Bà Xã Chớ Giở Trò

Chương 2




Cổ Việt Di cùng Kim Bối Nhi dựa lưng vào ghế ngồi ở phòng khách, giống như tội phạm bị thẩm vấn.

Trình Chính Khôi cùng Trịnh Vũ Hi vai kề vai nhìn hai người trước mắt, vạn lần cũng không nghĩ rằng sau vũ hội rừng rực ngày hôm qua, lại gặp phải phiền toái khiến cho người ta không biết làm sao.

“Ông xã, việc này nên xử lý như thế nào?” vẻ mặt Trịnh Vũ Hi bối rối, không biết làm sao nhìn Trình Chính Khôi bên cạnh.

“Anh cũng không biết nên làm sao bây giờ?” Trình Chính Khôi thật sự khổ sở không nghĩ được cách giải quyết.

“Việc này nếu truyền ra ngoài, tương lai Bối Nhi làm sao nhìn mặt người khác? Nó chỉ có mười chín tuổi...” Trịnh Vũ Hi thấp thỏm lo âu lắc đầu mạnh.

Chị họ lo lắng cho cô? Việc này có cái gì phải lo lắng?

Kim Bối Nhi xoay đầu nhìn Trịnh Vũ Hi, hồn nhiên nói: “Chỉ cần mọi người không nói ra ngoài, sẽ không có việc gì.”

Trịnh Vũ Hi tức giận trừng mắt nhìn Kim Bối Nhi quá ngây thơ, “Em nghĩ rằng chúng ta không nói ra thì sẽ không sao? Em có thấy bốn phía trong phòng có bao nhiêu người không?”

“Không phải chúng ta bốn...” Kim Bối Nhi thật sự nhìn bốn phía, trong nháy mắt trợn to ánh mắt kinh ngạc.

Cô nhìn thấy xung quanh đâu chỉ có bốn người bọn họ, trước mắt có hai người hầu, bên cửa sổ sát đất ngoài biệt thự còn có vài người...

Trời ạ, trong nhà này thật ra có bao nhiêu người hầu?

Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi sững sờ, bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu. “Thấy rõ ràng có bao nhiêu người chưa? Em muốn chị làm sao bịt miệng bọn họ đây?”

“Việc này...” Kim Bối Nhi nhất thời không nói được gì, yếu ớt chống đỡ, “Cùng lắm thì... Sau này em không đến nhà chị.” Cô trả lời nhẹ như muỗi.

“Đúng, sau này em có thể không đến nhà của chị, nhưng chị dù sao cũng sẽ gặp mặt dì và dượng. Em muốn chị làm sao ăn nói với họ?” Trịnh Vũ Hi hổn hển hỏi lại Kim Bối Nhi.

Trình Chính Khôi nản lòng lắc đầu, tiếp theo dùng tay gãi gãi tóc, “Việt Di, tốt xấu cậu cũng nói gì đi chứ, việc này nên xử lý như thế nào?”

Tự dưng rước hoạ vào thân, cả người Cổ Việt Di đầy oan ức và tức giận không chỗ trút hết, không nghĩ rằng bạn tốt lại còn hỏi anh nên xử lý như thế nào?

“Trong khoảng thời gian ngắn tớ làm sao nghĩ được biện pháp gì?” Cổ Việt Di nổi giận đùng đùng trả lời.

“Việc này nếu truyền ra ngoài, đối với danh dự của cậu ở thương trường sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.” Một câu của Trình Chính Khôi nói ra trọng điểm.

“Tớ đương nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này.” Buồn giận trong bụng Cổ Việt Di càng lúc càng dâng cao, chờ lúc bùng nổ.

Trình Chính Khôi trầm trọng thở dài, hết đường xoay sở liền nhìn Trịnh Vũ Hi. “Giúp anh ngẫm lại xem có biện pháp nào giải quyết việc này.”

Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi vẻ mặt ngây thơ không biết họa lớn giáng xuống đầu, tiếp theo nhìn về phía Cổ Việt Di vẻ mặt tức giận, còn Trình Chính Khôi thì vẻ mặt khốn quẫn, trong phút chốc cô cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.

Việc này chỉ cần để lộ một điểm nhỏ, chắc chắn truyền thông sẽ lập tức cắn chặt Cổ Việt Di không tha. Lấy thân phận và địa vị của Cổ Việt Di, nhanh chóng sẽ lên trang nhất mục xã hội, tiếp theo truyền thông sẽ điều tra nữ nhân vật chính, đến lúc đó Kim Bối Nhi cho dù không đếm xỉa, việc này đương nhiên cũng sẽ rơi vào tai dì và dượng...

Lúc đó cô chẳng phải trở thành kẻ có tội trong mắt họ hàng? Hậu quả như vậy cô không nhận nổi!

“Theo em thấy, có thể làm bây giờ là...”

Tiếng của Trịnh Vũ Hi vang lên, lập tức khiến cho ba người khác chú ý, muốn biết cô đến tột cùng nghĩ ra phương pháp gì.

“Việt Di và Bối Nhi phải kết hôn.”

Trịnh Vũ Hi vừa dứt lời, Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi bị chấn động, cùng lúc đứng lên.

“Muốn em cùng chú ấy kết hôn?” Kim Bối Nhi tê thanh (tiếng như ngựa hí) kêu to.

