Bá Tước

Chương 41




Sau khi Tô Lị đi dạo chơi một ngày, thật ra thì cô cũng không biết mình đã đi bao lâu vì bầu trời ở Ma Giới lúc nào cũng âm u, từ lúc cô đến đây thì sắc trời vẫn không hề thay đổi. Bầu trời lúc nào cũng mờ mịt, dường như mặt trăng bao giờ cũng lẩn trốn trong những đám mây dày, hơn nữa không hề có ánh nắng mặt trời.

Cô không biết Shere đang ở đâu, nhưng điều mà Tô Lị biết rõ nhất chính là cô đang rất đói bụng!

Khi Tô Lị vô tình đi ngang qua một cửa hàng thì đột nhiên bên trong truyền ra một mùi máu vô cùng thơm ngon. Tô Lị dừng bước, có vẻ cô cần phải uống máu cho đỡ đói ngay lập tức, vì thế cô liền xoay người đi vào.

Nhân viên thấy có khách đến nên liền vội vàng ra nghênh đón: “Hoan nghênh tiểu thư xinh đẹp đại giá quang lâm!”

“Tôi đang đói bụng, ở chỗ này có bán máu đúng không?”

“Đúng vậy thưa tiểu thư. Không biết tiểu thư muốn loại máu có độ tinh khiết bao nhiêu?”

Tô Lị nhíu mày, máu mà cũng có độ tinh khiết sao? Cô xoay người đi đến trước tủ kính, bên trong là những bình thủy tinh trong suốt dán nhãn rõ ràng.

Chủng loại: Brujah - Độ tinh khiết: 90%

Chủng loại: Gangrel - Độ tinh khiết: 90%

Chủng loại: Toreador - Độ tinh khiết: 95%

....

Ngoài ra còn rất nhiều thị tộc khác nhau và nhiều loại máu với độ tinh khiết khác nhau.

Tô Lị không hề do dự cầm 1 bình máu của tộc Ventrue, độ tinh khiết 95%. Cô cũng không biết mình được xem là người của tộc nào cho nên chỉ có thể lấy loại máu giống Shere.

“Bình này bao nhiêu tiền?”

“Cái này giá 5000 bối”

(Bối: một loại tiền bằng vỏ sò thời xưa)

“Ta lấy cái này, nhưng lúc này ta không mang theo tiền nên cô ghi nợ cho tôi đi!”

“Thật xin lỗi thưa tiểu thư, cửa hàng chúng tôi không cho ghi nợ.” Tô Lị đang định đi thì cô nhiên viên kia đột nhiên kéo cô lại.

Vẻ mặt Tô Lị đau khổ: “Nhưng thật sự tôi không có tiền!”

“Vậy thật xin lỗi tiêu thư, tôi không thể nào bán máu cho cô được!” Cô nhân viên lấy lại bình máu trong tay Tô Lị để lên trên tủ, sau đó bực bội đẩy cô ra ngoài cửa.

Tô Lị tức giận giơ ngón tay giữa sau lưng cô nhân viên! Thái độ phục vụ khách hàng ở Ma Giới thật quá kém!

Tô Lị không còn cách nào khác phải xoay người tìm một nơi khác để tìm đồ ăn, nhưng đột nhiên lại thấy một cô nhóc đang trốn đằng sau thùng rác. Vẻ mặt của cô nhóc lại vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm vào cô.

Cô đi tới gần, khom lưng xuống hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Cô bé thấy Tô Lị đi đến nên lại càng sợ sệt, lắp bắp nói: “Không... không biết.”

Tô Lị cẩn thận quan sát cô bé đang trốn đằng sau thùng rác. Cô bé có một mái tóc ngắn màu vàng nhạt, hai con mắt màu hổ phách vô cùng đẹp, bộ dáng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Tô Lị nhìn kỹ lại cảm thấy có gì đó không đúng. Xung quanh cô bé còn tỏa ra bạch quang, không hề giống ma cà rồng chút nào mà lại giống một U Linh hơn.

“Tại sao em lại ở trong này?” Theo như hiểu biết của cô thì những chủng tộc khác nhau sẽ có lãnh thổ khác nhau. Huyết Tộc có lãnh thổ của Huyết Tộc, U Linh cũng có lãnh thổ riêng. Một U Linh lại chạy đến địa bàn của Huyết Tộc để làm gì?

“Không biết... Em đang đi trên một đường, nhưng không biết tại sao lại đi đến chỗ này!”

“À...” Tô Lị gật đầu, ngồi xổm xuống kéo cô bé ra khỏi thùng rác: “Em lạc đường rồi!”

Cô bé cũng nắm lấy tay Tô Lị hỏi: “Vậy đây là nơi nào?”

“Đây là thủ đô Telia của Camarilla.”

“Em muốn về nhà.”

“Nhà em ở đâu?”

“Không biết!”

“Vậy trước tiên em cứ đi theo chị đi. Đợi đến khi chị tìm được Shere thì sẽ nhờ ngài ấy đưa em về nhà. Đúng rồi, chị tên là Lily, tên của em là gì?”

“Không biết!”

Tô Lị cảm thấy nghẹn lời, tại sao hỏi cái gì cô bé này cũng không biết vậy?

“Vậy chị sẽ đặt cho em một cái tên... Chị sẽ gọi em là U, được không?”

“Dạ được.” Cô bé gật đầu. “Vậy lúc này chúng ta sẽ đi đâu?”

Đi đâu bây giờ? Tô Lị cũng đang rất phiền não về vấn đề này, nhưng hiện tại cảm giác cổ họng đang khô không khốc làm cô ý thức được một chuyện quan trọng hơn đó là mình đang rất đói bụng!

“Em có đói bụng không?”

“Không ạ!”

“Vậy em có tiền không?”

“Em không có!” U lắc đầu, sau đó lại hỏi tiếp: “Chị Lily đói bụng sao?”

Tô Lị sờ cổ họng, quả thật cảm giác này quá khó chịu, ngay cả răng nanh nhỏ trong miệng cô cũng đã nhô ra cả rồi! “Bây giờ chị rất muốn uống máu.”

“Em nghĩ em có thể giúp được chị!” U vừa nói xong thì đã không thấy bóng dáng đâu.

“U!!! Em đâu rồi? Tô Lị nhìn bốn phía xung quanh, nhỏ giọng gọi khẽ.

Nhưng một giây sau đó U đã xuất hiện trước mắt cô: “Thật ra từ nãy đến giờ em vẫn ở nơi này, nhưng em cũng không biết vì sao em lại có khả năng làm cho những người khác không thấy em.”

Thuật ẩn thân? Tô Lị suy nghĩ, hình như đúng là U Linh có khả năng làm bản thân trở nên trong suốt, có thể làm người khác không nhìn thấy được. Chẳng lẽ U không biết cô bé là một U Linh sao?

Tô Lị vỗ vai U cười nói: “Vậy thì tốt quá! Em hãy vào trong cửa hàng kia lấy cho chị một bình máu của tộc Ventrue, độ tinh khiết 95% đi!”

U hiểu ý gật đầu, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Tuy làm vậy là không đúng lương tâm, nhưng thật sự cổ họng của cô đang rất khó chịu, phải uống máu ngay bây giờ, mà cô có thể đào ở đâu ra tiền Ma Giới bây giờ? Cùng lắm là về sau nhờ Shere trả tiền cho bọn họ!

Một lúc sau, U đã trở lại và đưa cho Tô Lị một bình máu lấy trộm từ cửa hàng kia. Tô Lị nhận lấy bình máu, sờ đầu cô bé, gật đầu khen ngợi, sau đó vội vàng ngửa cổ uống hết bình máu, cuối cùng thì cổ họng mới dễ chịu đi một chút.

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây chị Lily?”

“Cứ đi thẳng thôi!”

Tô Lị chỉ về phía trước, vô cùng lạc quan kéo tay U cùng đi. Cô thầm nghĩ trong lòng, trái đất hình tròn, vì vậy mình đi tới đi lui thì nhất định sẽ gặp được Shere.

Hoàng Cung bị bao vây một bầu không khí nặng nề và im ắng, bên trong cung điện có rất ít người. Xung quanh đều u ám làm cho Shere mới đi vào đã cảm thấy không thoải mái chút nào. Mặc dù đã qua thời gian lâu như vậy nhưng Shere vẫn không thể nào thích nơi này được.

Shere đi lên, một tay nắm thành nắm đấm để ở trước ngực, quỳ một chân xuống trước đức vua Atlan đang ngồi bên trên.

“Ta nghĩ ngươi chắc là đã biết mục đích lần này ta triệu kiến ngươi!”

“Đương nhiên! Vậy xin đức vua hãy giao nhẫn cho ta đã.” Shere cũng không thèm vòng vo.

Đức vua Atlan quay sang gật đầu với Harris đang đứng bên cạnh. Harris nhận được lệnh của cha liền tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống đưa cho Shere.

“Lang Nhân Tộc chỉ cho phép một mình ngươi đi đến đó. Ta hy vọng ngươi có thể tuân thủ đúng lời hứa, cứu được Lamia về đây.”

Shere nhếch môi cười nhận lấy chiếc nhẫn của Harris rồi trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

“Ta yêu cô ấy, vì vậy ngươi tuyệt đối không thể để cô ấy bị chút thương tổn nào. Ngươi cũng đã có vợ chưa cưới, ta nghĩ ngơi có thể hiểu rõ được nỗi lòng của ta!”

Khi nghe được câu nói cuối cùng của Harris thì Shere mới dừng bước lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Nếu ngươi cũng giống ta đều yêu thương người vợ chưa cưới của mình thì ta nghĩ ngươi cũng sẽ không để cho cô ấy bị chút thương tổn nào.”

“Vợ chưa cưới của ta?”

“Đúng vậy, ta đã thấy cô ấy ta, một cô gái Huyết Tộc cấp thấp đáng ghét... Xin lỗi, ta nói vậy thật không lễ phép chút nào...”

“Hiện tại cô ấy đang ở đâu?”

“Ta không biết. Có lẽ cô ta đang đi tìm ngươi, nhưng...”

Harris còn chưa nói hết câu thì Shere đã xoay người và biến mất khỏi cung điện.

Dường như chỉ trong vòng một đêm, tin tức Thân Vương Ventrue – Bá tước Troy Trask tôn quý bị Lang Nhân Tộc bắt đi đã truyền khắp Ma Giới.

Tô Lị nghe được tin tức như vậy liền vội vàng hỏi mấy người qua đường cách đi đến Lang Nhân Tộc. Tất cả bọn họ đều khuyên cô không nên đi đến nơi nguy hiểm đó, những người sói đó nhất định sẽ xé rách cô ra thành trăm mảnh, dù vậy nhưng Tô Lị vẫn kiên quyết phải nhanh chóng đến được nơi đó.

Khi Tô Lị vừa đặt chân lên địa bàn của Lang Nhân Tộc thì đột nhiên có một bóng đen tới gần, từ sau lưng bịt miệng cô lại, chớp mắt cô đã bị người đó đưa đến nơi khác.

Khi bọn họ đến một căn phòng trống thì người đó mới thả Tô Lị ra, Tô Lị quay lại nhìn xem ai đã bắt cóc mình đến, còn U thì vẫn nắm góc áo của cô đứng ở phía sau.

“Sita Lyme?”

Thật không ngờ người bắt cóc cô lại chính là Vu Nữ của Lang Nhân Tộc. Cô rất có ấn tượng với cô gái lúc nào cũng ăn mặc kín mít.

“Thật vui khi cô còn nhớ ta là ai!”

“Vì sao cô lại mang tôi tới đây? Shere đâu?”

“Hiện tại Shere đang bị nhốt ở một nơi bí mật, còn ở nơi nào thì ta không thể nói cho cô biết được!”

“Vì sao? Nếu cô không nói thì tộc của cô sẽ giết chết ngài ấy mất!”

“Ta biết!”

“Cô đã biết thì tại sao lại ngăn cản tôi?”

“Vì đây là mẹnh lệnh cuối cùng của đại nhân. Ngài ấy muốn ta bảo vệ cô bình an về Nhân Giới”

“Không gặp được ngài ấy thì tôi sẽ không về. Sita Lyme, cô hãy nói cho tôi biết Shere đang ở đâu đi!” Ánh mắt Tô Lị vô cùng kiên quyết nhìn Sita Lyme.

Cô vất vả lắm mới đi được đến đây, cô cũng đã phải trải qua quá trình biến đổi thành ma cà rồng vô cùng đau khổ. Tất cả những chuyện cô làm đều vì Shere, sao cô có thể chưa gặp được Shere mà đã một mình trở về!

Sita Lyme nhìn Tô Lị. Tuy cô gái này và Shere khác nhau rất nhiều phương diện, nhưng nếu đã quyết định chuyện gì thì dù bản thân mình gặp phải nguy hiểm như thế nào đi nữa cũng quyết định tiếp tục thực hiện. Cái tính cách cứng đầu này làm cho cô cảm thấy vô cùng đau đầu.

“Lily, cô nghe ta nói đã. Hiện tại lực lượng trong cơ thể cô vần còn bị phong ấn. Nếu lúc này cô đi đến đó chỉ gây thêm phiền toái cho Shere mà thôi. Đối với ngài ấy thì cô chính là một gánh nặng!”

Tô Lị im lặng suy nghĩ, nhìn Sita Lyme một lúc lâu mới nói: “Vậy cô có cách nào phá giải phong ấn trong cơ thể ta không?”

Sita Lyme thở dài, đây rõ ràng là bình nứt không sợ bể mà: “Cách tất nhiên là có. Nhưng quá trình bộc phát ma lực trong cơ thể rất đau đớn, hơn nữa dựa vào năng lực của ta thì không thể nào giải phóng toàn bộ ma lực trong cơ thể cô được. Cô quyết định mình phải làm như vậy sao?”

Tô Lị gật đầu. Lúc này cô đã là mũi tên được lắp trên cung tên, cô cũng đã phải vô cùng đau đớn khi biến đổi thành Huyết Tộc thì quá trình giải phóng ma lực chắc hẳn sẽ không có gì đáng ngại.

...

Hiện tại Shere đang là một con tin nên bị nhốt trong một tầng hầm bí mật. Hai tay hai chân của Shere đều bị cột lên một cây thánh giá, áo sơmi trắng tràn ngập những vết máu loang lổ, thảm thương không chịu nổi.

Nhưng ma cà rồng là một sinh vật có năng lực chữa thương vô cùng cường đại. Phần lớn những vết thương trên người Shere đã khép lại, nhưng ít nhiều vẫn có cảm giác đau đớn khi bị roi quất lên người.

Xem ra những người đó kia không muốn anh chết nhanh như vậy.

Cách trừng phạt này cũng giống như Zeus đã trừng phạt Prometheus. Chính Prometheus vì cứu người bị trừng phạt nên mới bị chính người trừng phạt giết chết.

Prometheus vì muốn đem đến ngọn lửa cho con người nên đã ăn cắp ngọn lửa thiêng quang minh chính đại trao cho con người, khi Zeus phát hiện liền tức giận buộc ông vào một tảng đá để mỗi ngày đại bàng bay đến để ăn gan của ông, thế nhưng cứ đến buổi tối thì lá gan lại tái sinh trở lại. Vì thế Prometheus đã bị tra tấn ngày đêm trong suốt nhiều năm.

Chẳng lẽ những người sói đó muốn dùng phương pháp trừng phạt Prometheus để áp dụng lên người mình?

Nghĩ như vậy lại làm Shere bật cười chế giễu. Đây quả thật là một cách thức hèn hẹn mà đám người sói đó dùng để trả thù mình!

Vì cái gọi là tình nghĩa, cái tinh thần đoàn kết rẻ mạt mà không tiếc dùng mọi cách bắt cóc người con gái mà Harris yêu thương nhất, rồi lấy cái cớ đó để uy hiếp Vua Atlan giao mình ra!

Quả thật là vô cùng nhàm chán!