Bá Tước

Chương 40




Khi Tô Lị kịp phản ứng thì đã phát hiện mình đang ở trên con một đường xám ngắt. Bầu trời âm u không hề có ánh trăng, thỉnh thoảng còn có vài nam sĩ đi dày da hoặc nữ sĩ mặc váy ren hoa lệ đi ngang quang người cô.

Ngoại trừ bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt thì kiến trúc nơi này cũng khá giống ở nước Anh, chỉ là ở đây còn mang theo một hơi thở quý tộc Châu Âu thời trung cổ.

Nếu không phải những nam sĩ, nữ sĩ ở đây vừa đi vừa nói chuyện nhau, thì làn da tái nhợt của bọn họ sẽ làm cho Tô Lị cảm giác những người này chỉ là những xác chết biết đi... mặc dù bọn họ đã chết từ lâu rồi!

Bầu trời âm u mờ mịt, con đường lạnh lẽo, kiến trúc từ thời xa xưa, lại còn không có hơi thở của người sống. Không sai! Nơi Tô Lị đang đứng chính là Ma Giới trong truyền thuyết.

Còn chuyện vì sao chỉ có một mình Tô Lị ở đây thì phải nói đến 10 phút trước.

---

Khi Tô Lị nhìn bộ dáng của mình trong gương thì phát hiện mình hoàn toàn giống một ma cà rồng. Điều này làm Tô Lị không khỏi sợ hãi đứng bật dậy. Chiếc nhẫn này quả nhiên là một báu vật, vì muốn đóng giả một Huyết Tộc mà nó có thể biến một con người thành một Huyết Tộc không hề có sinh mệnh.

Điều này làm cho Tô Lị vô cùng ngưỡng mộ.

“Hiện tại bộ dáng của cô chính là một Huyết Tộc. Cô đến Ma Giới thì chắc chắn không ai có thể phát hiện ra cô là con người.”

“Chờ một chút! Josie, ngài khẳng định chỉ cần tôi tháo chiếc nhẫn này xuống thì tôi sẽ biến thành con ngươi như cũ?” Tô Lị vẫn bán tín bán nghi, giơ ngón tay đang đeo chiếc nhẫn lên hỏi.

“Tất nhiên rồi! Nếu cô không tin thì có thể tháo nó ra, nhưng khi cô đeo nhẫn lại thì sẽ phải trải qua quá trình biến đổi thành Huyết Tộc một lần nữa đấy!”

Tô Lị suy nghĩ lại... thôi, cứ quên chuyện đó đi! Dù sao Josie cũng không dám nói dối cô! Tuy vậy nhưng quả thật quá trình biến đổi thành Huyết Tộc quá khó chịu, cô cũng không có can đảm nếm lại cảm giác trái tim bị đè ép đến nỗi sắp nổ tung lần hai.

Khi Josie dẫn Tô Lị đến Ma Giới, cô nghĩ bọn họ cũng sẽ đi với cô, nhưng kết quả là Josie chỉ nói với cô một câu: “Ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không Shere sẽ giết chết ta mất!” Josie nói xong câu đó thì liền biến mất, không hề cho cô thời gian suy nghĩ đã để cô lại một mình ở Ma Giới.

Vì thế lúc này Tô Lị đang dạo chơi một mình trên đường. Cô rất muốn đi tìm Shere nhưng lại không biết nên đi đâu tìm.

Đúng lúc này, một nữ sĩ mặc một bộ váy ren dài, trên tay đeo bao tay cũng bằng ren, khoác lên cánh tay của một vị nam sĩ mặc âu phục, đầu đội mũ dạ, trong tay còn chống gậy văn minh đi ngang qua trước mặt Tô Lị. Cô dừng bước ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng xoay người đuổi theo bọn họ. Cô lẳng lặng đi theo phía sau hai người để tìm hiểu tình hình ở Ma Giới thông qua cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Hình như mấy ngày gần đây tâm tình của đức vua không được tốt.”

“Tất nhiên rồi! Cả Camarilla đều đã biết chuyện tiểu thư Lamia bị mất tích. Nghe nói Harris đại nhân vì chuyện này mà vội vàng giải quyết xong mọi chuyện ở Nhân Giới rồi chạy về đây. Hôm qua ngài ấy đã đến Hoàng Cung.” Vị nam sĩ bên cạnh nói.

“Đúng rồi, ta nghe nói Troy Trask đại nhân cũng đã trở lại, hình như hôm qua ngài ấy cũng mới về. Nghe nói đức vua chỉ triệu kiến một mình ngài ấy. Ta rất muốn nhìn thấy vị đại nhân này! Dù sao tộc Ventrue là nơi nhiều mĩ nam nhất ở Camarilla, đặc biệt là Troy Trask đại nhân! Mà tộc Brujah của chúng ta ngược lại lại có rất ít mĩ nam.”

Khi nghe thấy cái tên Troy Trask, Tô Lị vội vàng vểnh lỗ tai mình lên để nghe ngóng, trong đầu suy nghĩ lời nói của bọn họ là có ý gì.

“Xin chào!” Tô Lị đi đến trước mặt bọn họ, nhấc nhẹ làn váy, hơi khụy chân xuống chào hai người. May là quần áo và trang sức của quý tộc nước Anh khá giống với Ma Giới, hơn nữa hiện tại bộ dáng Tô Lị giống như Huyết Tộc, cho nên cô không cần lo sợ sẽ bị bọn họ nhận ra.

“Thật xin lỗi đã làm phiền hai người!” Tô Lị nho nhã lễ phép cúi đầu xin lỗi.

“À! Không sao, tiểu thư có chuyện gì không?” Vị nữ sĩ Huyết Tộc nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nở nụ cười tao nhã hỏi.

“Xin hỏi hai vị có biết Troy Trask đại nhân đang ở chỗ nào không?”

“Troy Trask đại nhân sao? Có lẽ lúc này ngài ấy đang ở trong Hoàng Cung!”

Hoàng Cung? Đó là nơi nào?

“À... Vậy xin hỏi đây là chỗ nào của Ma Giới? Từ đây đi đến Hoàng Cung như thế nào?”

Hai người nghe Tô Lị hỏi vậy liền kinh ngạc, sau đó cười hỏi: “Cô không biết đây là nơi nào sao? Chẳng lẽ cô là một Huyết Tộc tân sinh?”

Tô Lị cũng không hiểu tại sao bọn họ lại bật cười, nhưng vẫn gật đầu.

Nữ sĩ nghĩ cô là Huyết Tộc tân sinh cũng tỏ vẻ đã hiểu. Hiện tại Huyết Tộc tân sinh đều ở Nhân Giới, bọn họ rất ít khi đến Ma Giới nên không hiểu tình hình nơi này cũng là điều dễ hiểu, vì vậy liền trả lời vấn đề của Tô Lị: “Nơi này chính là thủ đô Telia của Camarilla. Hoàng Cung nằm ở bên trên, cách chỗ chúng ta không xa. Nhưng cô là một Huyết Tộc tân sinh nên không thể vào được đâu, chỉ có vương tộc và quý tộc thì mới có thể đi vào. Vì vậy cô không nên đến đó.”

Tô Lị mỉm cười gật đầu cảm ơn bọn họ, sau đó xoay người đi về nơi mà hai người họ vừa chỉ. Tô Lị không quan tâm mình có thể được vào hay không, nhưng cô phải đến đó xem thế nào đã, nếu có thể gặp được Shere thì đó là điều tốt nhất.

Camarilla là tên gọi lãnh thổ của Mật Đảng, nơi mà cô đang đứng chính là thủ đô Telia. Tô Lị khá vui mừng khi Josie đưa mình đến một nơi có thể dễ dàng tìm được Shere.

Nhưng tâm tình vui vẻ của Tô Lị lại hoàn toàn tan biến sau khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.

Hóa ra vị nữ sĩ kia nói Hoàng Cung nằm ở bên trên lại không như tưởng tượng của Tô Lị, cô nghĩ nơi đó được xây dựng ở một nơi cao hơn mặt đất, nhưng lại không nghĩ tới thật ra Hoàng Cung lại bay lơ lửng trên bầu trời. Hay nói cách khác... trên đầu cô là một tòa lâu đài nguy nga không phải chịu lực hút của trái đất, lơ lửng ngay giữa không trung.

Chuyện phi lý này làm sao mà đại gia Newton có thể chịu nổi???

Nếu không phải thấy xung quanh Hoàng Cung tản ra một hơi thở âm u khủng bố giống như tòa lâu đài của Brown thì nhất định Tô Lị đã cho rằng nơi đó chính là Thiên Không Chi Thành dưới ngòi bút của Cung Lão. Nhưng sự thật là khi bản thân mình đang chìm trong ảo tưởng tốt đẹp thì đột nhiên trên trời giáng xuống một cái tát để kéo bản thân về hiện thực.

Một cơn gió lạnh thổi qua làm cả người Tô Lị run lên. Cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Cung trên bầu trời, trong lòng lại nở một nụ cười bất lực. Chắc chắn là không thể nào đi lên đó được, mà bản thân cô lại không thể bay, điều này không phải là đang muốn cô đi chết sao?

Đúng lúc này Harris cũng vừa trở về Hoàng Cung từ bên ngoài. Tô Lị đột nhiên phát hiện có một người đàn ông mặc áo sơ mi đang đứng ngay bên cạnh mình, hơn nữa có vẻ người này đang muốn đi lên Hoàng Cung trên cao kia, vì thế khi Harris đang chuẩn bị dịch chuyển thì Tô Lị đã vội vàng chạy lại.

Tô Lị may mắm túm được một góc áo của Harris ngay trước khi anh ta biến mất. Chờ cho Tô Lị khôi phục lại tinh thần thì đã thấy mình đang đứng ngay trước cổng Hoàng Cung.

Harris cúi đầu nhìn cô gái đang ôm tim ngồi xổm dưới đất, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”

Tô Lị ngẩng đầu, né tránh ánh mắt của anh ta: “Xin... chào!”

Vẻ mặt Harris vẫn không hề thay đổi, lặp lại câu hỏi lúc nãy: “Ngươi là ai?”

“Tôi tên là Lily... Lily Troy Trask.”

“Troy Trask...” Sau khi Harris lẩm nhẩm trong miệng cái tên này một lần lại hỏi tiếp: “Ngươi tới đây để làm gì?”

“Tôi đến tìm Shere.”

Khi nghe được tên của Shere, hai con mắt của Harris mới nhìn về phía Tô Lị: “Ngươi có quan hệ gì với hắn?”

Quan hệ sao??? Tô Lị im lặng suy nghĩ một lúc...

Người yêu? Không phải, Shere chưa từng nói thích mình. Bạn bè? Cũng không đúng, có loại bạn bè nào lại có quan hệ mập mờ như vậy không? Người thân? Cái này cũng không, là người thân nhưng thỉnh thoảng lại hút máu của mình sao?

“Vợ chưa cưới! Đúng rồi, tôi là vợ chưa cưới của ngài ấy! Tôi và Shere chính là vợ chồng chưa cưới.” Tô Lị nói dối một cách mặt không đỏ, tim không đập.

Harris nghi ngờ nhìn Tô Lị. Cô gái này chắc chắn là một Huyết Tộc tân sinh, ma lực vô cùng yếu, nhưng cũng không phải loại người mà Shere sẽ thích. Nhưng không phải cha của Shere còn có thể cưới một nhân loại không hề có chút ma lực nào sao? Xem ra gia tộc bọn họ rất thích những cô gái yếu ớt.

“Đây không phải nơi mà cô có thể đến. Cô mau đi xuống đi!”

“Nhưng tôi có việc muốn tìm Shere.”

“Hiện tại Shere không ở Hoàng Cung. Hắn đã đi xuống rồi!”

Vẻ mặt Tô Lị liền hiện lên vẻ không nói nên lời. Bản thân mình phải mạo hiểm cả mạng sống, vất vả lắm mới có thể lên được đây, vậy mà Shere đã đi xuống mất rồi!

Tô Lị xoay người đi về phía sau, nhưng khi cô cúi đầu nhìn xuống lại bị dọa cho sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau. Cao như vậy làm sao cô có thể đi xuống được? Nếu từ nơi này ngã xuống thì không phải sẽ chết không toàn thây sao?

Harris liếc Tô Lị một cái rồi xoay người đi vào Hoàng Cung. Tô Lị thấy Harris chuẩn bị đi vào cổng thì vội vàng chạy tới kéo áo anh ta nói: “Ngài có thể dẫn ta xuống được không?”

Harris cúi đầu nhìn cô gái lại kéo áo của mình, mày nhíu càng chặt. Thật không ngờ Shere lại có một cô vợ chưa cưới phiền phức như vậy! Nhưng có thật cô gái này là vợ chưa cưới của Shere hay không?

Anh ta không thèm khách sáo ném Tô Lị xuống dưới mặt đất, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái đã xoay người biến mất.

Tô Lị đứng lên, phủi phủi cái mông. Vậy bây giờ cô phải đi đâu để tìm Shere đây?

Tô Lị ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, sớm biết như thế mình phải hỏi tên của người lúc nãy trước mới phải!!!

Dựa trên cử chỉ và lời nói của người đàn ông lúc nãy thì chắc chắn địa vị của anh ta không hề thấp! Hơn nữa dường như chỉ có những người có thân phận cao mới có thể ra vào Hoàng Cung. A... Vậy người lúc nãy không phải quý tộc thì chắc chắn sẽ là vương tộc rồi! Có lẽ anh ta sẽ biết Shere đang ở đâu! Biết vậy mình đã hỏi anh ta rồi!

Tô Lị đau khổ một lúc rồi xoay người đi tiếp về phía trước như không có việc gì.

Trong Hoàng Cung, Harris đi vào phòng của đức vua Atlan.

“Phụ vương!”

“Jack, bên kia nói như thế nào?” (Jack là Thân Vương Jack Harris)

“Điều kiện của bọn họ vẫn không chịu thay đổi. Bọn họ nói chỉ lần chúng ta giao ra Shere thì sẽ thả Lamia về.”

“Shere đâu rồi?”

Harris lắc đầu: “Con cũng không biết. Con nghe nói tối qua phụ vương có triệu kiến hắn. Hắn nói như thế nào?”

“Hắn đã đồng ý!”

Harris vô cùng vui mừng: “Vậy hắn có yêu cầu gì không?”

“Có! Hắn nói hắn sẽ đồng ý trao đổi với Lamia nhưng chúng ta phải giao nhẫn Thân Vương của con cho hắn. Lòng dạ của tên nhóc này khó lường, không biết hắn muốn nhẫn Thân Vương là có mục đích gì nên ta chưa đồng ý.”

“Phụ vương triệu kiến hắn lại đi! Con sẽ đồng ý giao nhẫn cho hắn, chỉ cần hắn có thể cứu Lamia về.”

Đức vua Atlan thở dài, gật đầu nói: “Được rồi!”

...

Các quân cờ trắng đen đang dàn trận trên 64 ô vuông của bàn cờ. Sita Lyme vừa cầm quân mã đi về phía trước vừa nói: “Đại nhân, tình hình lần này ngài trở về Ma Giới có vẻ không được ổn!”

“Ta biết.” Shere cũng đi tiếp một quân cờ.

“Dường như đức vua cao quý của ngài đang tính toán sẽ giao nộp ngài ra.”

“Ta cũng đang đợi ông ta đây, chính vì thế nên ta mới ở trong này chờ.”

Điều Shere muốn chính là được đức vua tôn quý kia triệu kiến. Lamia là vợ chưa cưới mà con ông ta yêu nhất, mà bản thân mình lại là Thân Vương mà ông ta chướng mắt nhất. Chỉ sợ cho dù Lang Nhân Tộc không bắt Lamia uy hiếp thì ông ta cũng sẽ giao mình cho Lang Nhân Tộc!

Bản thân mình tồn tại trên đời chính là uy hiếp lớn nhất của ông ta.

“Chắc chắn vì báo thú cho lần trước mà tộc nhân của ta sẽ giết chết ngươi! Nhưng lần này ta cũng sẽ không giúp gì được cho ngươi, nếu không ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ vì đã phản bội lại Lang Nhân Tộc.”

Shere thờ ơ cười: “Ta biết!”

Sita Lyme không khỏi thở dài khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Shere. Lần này có lẽ ngươi sẽ thật sự chết đấy! Đức vua Atlan luôn muốn diệt trừ Shere. Lần này trở về Ma Giới, không chỉ Lang Nhân tộc được lợi mà Vua Atlan cũng chiếm được không ít lợi.