“Muốn tôi cùng cô nhóc kết hôn?” Cổ Việt Di tức giận đến thở hổn hển.

Trịnh Vũ Hi không để ý sự tức giận của hai người, hai tay thản nhiên khoanh trước ngực, “Trừ phi hai người có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.”

Kim Bối Nhi hổn hển mãnh liệt phản đối: “Em không thể gả cho một ông chú già như vậy.” (#Ami: già mà khỏe chị àh)

Đồng thời, Cổ Việt Di cũng tỏ thái độ kiên định: “Tôi không thể cưới một cô bé (em bé) nhỏ như vậy.”

“Cái gì? Chú nói tôi nhỏ” Kim Bối Nhi thở phì phì trừng mắt nhìn Cổ Việt Di.

“Cái gì? Cô nói tôi già.” Cổ Việt Di mắt trừng trừng nhìn thẳng Kim Bối Nhi.

Hai ngọn núi lửa cùng lúc bùng nổ, Trình Chính Khôi hết đường xoay trở, nhất thời không biết trước tiên nên dập ngọn núi lửa nào?

Trịnh Vũ Hi đột nhiên cảm thấy thú vị khẽ đụng ông xã bên cạnh, “Ông xã.”

Nhận được ám hiệu của bà xã, Trình Chính Khôi cúi đầu nhẹ giọng hỏi thăm: “Chuyện gì?”

“Anh có phát hiện không, hai người bọn họ luôn cùng lúc nói ra câu tức giận giống nhau?” Trịnh Vũ Hi cắn môi cười trộm.

Trình Chính Khôi hồi tưởng, suy tư giây lát, cũng cười theo, “Em nói cũng đúng, có thể thấy hai người bọn họ còn rất ăn ý.”

Bị chỉ trích mình tuổi còn nhỏ, Kim Bối Nhi cực giận phản kích: “Tôi làm sao nhỏ, tôi đã sắp mười chín tuổi, ngay cả hộ chiếu cũng có rồi ông chú à.”

Cô lại dám gọi anh là ông chú?

“Cô sao lại gọi tôi là ông chú? Đừng tưởng rằng mười chín tuổi là đã lớn, trong mắt tôi cô vẫn chỉ là cô bé còn chưa cai sữa.” Cổ Việt Di bị kích động cắn lại.

“Mười chín tuổi còn chưa cai sữa? Ha! Chú không phải đang nói chính bản thân chú chứ, khi mười chín tuổi còn chưa cai sữa, cho nên mới nói người ta mười chín tuổi là chưa cai sữa.” Kim Bối Nhi trào phúng ngẩng mặt trông mong.

Đã lớn như vậy, chưa có người phụ nữ nào dám ở trước mặt anh làm càn như thế, anh lại bị một con nhóc cười nhạo.

“Một cô gái trưởng thành tuyệt đối không nói ra những lời ngây thơ như vậy, theo tôi quan sát, chỉ số thông minh của cô nhiều nhất chỉ bằng trình độ mẫu giáo” Cổ Việt Di cũng không khách khí đánh trả.

“Chú...” Kim Bối Nhi tức giận đến xanh mặt, trừng mắt với Cổ Việt Di, “Chú à, xem ra chỉ số thông minh của chú cũng không cao lắm đâu, chỉ biết khiêu khích chỉ số thông minh bằng trình độ mẫu giáo như tôi.”

Nhìn hai người không ai nhường ai đối chọi không ngừng phân cao thấp, Trịnh Vũ Hi không cười nữa, “Tính ra hai người cũng chỉ hơn kém mười tuổi, vợ chồng hơn kém nhau mười tuổi rất bình thường.”

Trịnh Vũ Hi khéo léo đem đề tài kéo trở lại chuyện kết hôn.

“Hơn kém mười tuổi?” Kim Bối Nhi kinh ngạc.

“Vợ chồng?” Cổ Việt Di cũng không nhàn nhã nhượng bộ.

“Uh, sau này hai người đem khoảng cách tuổi tác kéo gần lại, chờ Bối Nhi ba mươi tuổi, Việt Di cũng đã trung niên bốn mươi, cứ nghĩ như vậy hai người sẽ không cảm thấy tuổi tác là khoảng cách.” Trịnh Vũ Hi muốn thử làm dịu sự giằng co của bọn họ.

“Không được, chắc chắn còn có biện pháp khác.” Cổ Việt Di vẫn không thể đồng ý.

“Cổ Việt Di, nếu anh chỉ nghĩ đến chính mình, vậy thì anh rất ích kỷ!” trong tình thế cấp bách,Trịnh Vũ Hi bật thốt lên chỉ trích Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di tự dưng bị nhục mạ, không khỏi nổi trận lôi đình, “Là tôi ích kỷ sao? Em có suy nghĩ cho em họ của em một chút không, năm nay cô ấy mới mười chín tuổi, lại vì việc này mà lập gia đình?”

Kim Bối Nhi đầu tiên là mở to hai mắt khiếp sợ nhìn Cổ Việt Di vì cô nói chuyện, sau đó nói theo: “Đúng! Tôi đồng ý lời của chú.”

Trịnh Vũ Hi tức giận trừng mắt nhìn Kim Bối Nhi, “Em câm miệng cho chị!”

