Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 52




Khải Ân rất nhanh ăn xong, nhưng động tác vẫn là bảo trì tư thế tao nhã của quý tộc, sau khi ăn xong, ta vẫn còn đang ăn cơm chính mình. Hắn đợi trong chốc lát, có lẽ là thật sự không thể chịu đựng được ánh mắt cực nóng của bọn hạ nhân cứ phóng trên người ta càng ngày càng nhiều mà kéo ta, không để ý đến phản đối của ta liền đem ta tha lên lầu về phòng.

Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ trực tiếp đem ta ném tới trên giường, không nghĩ tới lại bị hắn kéo vào phòng tắm, ném vào bồn tắm không biết từ khi nào đã đầy nước, hơi nước bốc hơi, hơn nữa còn có thể so sánh với hơn một nửa cái bể bơi.

Ta không hề phòng bị liền bị ném xuống nước, đang muốn giãy dụa trồi lên thì lại nghe thấy đỉnh đầu bùm một tiếng, tiếp theo mặt nước không ngừng xao động, Khải Ân không cởi quần áo liền nhảy xuống, cũng rất nhanh cuốn lấy ta, không cho đầu ta trồi lên mặt nước.

Ta liều mạng đập đập nước, hô hấp khó khăn, mắt thấy sắp trở thành người chết vì bị chìm trong bể nước thì tên gia hỏa Khải Ân kia cuối cùng cũng có lương tâm mà kéo ta vào người, độ khí cho ta.

Ta tham lam hít lấy không khí từ miệng hắn, hắn tựa hồ có chút hưởng thụ, lấy tay giữ phía sau đầu ta, không ngừng hôn sâu.

Ta tuy rằng tạm thời không có chết đuối, nhưng cổ họng cứ như hỏa thiêu, không ngừng uống nước, vô cùng khó chịu, thế là ta dùng sức đẩy hắn ra. Mà lần này hắn không có ngăn cản ta, mặc cho ta đây hắn ra để đứng lên.

Nước trong bể chỉ tới bên hông ta, trồi lên mặt nước, không ngừng hít thở, ta liền ôm lấy ngực mình mà kịch liệt ho khan. Lúc này tên gia hỏa Khải Ân kia cũng trồi lên mặt nước, từ bi tiêu sái bước đến gần, nhẹ nhàng chụp lấy thắt lưng ta, giúp ta thuận khí.

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Ta run rẩy chỉ hắn, bởi vì còn ho khan, cho nên một hồi lâu vẫn không thể nói ra. Đến khi chính mình cuối cùng đã có thể thở được, ta tức giận nhảy dựng lên đánh về phía hắn, đem hắn đánh gục xuống bồn tắm.

Hắn kêu một tiếng đau đớn, ngã ngồi trong bồn tắm, mặt nước vừa vặn đến cằm hắn.

Ta cũng cố không để ý tới hắn hiện tại là Khải Ân, một bạo quân không thể đắc tội, chỉ để ý tới cái cổ hắn đang bị ta bắt lấy, vẻ mặt hung tợn đỏ bừng, dùng sức lay động: “Ngươi hỗn đản này, cư nhiên muốn để ta chết đuối hả? !”

Hắn cau mày, mặc cho ta bóp cổ: “Em không phải thích bơi lội sao? Ta cho em bơi đủ!”

Mẹ nó! Nói cả nữa ngày hóa ra tên gia hỏa này còn để ý chuyện ta bơi sáng nay.

Thật là một tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi!

Ta càng dùng sức lay hắn: “Vừa rồi mà nói là bơi lội sao? Đầu óc ngươi bị nước vào rồi hả? Cái đó gọi là lặn xuống nước! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là cá hả, có thể dùng mang hô hấp?”

Hắn thở dài, ôm lấy ta, nói: “Em hiện tại cũng là nam nhân, hẳn là rõ ràng, nam nhân có tính chiếm giữ rất mạnh. Mà em cứ đem thân thể em lõa thể đi bơi để cho người khác thấy, điều này quả thực là khiêu chiến lòng nhẫn nại của ta, ta đương nhiên sẽ ghen tị. Em đã có trí nhớ kiếp trước, như vậy nên biết là một nam nhân mà tính chiếm giữ cùng đố kị rất mạnh, hơn nữa còn yêu cầu người mình yêu phải trăm phần trăm thuộc về chính mình!”

Ta nhịn không được chưởng một phát lên đầu hắn: “Hỗn đản! Ngươi chỉ biết dùng đến sức mạnh thôi, ngươi như vậy quả thực chính là siêu cấp biến thái.”

So với kiếp trước thì chỉ có hơn chứ không có kém.

“Phải a, ta thừa nhận chính mình có điểm biến thái, nhưng Mặc, em phải biết rằng, phải trải qua 1500 cô địch cùng chờ đợi, cho dù là thánh nhân cũng sẽ không thể không trở nên biến thái.”

“. . . . . .” Ta lặng yên, tay cũng không tự chủ được khẽ vuốt hai má hắn, trong lòng một trận đau đớn, cảm giác nồng đậm bi thương không ức chế được mà xộc thẳng vào đầu.

