Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 373: Không sao, tôi chịu được




“Đáng yêu không phải lỗi của tôi, ghen tỵ chính là lỗi của các cô sao!” Cát Xuyến mặt mày phong phú nói câu này, rất vui vẻ.

Hình như Úy Hợp Hợp rất thích tính cách này của cô, nếu không phải kiêng dè bản thân mình bụng bự tám tháng, nhất định sẽ náo loạn với cô ấy một trận, tóm lại, năm nữ sinh chơi đùa rất Happy!

Tiết Giai Ny cũng vui vẻ đùa giỡn với các cô ấy, dùng cách này giải quyết phiền muộn trong lòng.

Quan Hạo Lê chỉ có thể đứng nhìn từ xa, bây giờ Giai Ny đang ở cùng một chỗ vói chị dâu nhỏ và Cát Xuyến, muốn tiếp cận cô khó càng thêm khó rồi, ôi…

“Lê tử, không phải cậu cố ý nắm chặt thời gian đến đây chứ?” Đằng Cận Tư nói chế nhạo.

“Tôi vội vã đuổi theo mới chạy kịp bữa cơm này.” Quan Hạo Lê cười cười, nhưng trong nét mặt khó nén mệt mỏi.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, vung quyền đụng lẫn nhau, đây là phương thức biểu đạt tình hữu nghị giữa đàn ông, bọn họ là bạn tốt, là anh em tốt!

“Đã gặp? Nói chuyện thế nào?” Đằng Cận Tư nhìn mấy người phụ nữ ở nơi xa.

“Còn không chịu tha thứ cho tôi.” Quan Hạo Lê hơi thất bại.

“Tôi nhớ người nào đó năm kia vẫn là quân sư cho tôi, cậu phải phát huy mặt dày mày dạn, càng bị ngăn cản tinh thần càng gan dạ, không nên khinh địch bị một chút khó khăn đánh ngã, đây cũng không giống với phong cách của cậu.” Đằng Cận Tư vỗ bờ vai Quan Hạo Lê, cho cậu ấy khích lệ.

“Dĩ nhiên, tôi vẫn luôn là đại tình thánh.” Quan Hạo Lê trả lại anh một nụ cười tự tin.

“Thân thể bác trai có tốt không?”

“Ừ, ở nhà nghỉ ngơi, toàn bộ chuyện công ty để cho tôi nhận lấy, cha đã đau khổ cay đắng vất vả hơn nửa đời người, tôi muốn để những ngày sau này của cha nhẹ nhõm một chút, đã để mẹ thuyết phục cha đi ra ngoài du lịch, trông thấy núi lớn nước lớn, hoạt động thân thể một chút, cũng có ích cho sức khỏe của ông.”

Đằng Cận Tư gật đầu, “Ý tưởng rất tốt!”

“Bác sỹ Quan, cuối cùng thì anh cũng xuất hiện.” Không biết Nam Cung Thần từ đâu xông ra, hôm nay cậu ta làm phù rể, một bộ âu phục màu đen mặc lên người, rất tuấn tú, mang đến tán dương âm thầm của không ít tâm hồn thiếu nữ chưa lập gia đình.

“Nam Cung!” Quan Hạo Lê đấm một quyền tới, bày tỏ vui vẻ của mình.

“Đừng vừa tới đã động tay động chân được không? Trước mặt mọi người nên chú ý ảnh hưởng một chút!” Nam Cung Thần ho một tiếng, khóe miệng khẽ mỉm cười.

“Đồng phục hôm nay không tệ nhỉ! Có phải đã mê hoặc được một số nữ sinh mở cờ trong bụng rồi không? Cậu cũng đã trưởng thành rồi, nên suy nghĩ đến chuyện lớn cả đời.” Quan Hạo Lê trêu ghẹo bạn tốt.

“Phóng tầm mắt nhìn đi, người đẹp chưa lập gia đình nhiều không kết xiết, thích thì lớn mật theo đuổi.” Đằng Cận Tư khích lệ.

Không biết vì sao trong đầu Nam Cung Thần đột nhiên hiện lên bóng dáng Kiều Tuyết Nghiên như trái ớt nhỏ, từ sau lần gặp cô khi đi đại học F mời em gái ăn cơm, đã không gặp lại rồi, xem ra lần sau phải đi đại học F một lần nữa.

“Nghĩ thì nghĩ vậy, chỉ có điều tôi còn chưa thay đổi thực tế mà thôi.”

“Đúng rồi, không phải cậu còn một em gái đang học ở đại học F sao? Để cho em ấy lưu ý giúp cậu, hotgirl xinh đẹp có rất nhiều.” Quan Hạo Lê lập tức tiếp lời.

Nam Cung Thần thiếu chút nữa lảo đảo, “Làm tôi hoảng sợ, tôi còn tưởng phải giúp giới thiệu mấy người đẹp cho cậu.”