Kim Bối Nhi lần đầu tiên nhìn thấy chị họ dịu dàng tao nhã tức giận, sợ tới mức vội vàng lấy hai tay che miệng lại, không cho mình phát ra một chút thanh âm nào nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Vũ Hi giận đỏ, tay nhỏ bé chậm rãi nắm chặt, “Chỉ bằng danh tiếng của nhà họ Kim ở miền Nam, chẳng lẽ không xứng với Cổ Việt Di anh?”

Muốn lấy danh dự của nhà họ Kim buộc anh đi vào khuôn khổ? Không thể được!

“Không phải là xứng đôi hay không, em nên lo lắng cho tương lai của Bối Nhi.” Cổ Việt Di lạnh lùng phản bác.

Trịnh Vũ Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi vì tương lai Bối Nhi mới có thể ra hạ sách này, dì chỉ có một đứa con gái bảo bối là Bối Nhi, nếu việc này truyền đến miền nam, lúc đó dù không phải ép dì và dượng của tôi cũng đi tìm chết.”

Ở một bên Kim Bối Nhi đang coi như chuyện không liên quan đến cô, hai mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ lời của chị họ, cô thật sự là con gái bảo bối trong nhà, bằng không ba và mẹ sẽ không đặt tên cô là Bối Nhi; Bối Nhi có nghĩa là con gái bảo bối.

“Sự việc sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?” Cổ Việt Di cho rằng Trịnh Vũ Hi nói hơi quá.

Trịnh Vũ Hi giận dữ công tâm, “Chẳng lẽ chờ dì với dượng của tôi vì việc này nghĩ quẩn, anh mới đồng ý cho rằng sự việc nghiêm trọng?”

Lúc này Trình Chính Khôi nặng nề thở dài, “Việt Di, cậu tốt nhất đừng xem nhẹ việc này, theo sự hiểu biết của tớ đối với họ hàng của Vũ Hi, bọn họ là dòng họ rất trọng sĩ diện, chuyện này nếu truyền đến tai bọn họ, khó bảo đảm không xảy ra chuyện.”

Cổ Việt Di lạnh lùng liếc Trình Chính Khôi một cái, tên khốn này không giúp anh thì thôi, lại còn giúp bà xã bức ép bạn bè?

“Nhưng mà nói thật, chuyện này nếu như bị ba mẹ biết...” Kim Bối Nhi không dám tưởng tượng hậu quả, lo sợ thở dài, “Bọn họ nhất định sống không nổi.”

Cổ Việt Di không vì vài câu nói uy hiếp của vợ chồng Trình Chính Khôi mà cúi đầu, nhưng ánh mắt lo sợ của Kim Bối Nhi đột nhiên làm cho anh mềm lòng.

“Hay là chờ cô ấy tốt nghiệp đại học rồi nói sau.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh.

Trịnh Vũ Hi kiên quyết bác bỏ đề nghị của Cổ Việt Di, “Không được, việc này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, tôi làm sao mà biết Bối Nhi còn tấm thân xữ nử hay không.” (#Ami: oan quá, anh ấy ngủ như chết mà, đã kịp ăn đâu chị; #Vũ Hi: *gầm lớn* im ngay con nít biết gì; #Ami: Dạ *thổn thức*)

Giọng nói của Cổ Việt Di có chút co rút, kinh ngạc nhìn về phía Kim Bối Nhi, “Không có khả năng chứ?”

Việc này lại nói trước mặt mọi người, Kim Bối Nhi nhất thời mắc cỡ đỏ mặt vừa quẫn vừa hoảng, “Uh, uh, uh, chắc là không có?”

Trịnh Vũ Hi ngẩng đầu không chút nào sợ hãi nhìn thẳng Cổ Việt Di, mày liễu nhíu lại, đôi mắt đẹp bắn ra ánh sáng nghiêm khắc. “Tôi chỉ tin những gì mắt mình thấy, tôi nhìn thấy rõ ràng là anh ôm Bối Nhi, anh dám cam đoan bản thân sau khi say sẽ không loạn tính?”

“Nhất định không có!” Cổ Việt Di đưa ra đáp án cương quyết, kiên định.

“Việt Di, không thể quả quyết như vậy, tớ rất hiểu cậu, việc này đối với cậu mà nói là... Cơm bữa.” Trình Chính Khôi không tin tưởng lắc đầu.

Trong nháy mắt, đầu Kim Bối Nhi chợt vang ầm ầm, sợ tới mức sắc mặt trắng xanh.

“Không không không không... Không thể nào?” Tay nhỏ bé run run nhanh nắm lại ngực áo.

Cổ Việt Di thấy bản thân không chỉ có kẻ thù ở tứ phía, mà còn giống như bị nhốt trong tầng tầng kén dày không thể trốn thoát, đây là chuyện liên quan đến trinh tiết của một nữ sinh, danh dự, không thể tùy ý giả thiết.

Không thể tưởng tượng, Cổ Việt Di chỉ có thể chấp nhận. “Được rồi, tôi đồng ý cưới Bối Nhi.”

Kim Bối Nhi hoảng sợ la lên: “Em không lấy chồng!”

Sự việc vất vả lắm có chuyển biến, Kim Bối Nhi lại cố tình không thỏa hiệp, Trịnh Vũ Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn Kim Bối Nhi. “Em có thể nói không sao? Việt Di lo lắng sống chết của dì và dượng cũng đồng ý nhượng bộ, em lại không lo sự sống chết của cha mẹ ruột!

