Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 40




Không gian rộng lớn được bao kín bởi những người đàn ông cao lớn cùng khói thuốc lá. Hai tách trà đặt đối diện nhau trên bàn đã sớm nguội lạnh nhưng người kia vẫn không có dấu hiệu muốn nói chuyện, tiếp tục hút thuốc.

“Tạ tổng, cậu đến tìm tôi là có việc gì?” Người đàn ông dụi tàn thuốc lá, tầm mắt mờ mịt hỏi.

“Đến xin Nhị Lão một người.” Tạ Phong không than phiền gì về cái tính tự cao tự đại luôn muốn người khác chờ đợi mình của Nhị Lão, phất tay ý bảo những người ở phía sau thay trà.

“À,ra là vậy!” Nhị Lão cười cười “Không biết trong những thằng đàn em đó, cậu chọn ai?” Cố tình đưa mắt về phái những người phía sau.

Tay sai của Nhị Xà Quán đương nhiên đều là tinh anh nhưng dưới ánh mặt của Nhị Lão cũng đều thấy rợn người, tất cả đều lui về sau một bước.

“Không phải đàn ông, là một người phụ nữ. Ngay cạnh ông.”

“À, thì ra là cậu tới tìm nữ nhân. Sao vậy, hôm nay lại thích dùng đồ đã qua tay tôi?” Nhị Lão cười lớn chế nhạo, lão sớm đã biết mục đích của Tạ Phong, chỉ là không nhịn được muốn chế giễu hắn một chút.

“Ông không cần biết nhiều. Giá?” tạ Phong cũng không để ý lắm, cái hắn muốn bây giờ là người.

“Nói đi cũng phải nói lại, con đàn bà đó ấy à, dù sao cũng là đồ tốt, bảo lão tử buông bỏ thì cũng hơi khó.”

“Nể tình chúng ta có quen biết, hơn nữa cậu còn là khách hàng thân thiết của tôi, tôi sẽ bán cô ả cho cậu. Có điều...”

“Cứ nói.”

“Cậu cũng biết rồi đấy, Nhị Lão ta đã già rồi, cũng không muốn cả đời làm cái nghề này, cho nên, vẫn là yên ổn làm nghề lương thiện thì hơn.”

Trong lòng Tạ Phong không khỏi cười nhạo, lão già này lúc gần đât xa trời cũng chưa hết tham vọng chứ đừng nói là vẫn còn khoẻ mạnh như bây giờ.

“Nghe nói DG gần đây làm ăn rất tốt. 5% thì thế nào?”

Không gian trong tức khắc đột nhiên im lặng, ngay cả Nhị Lão cũng nín thở. Yêu cầu này của lão đúng là quá đáng, mặc dù hai bên thực lực tương đương nhưng lão cũng không muốn rước thêm cho mình một kẻ thù.

Tạ Phong buông tác trà, âm trầm liếc lão. Hắn biết lão ta nói vòng vo tam quốc như vậy, đương nhiên yêu cầu không nhỏ, chỉ có điều 5%? Con cáo gì này quá tham vọng rồi!

“Thành giao.”

Tất cả những người có mặt ở đó đều sững sờ, không dám tin vào tai mình. Lúc luật sư Tạ Phong đem tới lấy ra giấy tờ Nhị Lão mới hoàn hồn, cười nịnh bợ:

“Ây dà, Tạ tổng quả không hổ danh là hào phóng! Còn chuẩn bị trước như vậy!” Cuộc trao đổi này quả là một món hời béo bở.

Tạ Phong cười nhạt, phất tay rời đi:

“Mọi chuyện còn lại ông cứ giải quyết với luật sư của tôi. Ngày mai tôi muốn thấy người còn nguyên vẹn xuất hiện.”

“Được.”

Để áo khoác lên trên giường bệnh kế bên, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ vuốt nhẹ vầng trán cao rộng. Vì muốn có thể ở bên chăm sóc cô mà hắn đã cho người kê thêm một cái giường kế bên. Nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ, hất lên một bên khuôn mặt say ngủ của cô.

Lam Tử Tuyết nắm lấy bàn tay lạnh buốt đang đặt lên trán mình cho vào trong chăn, mắt vẫn không mở hỏi:

“Tối qua anh đi đâu vậy?”

“Điều tra một chút.”

Tạ Phong không dấu diếm nói với cô. Lam Tử Tuyết cũng không hỏi nữa, ừm một tiếng, hai mắt vẫn tiếp tục nhắm chặt, đã qua rất lâu, khi Tạ Phong nghe tiếng nhịp thở đều đều của cô, thầm nghĩ cô đã ngủ rồi thì Lam Tử Tuyết lại lên tiếng:

“Là Tử Yên, phải không?”

Hình như đây không phải là một câu hỏi. Có lẽ trong lòng Lam Tử Tuyết đã sớm biết, chỉ là cô không muốn nói với Tạ Phong.

“Phải.”

Hôm đó không phải Lam Tử Tuyết không nhìn thấy vết xăm trên bả vai tên kia, cũng đã sớm biết được hắn ta là người của Nhị Xã Quán, người lần trước muốn tông vào cô cũng vậy. Anh hai sớm lăn lộn trong xã hội đen, cô cũng ít nhiều được nghe đến tổ chức này. Mà người hận cô, vừa biết rõ cô vừa có quan hệ với xã hội đen, không nhiều.

Lam Tử Yên vừa vặn là vậy.

Lại trải qua một lần trầm mặc, Tạ Phong Cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình hơi run rẩy vội ôm người kia vào lòng, khẽ vỗ vai cô.

“Hứa với em, đừng làm hại cô ấy!” Lam Tử Tuyết vòng tay qua ôm chặt lấy Tạ Phong, đầu chui vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nhưng kiên định. Sau chuyện của Tạ Vĩnh Kỳ, cô chỉ sợ hắn sẽ không để yên cho Lam Tử Yên.

“Em không hận cô ta? Anh xém chút nữa là bị người ta đoạt mất rồi!”Tạ Phong bất đắc dĩ vuốt ve mái tóc của cô, hắn biết nếu Lam Tử Tuyết biết chuyện nhất định sẽ mềm lòng mà tha cho Lam Tử Yên.

“Nhiều năm như vậy em cũng không muốn tiếp tục hận nữa. Chuyện gì có thể cho qua thì cứ cho qua đi.”

Dù cả đời này không muốn thừa nhận thì Lam Tử Yên cũng là em gái cô. Suy cho cùng nó vẫn là một đứa trẻ đáng thương.

“Được. Anh hứa với em!”

Nhắm mắt, không nghĩ nhiều nữa, có thể chui vào trong lồng ngực anh an ổn mà ngủ là một loại hạnh phúc ngọt ngào, không tận hưởng quả thực rất có lỗi với bản thân.

Lam Tử Yên không hiểu vì sao đang yên đang lành lại bị lão già kia ném ra ngoài đường. À không, nói đúng hơn là ném cô tới một căn nhà ở vùng ngoại ô, nói cô yên phận mà ở đó.

Hừ, Lam Tử Yên cô đâu phải đồ ngốc! Muốn cô ở đây chờ chết?! Nhưng Lam Tử Yên trong người một xu cũng không có, không có cách nào khác gọi điện về cho Nhạc Vận, bảo bà ta mau chóng đem tiền trở về Bắc Kinh đón cô.

Cái lão già chết tiệt đó, tiền tiêu không thiếu lại ném cô tới một căn nhà ngay cả chuột gián cũng không thèm ở. Đúng là kẻ keo kiệt!

Tiếng chuông cửa vang lên, Lam Tử Yên nhanh chóng chạy ra. Mẹ không ngờ lại nhanh như vậy!

Cửa mở, gương mặt xinh đẹp của một cô gái xa lạ hiện lên trước mắt, Lam Tử Yên nhíu mày, mình mới ở đây được vài ngày, không lẽ là hàng xóm?

“Cô tìm ai?”

“Tôi tới đây đương nhiên là tìm cô.”

Hôm nay là ngày Lam Tử Tuyết ra viện, đáng ra Tạ Phong muốn đích thân xuống bếp nhưng bị cô ngăn lại.

“Mấy ngày nay đều ăn đồ ăn anh nấu, em sắp ngán chết rồi!”

Tạ Phong cũng chỉ đành cười khổ. Bà xã đã muốn, đương nhiên không được phép cãi lời, nhưng như vậy đâu có nghĩa là hắn không được phép giúp!

“Bà xã, rau này em rửa rồi sao, sao vẫn còn dơ vậy?”

“Ờ, thì... ăn bẩn sống lâu! Không được gọi là bà xã!” Hai người đã lấy nhau đâu!!!

“Bà xã, nước sôi nãy giờ rồi này, sao em không cho rau củ vào?”

“Ai nhờ anh lo! Sôi lâu mới diệt hết vi khuẩn! Còn nữa, đã bảo không được gọi...”

“Bà xã, thịt này sao em cắt dày quá vậy?”

“Bà xã, canh mặn quá!”

“Bà xã...”

“Bà xã...”

“Bà xã...”

“Anh ra ngoài cho em!”

Tạ Phong xoa xoa cái mông vừa bị đánh, giả bộ đáng thương, vừa chạy vừa cười rời khỏi phòng bếp, nếu còn ở đó chắc có án mạng!

Lam Tử Tuyết cuối cùng cũng đuổi được Tạ Phong đi, có thể thở phào nhẹ nhõm mà nấu ăn được rồi. Thật ra hắn nói cũng không sai, trình độ nấu ăn của cô không thấp cũng không cao, vừa đủ nuôi “no” bản thân, từ khi hai người sống chung, đều là hắn dành nấu, lần này cô nhập viện, hắn lại càng không cho phép cô đụng tay vào thứ gì, tay nghề có giỏi đến mấy cũng đều bị hắn phá rồi!

Tạ Phong nhàn nhã ngồi trên ghế sofa xem TV, đã qua rất lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, liền vì lo lắng, lo lắng nha, không phải vì buồn chán đâu, lạy chạy vào bếp.

“Bà xã, thơm quá! Em đang nấu món gì vậy?”

“Anh đang khen ai vậy? Sao lại cọ mũi vào cổ em?!”

“Đương nhiên là em rồi! Bà xã, cho anh nếm một miếng đi!”

“Sắc lang, sao anh còn chưa ra ngoài! Mau, tránh ra cho em!”

“Á, đừng đánh!!! Á!!! Ui da!!!”

(các người không đói, nhưng tuôi đói rồi >~<)

Cuối cùng hai người lớn bằng con voi sau một hồi “vật lộn” mệt mỏi mới cùng ngồi vào bàn cơm, một người bận thưởng thức mĩ vị, một người lại bận “thưởng thức” mĩ nữ.

“Sao anh không ăn đi, nhìn em làm gì?!”

“Nhìn em là no rồi!”

“Vậy sau này không cần ăn cơm nữa chứ gì?”

“Ăn em cũng được!”

“...”

“Hắc hắc.”

“Cười cái gì, ai cho anh cười!”

“Á, sao cứ đánh hoài vậy! Bớ người ta, bạo lực gia đình!”

“Anh...anh...Im lặng!!!”

“Bạo lực gia đình!”

(Bấy lâu không viết đối thoại nên hôm nay thử, mà sao tui thấy lạc nhách z trời -_-!)

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, hai người ngừng lại đoạn đối thoại thiếu muối kia, cùng nằm dài trên sofa xem TV.

“Em vào lấy trái cây!”

“Để anh!”

Hai người lại nối đuôi nhau vào bếp, màn hình TV biến đổi, chuyển sang một tin tức khác.

“Chiều nay vào lúc 4h, cảnh sát đã phát hiện thi thể của một cô gái trẻ trong một căn nhà tại vùng ngoại ô thành phố. Hiện trường không có dấu hiệu vật lộn và đột nhập, gương mặt cô ấy bị rạch rất nhiều nhát dẫn đến biến dị khiến việc điều tra gặp khó khăn, khắp người cô gái cũng có rất nhiều vết đâm chém dài ngắn khác nhau. Thi thể được một người hàng xóm phát hiện khi sang nhà làm quen, theo như lời bà thì cô gái này mới chuyển đến được vài ngày. Nguyên nhân ban đầu được đưa ra có thể là do ân oán cá nhân. Hiện cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra.”

“Choang” dĩa trái cây rơi xuống đất, vỡ tan tành. Trước mắt Lam Tử Tuyết chỉ còn hình ảnh vừa thoáng qua lúc nãy, máu, máu, khắp nơi đều là máu. Cô ngã xuống đất, tay vô thức giữ chặt lấy miệng mình, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Tử Tuyết, em sao vậy?” Tạ Phong đỡ Lam Tử Tuyết ngồi dậy, cả người cô vô lực níu chặt lấy tay anh, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:

“Tử Yên... Tử Yên...”

Ngay lúc Tạ Phong nhìn thấy hình ảnh trên màn hình toàn thân cũng chấn động, càng ôm chặt cô vào lòng.

“Là anh?!”

Không gằn giọng, không tức giận, không trách móc, một lời bâng quơ của Lam Tử Tuyết lại khiến tim hắn nhói đau từng nhịp, ngay cả thở cũng thấy đau.

“Em đi đâu vậy?” Hắn gần như mất bình tĩnh, gầm lên vì tức giận khi thấy cô rời đi.

“Em muốn đi tìm cô ấy.” Lam Tử Tuyết như người mất hồn, ánh mắt mông lung vô định đưa tay mở nắm cửa.

“Muốn đi cũng phải để anh đưa đi.” Hắn kìm chế sự tức giận của mình, siết chặt lấy cổ tay cô, lạnh giọng kéo cô ra ngoài.

Trong không gian kín của chiếc BMW, cả hai đều không còn tâm trạng trò chuyện. Tạ Phong vừa lái xe vừa nghe điện thoại, dò hỏi địa chỉ nhà của Lam Tử Yên. Lam Tử Tuyết tựa người ra thành ghế sau, ánh mắt đặt nơi cảnh vật lướt qua ngoài khung của kính, hai tay siết chặt, cô ước gì lúc nãy mình nhìn nhầm, cô ước gì không phải là hắn làm, ước gì mình không nghi ngờ hắn.

Nhưng càng nghĩ nhiều lại càng nghi ngờ, càng nghi ngờ lại càng thêm đau lòng.

Đôi khi ngốc một chút lại tốt.

Xe vừa dừng lại, Lam Tử Tuyết đã vội chạy ra. Cảnh sát rất nhanh liền chặn cô lại, không cho phép vào trong.

“Tránh ra, tôi là người nhà nạn nhân!”

Viên cảnh sát muốn ngăn cô lại nhưng nhìn thấy Tạ Phong ở phía sau gật đầu một cái liền buông cô ra. Lam Tử Tuyết chẳng để ý nhiều nữa, tiếp tục lao đi.

“Con ơi, mau tỉnh lại nhìn mẹ đi! Con ơi!”

Ngay khi vừa đặt chân vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng khóc thất thanh, gào thét trong tuyệt vọng đến xé lòng của một người phụ nữ.

“Là cô, là cô hại chết nó!”