“Cậu đừng ở đây quấy rối tôi! Lòng của tôi hoàn toàn ở trên người Giai Ny, những người phụ nữ khác chỉ là mây bay đối với tôi.” Quan Hạo Lê liếc xéo cậu ta.

“Tôi cảm thấy lời này cậu nên nói trước mặt cô ấy, hiệu quả sẽ rõ rệt.” Nam Cung Thần cố ý chế nhạo.

“Cút ngay! Ông đây đói bụng, không vớ vẩn toi công với cậu.” Quan Hạo Lê hầm hừ đi tới bàn ăn, anh thật sự đói bụng, ngủ suốt trên máy bay tới đây, vừa xuống máy bay đã vội chạy tới nơi tổ chức hôn lễ, cho đến bây giờ, vẫn chưa có nửa hạt gạo, đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.

Ánh mặt trời tươi sáng, trên trời từng đám mây trắng bay, bên dưới có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa tươi khắp nơi, tràn ngập trong không khí, lay động lòng người, mấy đứa bé vui sướng chạy tới chạy lui trên thảm cỏ, tràn đầy tiếng hoan hô và cười nói, hiện trường bao phủ không khí vui mừng.

Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, bởi vì Lương Chân Chân có thai, sử dụng nước trái cây thay rượu mang tính tượng trưng mời một vòng, Đằng Cận Tư lại thảm, anh uống rất nhiều, đám bạn bè kia của anh đâu dễ dàng chịu bỏ qua cho anh, bình thường không tìm được cơ hội, còn không thừa dịp bây giờ bổ sung nhiều sao?

“Này! Các người không được quá đáng như thế! A Tư anh ấy không thể uống say, người nào rót cho anh ấy tiếp tối nay sẽ để cho người đó chăm sóc anh ấy.” Lương Chân Chân chắn trước mặt ông xã mình, cặp chân mày nhíu lại, rõ ràng bảo vệ người đàn ông nhà mình.

Nhóm người tồi tệ này, biết rõ sau khi a Tư uống rượu say sẽ thành dáng vẻ khấc, bọn họ tuyệt đối cố ý, không có lòng tốt gì. ╭(╯╰)╮

“Chị dâu nhỏ, hôm nay là ngày tốt chị và đại ca kết lương duyên, khó có được vui vẻ! Uống nhiều chút thì có liên quan gì?” Mạc Đông Lăng cười vui vẻ.

“Được! Chỉ cần cậu đáp ứng anh ấy uống nhiều thì tối do cậu chăm sóc, tôi còn phải chú ý hai bé cưng trong bụng!” Lương Chân Chân hừ hừ.

Đằng Cận Tư vội vàng ôm bà xã, là chỗ dựa giúp cô, “Một đám nhóc thúi, mỗi đứa đều muốn tạo phản phải không? Ngay cả lời chị dâu đều không nghe rồi hả?”

Mặt Lương Chân Chân như ánh bình minh, hoàn toàn đỏ ửng, nắm chặt khuỷu tay anh, nhưng trong lòng lại vui vẻ.

“Không dám, không dám, đại ca với chị dâu là tấm gương để chúng em học tập!” Nông Dịch Tiêu ầm ĩ theo.

Bị một đám đàn ông lớn tuổi hơn cô gọi là chị dâu, trên mặt Lương Chân Chân khó tránh khỏi thẹn thùng, nhưng cũng may mọi người quen biết thời gian dài như vậy, sau khi quen thuộc đã không có gì.

“Chị dâu, ngày hôm nay vui như thế, không uống rượu cũng phải có tiết mục góp vui cho chúng em chứ?” Nam Hoa Cẩn cười như con hồ ly giảo quyệt.

“Đúng vậy! Đại ca, tới đi!” Mạc Đông Lăng thích nhất là tham gia náo nhiệt.

“Mạc Tiểu Tứ, cậu đắc chí thêm nữa đi, cẩn thận tôi cho Mật Mật nhà cậu biết, để cho cô ấy trừng trị cậu.” Lương Chân Chân hếch cằm tỏ vẻ hài lòng, xem như cô đã nắm được thóp của Mạc Đông Lăng rồi.

Quả nhiên, Mạc Đông Lăng trầm mặc, anh em đáng quý, nhưng bà xã còn quan trọng hơn, vốn con đường theo đuổi vợ không dễ dàng, nếu chị dâu lại nhảy vào can thiệp, tương lai của anh sẽ xa vời, cho nên, vẫn giả bộ ngoan ngoãn ăn cơm thì tốt hơn.

“Khụ…” Quan Hạo Lê không nhịn được mà đằng hắng, may mà anh không mở miệng, Giai Ny và Chân Chân vốn luôn cùng một phe, cho nên anh còn nguy hiểm hơn Mạc Tiểu Tứ, sáng suốt nhất chính là vùi đầu ăn cơm, “Cái đó… Thời tiết hôm nay thật tốt! Món ăn không tệ, rất đúng khẩu vị.”

Chủ đề nói chuyện của anh hơi gượng ép, mọi người rõ ràng không biết nên nói tiếp như thế nào, chẳng lẽ phải phụ họa thêm một câu, “Món điểm tâm ngọt không tệ, ăn rất ngon.”

“Thích thì ăn nhiều một chút đi! Nửa năm không thấy, bác sỹ Quan đã sửa sang lại càng lúc càng giống dân chạy nạn rồi, thành công lột xác từ hoa hoa công tử thành ông chú nhếch nhác, hình tượng rất rõ nét đấy!” Lương Chân Chân cười híp mắt nói, mặc dù cô biét Quan Hạo Lê rời đi là do bất đắc dĩ, nhưng Giai Ny đau lòng nửa năm, cô trút giận thay cô ấy cũng là việc nên làm.

“Phụt!” Quan Hạo Lê đang ăn canh thiếu chút nữa phun ra, Nam Cung Thần ngồi bên cạnh bị sợ nhanh chóng rút lui, đứng xa xa, sợ mình gặp bất trắc.

“Ha ha ha ha…” Mấy người khác đang ngồi cười đến vui vẻ, không nhìn ra chị dâu có cảm giác dí dỏm ngầm như thế, thật sự để cho người ta lau mắt mà nhìn.

“Bà xã, chúng ta qua bên kia đi, bà nội bọn họ vẫn đang chờ đấy.” Đằng Cận Tư cố nén cười giải vây thay anh em.

“Từ từ ăn nhé!” Lương Chân Chân cười đến mặt mày cong cong, nắm tay ông xã đi về bàn bà nội.

Ở sau lưng cô, mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, trong lòng đồng thời thoáng hiện lên từ: Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi! Chị dâu chính là chị dâu, kỹ thuật giết người trong nháy mắt càng ngày càng mạnh.

(*) Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi: Là câu nói của Lã Mông – Đại tướng Đông Ngô thời Tam Quốc. Có nghĩa kẻ sỹ ba ngày không gặp phải nhìn với ánh mắt khác (ý nói với kẻ sỹ thì trong ba ngày đã có nhiều thay đổi, nhiều tiến bộ rồi)

“Bác sỹ Quan, anh không sao chứ?” Nông Dịch Tiêu quan tâm vỗ vỗ lưng anh ta, nhìn anh ta họ đến mặt đỏ tía tai, sặc không nhẹ!”

“Không có việc gì, tôi chịu được.” Giọng Quan Hạo Lê hơi yếu ớt.

Nam Hoa Cẩn nhìn anh chằm chằm hồi lâu, “Bác sỹ Quan, thật ra chị dâu không cố ý nói anh nhếch nhác, chủ yếu chính là… Hình dáng và tinh thần của anh hôm nay rất không tốt, chỉ có điều, tôi nắm chắc có thể thay đổi lại anh.”

Mạc Đông Lăng cười nhạo một tiếng, “Bác sỹ Quan, anh đừng nghe lời tam ca, sau khi được anh ấy thay đổi, anh sẽ trở thành một tên yêu nghiệt, vẫn như bây giờ thì tốt hơn, dĩ nhiên cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, đàn ông cũng cần bảo dưỡng.”

Ba người anh nói một câu tôi nói một câu một lúc, Quan Hạo Lê cũng sắp hộc máu, “Các vị, thảo luận rất vui sao?”

“Chúng tôi đều có thể vì muốn tốt cho anh.” Lão nhị, lão tam, lão tứ trăm miệng một lời, đều đặn không bình thường.

“Nếu lời bọn họ có thể tin tưởng, heo mẹ cũng leo cây.” Nam Cung Thần ở bên cạnh nhỏ giọng thầm thì, anh hiểu rõ nhất tính tình của ba vị thiếu gia, nhất là tam thiếu, là nam yêu nghiệt hắc ám, khôn khéo, phúc hắc và năng lực phá hoại hạng nhất, người bình thường bị cậu ấy bán còn phải kiếm tiền thay cậu ấy!

“Cái gì?” Ba người cùng nhau cắn răng nhìn về phía Nam Cung Thần.

“Tôi nói cây nơi này mọc thật tốt! Cành lá rậm rạp.” Nam Cung Thần tỏ vẻ si mê.

Quan Hạo Lê cảm giác mình nên rời đi thì tốt hơn, ở cùng một chỗ với nhóm người dở hơi này, anh thật sự không chịu nổi, đi tìm một chỗ nghỉ ngơi chút, bồi dưỡng tinh thần mới có sức lực tìm người phụ nữ của mình về.