Nghĩ đến ba mẹ có khả năng phát sinh chuyện... nhất thờ Kim Bối Nhi khổ sở nói không nên lời.

“Nhưng mà em còn đi học, việc này nếu để cho bạn học biết, thật sự không bằng bảo em đi tìm chết.”

Trình Chính Khôi thông cảm hoàn cảnh của Kim Bối Nhi, “Việc này cũng đúng, nếu để cho bạn học biết, Bối Nhi sẽ trở thành trò cười của bọn họ.”

Nếu đã nói ra miệng, vốn không còn cách rút lại, Cổ Việt Di âm trầm nói. “Như vậy đi, chúng ta mời cha mẹ hai bên gặp mặt bàn bạc việc này, tôi và Bối Nhi đến tòa án đăng kí trước, chờ Bối Nhi tốt nghiệp đại học mới chính thức mở tiệc chiêu đãi người thân và bạn bè.”

“Hình thức này...” Trình Chính Khôi nghiêm túc suy nghĩ tính toán.

Trịnh Vũ Hi đồng ý cách làm của Cổ Việt Di,”Tôi đồng ý phương pháp này, ít nhất là đăng kí, nếu chẳng may để lộ tin tức cho giới truyền thông, đến lúc đó đưa ra hôn thú ít nhất có thể chứng minh hai người đã kết hôn, ngăn cản giới truyền thông đưa ra tin tức.”

Trình Chính Khôi suy tư một lát cũng đồng ý cái nhìn của Trịnh Vũ Hi, “Tôi cũng đồng ý.”

Kim Bối Nhi căn bản không đường nào để nói, chỉ có thể nghe theo đề nghị của chị họ, nhưng lòng của cô lại vì vận mệnh bi ai của mình mà khóc.

Cô vậy mà phải cùng một ông chú lớn hơn mình mười tuổi... Kết hôn?

Cổ Việt Di muốn kết hôn!

Nhà họ Cổ trên dưới đều bị tin tức này làm choáng váng, mọi người lập tức lấy sạch ráy tai nghe lại một lần.

“Con thật sự muốn kết hôn? Đối tượng là con gái nhà ai?” ba Cổ khó có thể tin nhìn Cổ Việt Di, cả ngày luôn miệng nói sẽ không vì một thân cây buông tha cho cả rừng rậm tự nhiên thông suốt. Thật sự là Cổ gia Nhất Đại kỳ văn! (chuyện lạ hiếm có nhất của nhà họ Cổ)

“Là một cô gái nhỏ.” Cổ Việt Di cố gắng giúp bản thân duy trì bình tĩnh, không cho người nhà nhìn ra một tia sơ hở.

“Chú làm sao có thể yêu một cô gái nhỏ?” Chị dâu cả Văn Tâm Vũ cảm thấy hoàn toàn kinh ngạc.

“Cô gái nhỏ? Bao nhiêu?” Anh cả Cổ Việt Đàn tò mò hỏi.

“Năm nay mười...”

Mọi người nghe được mười mở đầu ai cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di vừa nói xong, chỉ thấy trên mặt mỗi người xuất hiện ba vệt đen kinh ngạc.

“Mười chín...” Văn Tâm Vũ dùng sức hô hấp, cô gắng trấn tĩnh trong thời gian ngắn nhất, cười khúc khích. “Cũng tốt thôi, ít nhất sang năm là hai mươi rồi.”

“Việt Di, chú khi nào lại bắt đầu có hứng thú với cô gái nhỏ vậy?” Cổ Việt Đàn hình như không thể chấp nhận.

Ngược lại là đứa cháu hiếm khi về nhà - Cổ Tòng Ngạn nhịn không được cười ha ha, “Chú Việt Di, cô gái kia thật đúng là thím nhỏ.”

Anh ba Cổ Việt Trì trừng mắt nhìn con một cái, lập tức nhìn Cổ Việt Di, “Tuổi có quá nhỏ hay không? Chú không lo lắng chút nào sao?”

“Ba à, không nhỏ đâu, thím nhỏ còn lớn hơn con năm tuổi.” Cổ Tòng Ngạn lập tức phản bác lời nói của ba mình.

“Tòng Ngạn!” Cổ Việt Trì giận trừng mắt nhìn con, “Người lớn nói chuyện, con câm miệng.”

Cổ Tòng Ngạn cảm thấy không thú vị, lập tức chuồn ra phòng khách.

Anh hai Cổ Việt Sâm sắc mắt, nhìn Cổ Việt Di vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nói muốn kết hôn, nhưng trên mặt của chú lại nhìn không ra một tia vui sướng mà chú rể nên có.”

Một câu của Cổ Việt Sâm khiến cho mọi người chú ý.

Chị dâu thứ hai Văn Tĩnh Thư hoang mang khó hiểu, “Việt Sâm nói đúng, người ta làm chú rể là lòng tràn đầy vui mừng, chị thấy chú mặt mày ảm đạm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cổ Việt Di bất đắc dĩ đưa ánh mắt uất ức đảo qua trên mặt toàn bộ người trong nhà,”Bởi vì ngày hôm qua xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, cho nên không thể không cưới cô gái này.”

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Mỗi người đều kinh ngạc hút khí.

“Ngày hôm qua không phải đi tham gia tiệc cưới của bạn sao? Không phải là uống quá chén, lái xe đụng vào người ta chứ?” chị dâu thứ ba Bùi Bội to gan phỏng đoán.

“Nếu là như vậy, đền tiền có thể xong việc, không cần phải lấy hạnh phúc cả đời đền bù.” Cổ Việt Di nói càng thêm bất đắc dĩ.

Cổ Việt Đàn thật sự đoán không ra,”Không phải lái xe đụng người, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đối phương lại là cô gái mười chín tuổi, thế nào cũng không giống đối tượng bị chú xuống tay.”

“Đừng đoán nữa.” Trong lòng không kiềm được sự lo lắng, ba Cổ lên tiếng ngăn lại sự phỏng đoán của mọi người, “Việt Di, lập tức đem mọi việc nói rõ ràng.”

Muốn anh nói rõ ràng, giải thích minh bạch... Thật sự quá khó khăn, ngay cả chính anh cũng không rõ vì sao xảy ra sự việc này, chỉ cảm thấy trên đầu một mảnh đen tối. Đơn giản nói một câu là -- xui xẻo cực độ!

Vì đã không chăm sóc tốt cho Kim Bối Nhi, Trịnh Vũ Hi tự mình đi xuống miền nam, thỉnh tội với dì và dượng.

Nghe xong nội dung thỉnh tội của Trịnh Vũ Hi, thanh âm tức giận của ba Kim (cha của Kim Bối Nhi) sắp làm nổ tung nóc nhà.

Mẹ Kim (mẹ của Kim Bối Nhi) kích động nhìn Trịnh Vũ Hi, “Bối Nhi đâu? Nó có làm sao không?”

Trịnh Vũ Hi thật sự không biết nên nhìn mặt dì thế nào, có vẻ xấu hổ nuốt nuốt nước miếng, “Bối Nhi không sao, chỉ là không dám trở về gặp hai người.”

Cô trong lòng thầm mắng Kim Bối Nhi, bản thân làm sai chuyện không dám về nhà, nhẫn tâm để mình cô nhận hết trách cứ của dì dượng.

“Nó đương nhiên không dám trở về.” ba Kim sắp tức đến bùng nổ.

Mẹ Kim là người phụ nữ tiêu chuẩn, xem chồng như trời, nhưng Bối Nhi là tim gan bảo bối của bà, nghe tin Bối Nhi gặp đả kích như vậy, mẹ Kim ngoài đau lòng còn có lo lắng.

Mẹ Kim bình tĩnh thở dài, “Đối phương là người như thế nào?”

“Điều này xin dì yên tâm, đối phương gia đại nghiệp đại (nhà giàu, làm ăn lớn), Bối Nhi gả qua tuyệt đối sẽ không chịu khổ.” Trịnh Vũ Hi cố gắng trấn an dì.

“Dì mặc kệ cậu ta có phải gia đại nghiệp đại hay không, dì chỉ muốn biết cậu ta có thật sự thương Bối Nhi nhà chúng ta hay không.” Mẹ dù sao cũng là mẹ, điều quan tâm là hạnh phúc của con gái.

Trịnh Vũ Hi chậm rãi nói: “Việt Di nhất định thương mà, anh ấy lớn hơn Bối Nhi mười tuổi...”

“Con nói cái gì, cậu ấy lớn hơn Bối Nhi mười tuổi?”vẻ mặt mẹ Kim đầy kinh ngạc.

Trịnh Vũ Hi miễn cưỡng gạt bỏ, tươi cười, “Dì, chỉ là hơn mười tuổi, chồng lớn tuổi một chút có vẻ sẽ thương yêu vợ, dì nói phải không?”

Mẹ Kim im lặng không nói.

Trịnh Vũ Hi tiếp tục vì cuộc hôn nhân của Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi mà cố gắng, “Đối phương còn nói, vì không để Bối Nhi trở thành trò cười của bạn học, bọn họ đến tòa án đăng kí trước, chờ Bối Nhi tốt nghiệp đại học sẽ mời khách sau.”

“Tốt nghiệp đại học?”ba Kim giật mình nhìn Trịnh Vũ Hi, “Sau khi kết hôn, cậu ấy đồng ý cho Bối Nhi tiếp tục học đại học?”

“Đúng, anh ấy còn nói sau khi Bối Nhi gả cho anh ấy thì là người của anh ấy, anh ấy không chỉ lo lắng cho cuộc sống của nó, cũng sẽ cùng Bối Nhi đọc sách, còn có thể giám sát việc học của nó.” Trịnh Vũ Hi cố gắng vì Cổ Việt Di, trước mặt vợ chồng nhà họ Kim đắp nặn một hình tượng một người chồng thật tốt.

“Thật vậy chăng?” ba Kim nghi ngờ người đàn ông kia không có năng lực này, “Tính cách Bối Nhi dượng biết rõ, để cho nó chọn giữa đọc sách và chơi đùa, nó luôn luôn để chơi đùa lên hàng đầu.”

Trịnh Vũ Hi cười nhìn về phía dượng, “Vị ông xã tương lai của Bối Nhi lúc trước ở đại học là một người tài năng, anh ấy còn đến nước ngoài du học hai năm, dượng nghĩ anh ấy sẽ để cho Bối Nhi chỉ lo chơi đùa sao?”

Lời này cũng đúng, Bối Nhi nghịch ngợm mọi người trong dòng họ đều biết, nói vợ chồng bọn họ chỉ biết cưng chìu Bối Nhi, cũng sẽ không dạy cô, nếu có người có thể hướng dẫn cô, không phải chuyện không tốt.

Ba Kim suy nghĩ, không nề hà thở dài nữa, “Được rồi, dượng sẽ gả Bối Nhi cho cậu ấy.”

Hai vợ chồng nhà họ Kim cuối cùng cũng gật đầu, Trịnh Vũ Hi khoan khoái thở ra, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ.

Cha mẹ hai bên gặp mặt, đồng ý việc hôn nhân này, rất nhanh chọn một ngày tốt để Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi đến tòa án đăng kí, hoàn thành việc lớn cả đời.

Kim Bối Nhi lúc trước từ nam bộ lên bắc đi học, người nhà dặn dò Trịnh Vũ Hi chăm sóc cô, sau khi Trịnh Vũ Hi kết hôn vốn dĩ tính để Kim Bối Nhi đi theo cô vào nhà Trình Chính Khôi; Bây giờ bởi vì xảy ra chuyện này, cô bị bắt gả cho Cổ Việt Di, cho nên trực tiếp chuyển đến nhà Cổ Việt Di.

Nhà Cổ Việt Di ở khu dân cư cao cấp phía bắc, ở đây phong cảnh u nhã, quan trọng nhất là, nơi này có suối nước nóng giúp cho người ta giải trừ mệt nhọc.

Kim Bối Nhi đứng ở cửa nhìn hoàn cảnh mới xung quanh, nơi này mặc dù không xa hoa như nhà Trình Chính Khôi, cảm giác tiên tiến cũng làm cô mở rộng tầm mắt, nhưng mà cảm giác lạnh như băng trong phòng khiến cho cô không rét mà run. “Nhà chú lạnh thiệt nha!”

“ Vậy sao?” Cổ Việt Di không cho là đúng, “Về nhà cần thoải mái, ở bên ngoài mệt mỏi một ngày trở về còn cãi nhau, không phải càng mệt.”

Cổ Việt Di xách hành lý Kim Bối Nhi vào nhà, sau đó đi vào một gian phòng phía trước. “Phòng này là tôi chuẩn bị cho em, nhìn xem có thích hay không.”

Kim Bối Nhi vừa nghe là chuẩn bị cho cô, hưng phấn chạy đến đứng trước phòng, mở cửa ra, một mùi thơm ngát thanh nhã xông vào mũi.

Kim Bối Nhi từ cửa phòng đưa đầu vào xem.

Cổ Việt Di đứng ở bên cạnh cô giải thích: “Tôi nhờ bọn họ lấy phong cách của đảo Bali thiết kế, còn đặc biệt bỏ vào tinh dầu mà các cô gái thích, mùi này sẽ khiến người ta hoàn toàn thoải mái, thích không?”

Phòng này lấy màu tối làm chủ đạo, coi trọng phong cách hoa lệ.

Kim Bối Nhi không chút nào nể tình lắc đầu, “Tôi không thích, màu sắc quá mờ.”

Cổ Việt Di vốn hy vọng có thể giành được một tiếng khen ngợi của cô, bước đầu thành lập quan hệ tốt giữa hai người, nhưng một câu không thích của cô lại đánh nát hoàn toàn ảo tưởng của anh.

“Vậy em thích phòng thế nào?”

“Tôi muốn một gian phòng giống như công chúa.” Kim Bối Nhi bắt đầu tạo ra kiểu dáng phòng mình thích trong đầu. “Tường màu hồng, bàn trang điểm màu trắng, quần áo bằng tơ, khăn phủ giường và ghế dựa có ren...”

Cổ Việt Di chợt nghe thiếu chút nữa lập tức ngất xỉu đi, thì ra cô còn dừng lại ở thời đại của con nít ba tuổi.

“Không thể được, từ hôm nay trở đi em phải ở phòng này.” Cổ Việt Di nói xong liền xoay người rời đi.

Kim Bối Nhi chỉ có thể thở phì phì ở sau lưng anh làm một cái mặt quỷ,”Ông chú âm hiểm giỏi lắm, là chính chú muốn hỏi tôi, nổi giận cái gì chứ!”

Dường như nghĩ đến cái gì, Kim Bối Nhi nhất thời cấp bách nhìn bóng lưng Cổ Việt Di kêu to: “Chú ơi, chú có ngủ ở đây không?”

Cổ Việt Di cắn răng tức giận dừng bước, xoay người mở to mắt trừng cô. “Đó là phòng của em, phòng của tôi ở bên cạnh, còn nữa, sau này không cho phép gọi tôi là chú.” Nói xong xoay người tiếp tục đi về phía trước, vòng qua hành lang, bóng dáng lập tức biến mất.

Kim Bối Nhi giật mình, bĩu môi. “Bên cạnh?” Ánh mắt của cô lơ đãng quét sơ qua cửa phòng bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh một chút tò mò, như là kẻ trộm sợ bị người ta phát hiện, vụng lén lút quan sát bóng dáng Cổ Việt Di vừa biến mất ở chỗ rẽ.

Chắc chắn anh không quay đầu trở về, Kim Bối Nhi lén lút cười trộm, giống như kẻ trộm rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng bên cạnh. Cô bất an nhìn trái nhìn phải, lại một lần nữa xác định không có bóng dáng người kia, rồi mới lén lút mở cửa phòng ra, lắc mình một cái nhanh chóng tiến vào phòng anh, tay nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

Phòng anh mang phong cách trầm ổn hoa lệ, lấy màu đen và vàng làm chủ đạo, nhất là cái giường lớn màu đen phủ khăn trải bằng tơ lụa có thể chứa được năm sáu người, cô nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Trong phòng mỗi một thứ đều tinh xảo làm cho cô không dám đưa tay đụng vào, cô bắt bản thân đem hai tay đặt ở sau lưng, nhàn tản đi dạo trong phòng anh. Bước đến trước bàn đọc sách, trong lúc vô tình thấy một khung ảnh trên bàn, hấp dẫn lực chú ý của cô, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, gương mặt tươi cười, trong lòng ôm một cậu bé ngây thơ, dễ thương.

Kim Bối Nhi kiềm được sự tò mò, tay muốn cầm lấy khung ảnh kia để nhìn cho rõ.

“Đó là mẹ tôi.” Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Cổ Việt Di ở phía sau cô vang lên.

Nguy rồi, bị phát hiện rồi!

Kim Bối Nhi chột dạ rút tay về, xoay người nhìn Cổ Việt Di, “Tôi, tôi, tôi...”

Anh làm sao trở lại? Cô vì sao không nghe được tiếng mở cửa?

Cổ Việt Di đi nhanh đến trước mặt Kim Bối Nhi, “Em có hứng thú với phòng của tôi cứ nói thẳng, không cần lén lút chạy vào.”

“Tôi, tôi, tôi...” Kim Bối Nhi đột nhiên cảm giác yết hầu nói không nên lời nói.

Tròng mắt đen u ám của Cổ Việt Di nhìn chằm chằm Kim Bối Nhi, “Thầy giáo không dạy em, vào phòng người ta trước hết phải được chủ nhân đồng ý sao?”

“Tôi...” Kim Bối Nhi thử làm cho mình bình tĩnh, khuôn mặt lại nóng lên.

Cổ Việt Di không để ý tới tình trạng lúng túng của cô, đôi môi khẽ động, “Theo tôi ra ngoài, chúng ta có một số việc trước hết cần nói rõ.” Nói xong, tức khắc xoay người đi về cửa phòng.

Kim Bối Nhi khó hiểu hỏi: “Nói rõ? Nói rõ cái gì?”

“Ra ngoài rồi biết.” Cổ Việt Di tiêu sái nói, lập tức ra khỏi phòng.

Kim Bối Nhi quay đầu lại nhìn quanh phòng một vòng, bước nhanh theo đi ra khỏi phòng, qua một hành lang đi vào phòng khách.

Cổ Việt Di vẻ mặt thản nhiên ngồi ở trên sô pha, khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng kia cười khẽ, ngón tay chỉ sô pha đối diện. “Ngồi xuống.”

Kim Bối Nhi chẳng hề để ý ngồi xuống, khoanh hai chân lại, một bàn tay để ở trên đùi chống đầu. “Nói đi, chúng ta còn có chuyện gì phải nói rõ?”

Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Cổ Việt Di nhịn không được bày ra một chút cười khổ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Sao lại xui xẻo như vậy, chẳng lẽ cả đời anh nhất định phải đối mặt một bà xã mãi mãi không lớn?

Nghĩ đến chữ bà xã này, lòng anh phút chốc lạnh một nửa.

“Từ ngày mai, em phải bắt đầu đi học, tôi cũng phải về công ty đi làm, công việc và nghỉ ngơi của chúng ta khôi phục bình thường.” Cổ Việt Di mặt không chút thay đổi nhìn Kim Bối Nhi.

“Uh.” Kim Bối Nhi gật đầu đáp lại.

“Sau khi tan học, em lấp tức về nhà, tôi tan sở cũng như thế, không được phép la cà bên ngoài.” Đây là luật lệ thứ hai của anh.

“Uh.” Trên mặt Kim Bối Nhi không phản ứng, cũng không dị nghị gì.

Cổ Việt Di nhìn Kim Bối Nhi liếc mắt một cái, lấy điện thoại di động đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt cô.” Đây là tôi chuẩn bị cho em, sau này dùng di động này liên lạc với tôi.”

Kim Bối Nhi cho rằng thật lãng phí, đem ý tốt của Cổ Việt Di đẩy lại trước mặt anh, “Không cần lãng phí, tôi có di động của mình, không cần thiết tiêu tiền uổng phí.”

“Đây là kiểu di động mới nhất, khi đã gọi được, em có thể nhìn thấy tôi đang làm gì.” Cổ Việt Di nhướng một bên mày, trong mắt lộ ý cười, anh không tin câu này không khơi dậy nổi lòng hiếu kỳ của cô.

Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Kim Bối Nhi nghe vậy, lập tức động lòng cầm lại di động. “Đây là di động mới nhất năm nay.”

“Mặt trên có số điện thoại của tôi, em chỉ cần gọi tên của tôi, điện thoại sẽ tự động nối máy, em cứ thử xem.” Cổ Việt Di cổ vũ cô thử thao tác di động.

Kiềm chế không được mới mẻ và tò mò, Kim Bối Nhi thử gọi: “Cổ Việt Di.” nháy mắt, điện thoại của Cổ Việt Di ngồi ở đối diện quả thực vang lên, Cổ Việt Di mở di động ra. “Nhìn rõ ràng chưa?”