Đúng vậy, ta có thể nào quên, hắn cô độc tịch mịch thống khổ bi thương rồi lại cố chấp đợi ta suốt 1500 năm, suốt 1500 năm!

Hắn đem ta ôm vào trong lòng, gắt gao ôm: “Đừng khó chịu, ta sẽ đau lòng. Hết thảy đều là ta tự nguyện, ta tự nguyện nhận trừng phạt mà ông trời dành cho ta.”

“. . . . . .”

“Cho nên Mặc a, ta không thể chịu đựng được em rời xa ta, một giây cũng không được, ta thật vất vả mới tìm được em. . . . . . Nhưng hiện tại, ta không thể không để cho em tự do, để em đi xa, em có hiểu được thống khổ của ta không?”

“Xin đừng rời xa ta. . . . . .”

Thanh âm hắn nghẹn ngào.

“Ta. . . . . .”

Ta đột nhiên nghĩ tới linh hồn phụ vương cùng mẫu hậu vì chính mình mà tan biến, thế là, hai chữ “sẽ không” đột nhiên cứng lại trong cổ họng.

Khải Ân cũng không phát hiện tâm lý biến hóa của ta, vẫn như cũ, dùng sức ôm ta, cứ như muốn đem ta nhập vào thân thể của hắn.

“. . . . . .”

“Ba. . . . . .”

Hồi lâu sau khi ta không thể nhịn được nữa  liền đưa tay lên cho hắn một bạt tai, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy?”

Hắn không đến nơi đến chốn, một tay cứ không ngừng muốn sát nhập hậu huyệt ta, *** đãng liếm liếm vành tai ta, thanh âm thô ráp nói: “Ai kêu em dùng loại tư thế này câu dẫn ta!”

Ta khó chịu lắc lắc mông, lúc này mới phát hiện hai chân chính mình đang tách ra ngồi trên đùi hắn, cái đồ vật nọ giờ phút này chính là sinh long hoạt hổ đè lên bụng ta. Quần bơi vốn ở trên người không biết từ lúc nào đã không cánh mà bay, mà tên gia hỏa kia không biết từ lúc nào cũng đã không còn gì trên người nữa.

Theo phương diện nào đó mà nói, tên gia hỏa này đúng là một siêu nhân!

Ta dùng sức vặn vẹo thân thể, muốn mượn sức nước đứng dậy.

Khải Ân một tay gắt gao ôm lấy lưng ta ép vào hắn, ngón tay ở trong cơ thể ta nhẹ nhàng chuyển động, khẽ trảo một cái.

“Ân. . . . . .”

Ta rên rỉ một tiếng, cả người run rẩy ngã ngồi lên đùi hắn, ngón tay trong cơ thể càng ngày càng tiến sâu vào.

“Ngươi. . . . .hỗn đản. . . . . .”

Hắn sủng nịnh hôn ta, khuôn mặt mỉm cười thấp giọng nói: “Phải, ta hỗn đản, nhưng em không phải cũng rất hưởng thụ sao?”

“Oanh” một cái, ta cảm giác chính mình mặt đỏ đến sắp nứt ra, thế là lòng không cam trừng mắt nhìn hắn.

“Đừng nhìn ta như thế, ta sẽ nhịn không được  . . . . .” Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi ta, “Em không biết, ánh mắt em hiện tại có bao nhiêu mị hoặc đâu…”

Ta quay đầu, không dám nhìn hắn.

Hắn nắm cằm ta chuyển về phía hắn, rồi mới đột nhiên tà ác cười. “Ta đột nhiên nhớ tới, em còn thiếu ta một thứ. Nếu muốn đi vậy trước hết phải trả nợ đã.”

Ta ác hàn: “Cái gì?” Đừng nói là ta nợ hắn sinh hoạt phí a, ta không đỡ nổi đâu.

“Em đã quên?” Ta nghi hoặc, hắn tiếp tục nói. “Em nói em thích hấp. . . . .”

“. . . . . .”

“Em giả bộ đáng thương cũng vô dụng, cái gì chưa xong thì hãy cho nó xong đi.”

“. . . . . .”

“Ta lần trước đến một quán ăn Trung Quốc hỏi hấp nghĩa là gì?”

“. . . . . .”

“Tuy rằng hiện tại không có ***g hấp để đem em bỏ vào, nhưng hiện tại trong bồn tắm hơi nước bốc lên, hoàn cảnh thật cũng không kém lắm. Hơn nữa nước này còn có thể tắm rửa, xoa bóp, rất là thú vị, ta nghĩ em có thể cảm nhận được điều này.”

“. . . . . .” Đích xác, vừa rồi uống nước ta hét lên không ít, quả thực có chút thú vị a.

“Như vậy đi Mặc. . . . . .”

Hắn dần dần áp chế, rồi đem ngón tay thứ hai cho vào hậu huyệt.

“Em đã chuẩn bị tốt cả chưa?”

“. . . . . . . . . . . .”

Mây đen kéo đến, càng ngày càng gần, nhìn bộ dạng dữ tợn của Khải Ân, ta phi thường cảm thấy thương cảm cho kết cục của chính mình.