.

NND! Ta phẫn hận đưa ngón giữa lên hướng về phía nàng. Tục ngữ nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi cứ chờ đấy, chờ ta sống trở về, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết!