Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 56




Sau khi làm xong, hắn coi như có chút lương tâm, ôm lấy ta nhẹ nhàng mát xa thắt lưng ta.

Ta toàn thân đau nhức, tựa như người tàn tật, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc hắn mát xa mà thực chất là ăn đâu hũ, thần tình nhìn thân thể ta mà rớt nước miếng.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sớm muộn gì cũng chết trẻ.” Ta tựa vào trên người Khải Nhĩ, thống khổ rên rỉ.

“Ha hả. . . . . .”

“Cười cái gì mà cười, hỗn đản. . . ..” Ta cắn vai hắn một cái, oán hận mà không ngừng nghiến răng. “Ngươi thân thể cũng tốt quá đây? Tuy nói là ba loại nhân cách, nhưng đều dùng chung một thân thể, vi cái gì ngươi lúc nào cũng có tinh thần? Không lẽ mỗi ngày đều ăn tráng dương dược?”

“Sao có thể.” Hắn luồn tay vào tóc ta, trêu đùa: “Vợ a, ta ăn em là đủ rồi.”

“Hừ. . . . .” Ta không cam lòng tiếp tục cắn nghiến.

Khải Nhĩ mát xa thực không tồi, đau nhức trên lưng cũng từ từ thuyên giảm, nhưng mệt nhọc lại lập tức cuồn cuộn mà đến, mí mắt tựa như ngàn cân. Ta cố gắng mở to hai mắt, lại ngược lại cảm thấy càng buồn ngủ hơn.

Khải Nhĩ nhìn thấy ta như vậy, cúi đầu hôn lên trán ta: “Ngủ đi, cơm chiều ta sẽ gọi em.”

“Ừm. . . . . .”

Ta miễn cưỡng đáp lại một tiếng, thả lỏng thân thể, rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp.

Lúc này đây nói là ngủ, còn không bằng nói là ta chết ngất đi thì hơn. Có thể là do lúc trước đứng ở trong nước quá lâu, ta nằm mộng chính mình ở trong nước, lại còn thường xuyên có người kéo ta xuống đáy hồ nữa chứ. Khi ta từ trong tinh thần uể oải thanh tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Ta ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng, nằm úp trở lại trên giường.

Toàn thân cao thấp cơ hồ không có một chỗ nào không kêu gào đau nhức, tựa như có người nào đó róc da xẻ thịt ta ra để cấu tạo lại cơ thể, đây là hậu di chứng cho sự làm việc miệt mài đêm qua. Duy nhất may mắn chính là hậu huyệt không hề truyền đến cảm giác đau đớn như xé rách, chỉ có cảm giác hơi ê ẩm, rõ ràng là sử dụng quá độ.

Ta ở trên giường nằm một lát, mới nghiến răng nghiến lợi ôm thắt lưng đứng dậy, túm lấy khăn trải giường, một chút một chút làm cho chính mình giảm bớt đau nhức, hai chân để xuống cạnh giường.

“Phốc. . . . . .” Đang lúc ta gian nan cử động chân, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười của người khiến ta hận đến nghiến răng  nghiến lơi. “Em đang làm gì vậy?”

Ta quay đầu, cơ hồ có thể nghe được xương cốt chính mình kêu răng rắc: “Không thấy ta đang muốn xuống giường hay sao?”

Hắn lại vui sướng khi người khác gặp họa, bật cười: “Thời gian em xuống dường công nhận dài ghê, cả nửa canh giờ mới thả được hai chân xuống.”

Ta thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn hắn: “Còn không phải tại ngươi làm hại? Ngốc vừa thôi? Còn không lại đây giúp ta!”

Hắn đóng cửa phòng, bí hiểm nhìn ta, liếm liếm môi: “Em xác định?”

Ta nhìn đôi mắt màu lam của hắn đột nhiên biến thành u ám, lúc này mới phản ứng lại, toàn thân vẫn còn trần trụi, vội nghĩ muốn lấy chăn che lại, nhưng lại cảm thấy được làm như vậy thực quá mức quái đản ── chính mình đều đã bị hắn ăn sạch chẳng biết bao nhiêu lần, toàn thân cao thấp cũng sớm bị hắn sờ soạng, hắn còn cái gì không có thấy qua nữa chứ? Cho nên mới nói che cũng vô dụng, có thể giúp ta xuống giường mới là trọng yếu.