“ừ, rất rõ ràng.” Quả nhiên có thể nhìn thấy anh, Kim Bối Nhi vui vẻ mỉm cười.

“Thích món quà thứ nhất tôi tặng em không?” Cổ Việt Di hỏi.

“Thích.” Cô đương nhiên thích, chỉ là di động này không biết sẽ khiến bao nhiêu bạn học ao ước.

Cổ Việt Di khép lại di động, trong lòng âm thầm cười trộm, chỉ cần cô mang theo di động này, anh sẽ có thể chuẩn xác biết rõ hành tung của cô.

Anh có thể từ hoàn cảnh trên màn hình phán đoán cô ở nơi nào, di động này còn có một chức năng truy tìm khác, cô ở trước mặt anh vốn dĩ không thể che giấu.

Cổ Việt Di tiếp tục nói ra chức năng khác của di động, “Thích là tốt rồi, di động này còn có thể điều khiển mỗi một cái chốt mở trong nhà, bao gồm mở cửa, đóng cửa, cho nên nó có thể nói là một cái điều khiển từ xa, cũng là một cái chìa khóa.”

Kim Bối Nhi vừa nghe di động trong tay có chức năng kinh người như vậy, ngạc nhiên mở to hai mắt. “Thực sự nhiều chức năng như vậy?”

“Đúng vậy, đây là sản phẩm công ty chúng ta mới nghiên cứu ra.” Cổ Việt Di phi thường tự hào sản phẩm này.

“Nói đến công ty của các người, chú thật ra làm chức vụ gì?” Cho tới bây giờ, Kim Bối Nhi cũng không biết ông xã của mình làm gì.

“Tôi là tổng giám đốc của điện tử Hoàng Đỉnh.” Cổ Việt Di trả lời thẳng không kiêng kị, bây giờ cô là bà xã của anh, cô có quyền biết mọi chuyện có liên quan tới anh.

“Tổng giám đốc?” Kim Bối Nhi chưa hiểu rõ hết nhăn mày lại, “Người được gọi là tổng giám đốc, có phải như tiểu thuyết miêu tả hay không, có nhiều tiền, nuôi rất nhiều tình nhân.” (5 chữ cuối tớ chém, ai thấy sai thì nhắc giùm)

Cổ Việt Di giật mình mở to hai mắt nhìn cô, “Tổng giám đốc không nhất thiết đều rất nhiều tiền, nhưng đáng mừng là tôi, ông xã của em coi như có chút tiền.”

“Oh.” Kim Bối Nhi không kiên nhẫn đáp lại, “Vậy tình nhân đâu?” (4 chữ này tớ chém nốt)

Cổ Việt Di đột nhiên không nói, hai mắt hướng lên trên trần nhà.

Không muốn trả lời vấn đề này, Cổ Việt Di chuyển đề tài, nhắc tới điều luật thứ hai. “Trong trường học em không được nói với bạn bè chuyện chúng ta đã kết hôn...”

Kim Bối Nhi chu đôi môi đỏ mọng trào phúng cười, “Tôi cũng không phải đứa ngốc, không có khả năng nói với các bạn ấy.”

“Tôi muốn em tiếp tục học đại học.” Cổ Việt Di nói ra điều luật thứ ba.

“Học đại học? Loại gỗ mục như tôi làm sao học được?” Mặt Kim Bối Nhi tươi cười hì hì, cười khẽ lắc đầu, có vẻ tuyệt đối không để ý bản thân có học đại học hay không. (gỗ mục: chỗ này em chém ạ, xin lỗi tg và editor)

Muốn bỏ học đại học? Không có cửa đâu!

“Mỗi buổi tối tôi sẽ giúp em học thêm.” Cổ Việt Di giọng điệu lạnh lùng kiên trì.

“Chú giúp tôi học thêm?” Kim Bối Nhi kinh ngạc không cười nữa, không tin anh có năng lực lớn như vậy. (#Ami: yên tâm, dô tay anh ấy là gạo cũng xay thành cám; #Việt Di ca ca: tiểu cô bé này rất hiểu chuyện; #Ami: *lườm* ghét *ngoảnh mặt đi* *thầm nghĩ* tôi đủ tuổi đọc truyện hot rồi chứ bộ)

Đối với sự nghi ngờ của cô, Cổ Việt Di tức giận nói ra những bằng cấp mình có được, “Tôi tốt nghiệp đại học ở Đài Châu lại ra nước ngoài du học 2 năm, em nói tôi được không?”

Kim Bối Nhi vừa nghe thiếu chút nữa không thể thở, “Chú có bằng cấp cao như vậy?”

“Cho nên tôi chắc chắn có thể giúp em học đại học, ít nhất lấy đến học vị học sĩ (là học vị thấp nhất do trường đại học trao tặng)” Đây là yêu cầu duy nhất của anh với cô.

“Học vị học sĩ? Chú à, đây là nói nhảm thôi hay là chú đang ngủ mơ rồi nói mớ?” Kim Bối Nhi không tin bản thân mình có năng lực này.

“Là nói nhảm hay là nói mớ, đến lúc đó thì em sẽ biết.” sắc mặt Cổ Việt Di nghiêm túc nhìn cô.

Kim Bối Nhi bị thái độ kiên quyết của anh làm hoảng sợ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh.

Trong lòng của cô chỉ có một giọng nói – tiêu rồi!