“Hãy bớt sàm ngôn đi, mau tới đây giúp ta!”

“Tuân mệnh!” Hắn trêu tức, hơi khom người, làm một động tác lễ nghi cung đình, rồi mới tao nhã bước tới.

“. . . . . ” Ta chết lặng nhìn hắn, lập tức xác định tên gia hỏa hiện tại là Địch Tu Tư.

Ta cầm lấy tay hắn, dưới sự giúp đỡ của hắn, thuận lợi thả chân xuống mặt đất, đứng lên.

Ta ôm lấy thắt lưng, xiêu xiêu vẹo vẹo, từng bước run lên hướng đến phòng tắm, đang muốn đánh răng rửa mặt.

Hắn đột nhiên giữ chặt ta, nhíu mày nói: “Thật sự rất đau?”

“Ngươi thử nói xem?”

“Vậy nằm trên giường hảo hảo nghỉ ngơi.” Hắn ôm lấy ta, nghĩ muốn đem ta thả lại trên giường.

“Không cần.” Ta giãy dụa. “Ngươi đã nói để ta trở về nhà, hôm nay ta nhất định phải trở về, mất tích nhiều ngày như thế, các ca ca hẳn là thực lo lắng.”

Hay tay ôm lấy ta của hắn đột nhiên căng thẳng, cơ thể ta lập tức vì vậy mà liên lụy.

“Rất đau, ngươi đừng ôm nhanh như thế.”

Ta tru lên nhìn về phía hắn, lại nhìn thấy ánh mắt hờn giận của hắn, thức thời ngậm miệng lại.

Hắn lạnh lùng nói: “Mặc, em lại đã quên.”

Hắn đem ta thả lại trên giường, rồi mới ngồi vào bên giường, cúi xuống nhìn ta, quanh thân hàn khí bức người, đông lạnh khiến ta phát run.

“Ta nói rồi, nơi em có thể nói là nhà cũng chỉ có ở bên người ta.”

Ta cũng cố không quản cái thân đau mà trấn an tên gia hỏa còn nguy hiểm hơn quả bom hẹn giờ này, vội vàng điên cuồng gật đầu.

“Cho nên, không cần lại ở trước mặt ta nói hai chữ ‘về nhà’ này nữa, biết không? Ta chỉ là thả em rời đi, mà không phải thả em về nhà!”

“Ha hả. . . . . Ta đã biết.” Ta cười gượng. “Vậy ngươi có thể ôm ta tới phòng tắm được chưa? Ta hôm nay phải đi gặp mặt các ca ca. . . . cái kia, ta sẽ trở về  . . . . .” Câu cuối cùng hoàn toàn là vì lấy lòng hắn mới nói.

Hừ! Chờ ta về lại bên cạnh hai vị lão ca, ta xem ngươi có bản lĩnh nào kéo ta “về nhà” hay không!

Hắn lại đem chăn quấn quanh người ta, nhưng hàn băng trong mắt cuối cùng cũng hòa tan  không ít: “Em ngay cả đi còn không đi được vậy mà còn muốn ra ngoài? Hôm nay không được, chờ thân thể em khôi phục rồi nói sau. . . . . . Yên tâm đi, ta đã nói là sẽ giữ lời, sẽ không nuốt lời.”

Ta không phục nhìn hắn, hắn nhướng mi nhìn ta, cuối cùng ta bại trận. Đây là địa bàn của hắn, ta khẳng định đấu không lại hắn, vẫn là chịu thua cho rồi.

“Được rồi. . . .” Ta di chuyển thân, khó chịu dùng não bắt chước hắn. “Ta đói bụng .”

“Ha hả. . . . Mặc, em sao có thể đáng yêu như thế, có thể nào làm cho ta không thương không được. . . . .” Hắn cười khẽ, hôn nhẹ lên lỗ tai ta một cái. “Em trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, ta sẽ kêu phòng bếp làm chút đồ ăn. Nhất định không được rời giường, sau khi ăn xong phải ngủ, nghe không?”

“Đã biết, ngươi mau đi đi. .  . . .” Ta lấy mông đẩy đẩy hắn ra.

Hắn cách một tấm chăn sờ sờ mông ta, hướng ta hôn vài cái, hôn thẳng đến khi ta thở hồng hộc mới đứng dậy rời đi. Lại dừng lại giúp ta đắp chăn hảo, đem ta trùm thật kín rời mới từ từ mà đi ra.