Bà Xã Của Anh Thật Ham Ăn

Chương 9




Toàn thân Đông Nhật Dương không khỏi run lên, một ý nghĩ đáng sợ đánh úp vào đầu óc của hắn.

Phòng họp cao cấp Đông thị

"Hắc, thế nào lại uống rượu một mình?" Âu Phàm đẩy cửa đi vào, liền nhìn Đông Nhật Dương ngồi một mình một chỗ.

"Tới rồi?" Để ly rượu xuống, Đông Nhật Dương liếc mắt nhìn bạn tốt, "Thịnh Thiên đâu?"

"Đang trên đường tới." Âu Phàm tùy ý ngã vào ghế sa lông, nửa nằm nửa tựa nhìn hắn, "Thế nào? Rất ít khi thấy cậu có bộ dạng này a."

Trên mặt Đông Nhật Dương lúc này không có bóng dáng của nụ cười thường thấy, nhưng, hắn không chỉ có không có nụ cười mà lại còn có một bộ dạng nặng nề, a, đây thật là mặt trời mọc lên từ phía tây sao, Đông đại thiếu gia cũng sẽ có loại cảm xúc đó trên mặt sao.

"Ha, bộ dáng bây giờ của cậu thật là quá khả nghi rồi." Âu Phàm hứng thú dồi dào chăm chú mà nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của hắn, "Khẳng định không phải chuyện của công ty, là chuyện trong nhà sao."

Cho dù công việc có vấn đề lớn hơn nữa, Âu Phàm cũng chưa từng thấy hắn nhíu lông mày một cái, cho nên hiện tại bộ dạng hăn nhó này của hăn chắc chắn sẽ không là bởi vì công sự, vậy cũng chỉ còn dư lại chuyện riêng rồi.

"Có gì chuyện trong nhà?" Thịnh Thiên vừa vào đến cửa liền nghe thấy âm thanh hưng phấn của Âu Phàm.

"Cậu tới thật là đúng lúc." Đang đến lúc đặc sắc nhất thì lại tới, người này đúng thật là may mắn.

"Cái gì?" Thịnh Thiên thắc mắc.

"Mời xem mặt của Đông đại thiếu gia." Âu Phàm phô trương chỉ về Đông Nhật Dương

Thịnh Thiên theo hướng đó nhìn đến chỗ ngồi của Đông Nhật Dương, rất nhanh đã nhìn ra đầu mối.

"Cậu có chuyện gì?" Thịnh Thiên trực tiếp hỏi Đông Nhật Dương.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy hắn uống rượu giải sầu, thật là ly kỳ!

"Thế nào?" Đông Nhật Dương nhướng mày ngọn núi nhẹ nhàng nhảy lên, "Hôm nay hai người các cậu thấy hứng thú với chuyện của tớ vậy sao?"

"Mặc dù là tớ hẹn các cậu ra ngoài, nhưng cậu hôm nay cũng rất khác thường nha." Âu Phàm lành lạnh nói, vẫn ung dung nhìn chằm chằm hắn.

"Không phải là vì cái người mới nhậm chức bà xã của cậu chứ?" Thịnh Thiên lớn mật suy đoán.

Ly rượu trong tay Đông Nhật Dương khựng lại giữa không trung mấy giây, ngay sau đó nhanh chóng bị đưa đến bên miệng uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt vốn đang nặng nề giờ lại càng trở nên thâm trầm, tròng mắt đen ra vào từng tia sáng lạnh thấu xương.

Hồi lâu, Đông đại thiếu gia mới chậm rãi mở miệng nói với hai người đang ngồi tò mò nhìn hắn: "Tớ đối với Thủy Y Mễ...... cảm thấy rất mê hoặc."

"Cậu vừa mới nói cái gì?" Âu Phàm suýt nữa từ trên ghế salon rớt xuống, hắn không phải là nghe lầm đi, tính cách Đông Nhật Dương xưa nay luôn vững như bàn thạch, giờ này sẽ vì phụ nữa mà đau đầu sao?

Người xa lạ lần đầu tiên nhìn thấy Đông Nhật Dương, luôn luôn bị nụ cười ôn hòa của hắn lừa gạt, chủ quan mà cho rằng hắn là người đơn giản, người dễ đối phó, vì vậy đối với hắn sẽ nới lỏng đề phòng, cuối cùng bị ăn hết cả xương không kịp oán thán.

Không ai biết, Đông Nhật Dương mặt ngoài dịu dàng và lương thiện, trong xương lại là máu lạnh chết người, có thể ra tay với người khác mà không hề áy náy.

Chưa từng có người phụ nữ nào có thể làm cho hắn động lòng, ngay cả Nhan Như năm đó cũng chỉ là một trận gió thổi qua mà thôi, nhưng là, hiện tại hắn lại đang ở nơi này vì một người phụ nữ mà khổ não, hơn nữa còn là vì một cô gái có nét nữ tính bình thường, hoàn toàn không có gì đặc biệt cả !

"Tại sao cậu nói như vậy?" May mà Thịnh Thiên còn có năng lực tự kiềm chế mạnh một chút, tuy không khoa trương giống như Âu Phàm nhưng ở đáy lòng vẫn cũng có kinh ngạc không nhỏ.

"Cử chỉ của cô ấy luôn là ngoài dự liệu của tớ, mẹ tớ cùng Nguyệt Nha suốt ngày chèn ép , thế mà trong khoảng thời gian vừa qua cô ấy lại cứ như cá gặp nước, một chút vẻ mặt khổ sở cũng không thấy lộ ra." Đông Nhật Dương càng nói càng có chút cảm thấy tức giận, "Các cậu nói xem, thật ra cô ấy nghĩ gì?"

Hắn thật không tin lại có một cô gái chậm chạp như thế, chắng lẽ cô ấy không cảm nhận được chút nào là Đông gia đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt sao?

"Ghê tởm hơn chính là, các cậu biết vì sao cô ấy đồng ý gả cho tớ không?"

Đông Nhật Dương nặng nề để ly rượu xuống, cắn răng nói: "Là vì thức ăn, vì thức ăn ở Ngự Trù Phường không dễ dàng truyền ra ngoài, là vì ăn nên cô ấy mới gả cho tôi đấy, lại là vì ăn đấy!"

Cảm thấy ngực đang tràn đầy lửa giận, Đông Nhật Dương lại đem ly rượu lên uống vài hớp.

Thịnh Thiên cùng Âu Phàm nhìn Đông Nhật Dương đang đầy căm phẫn, không khỏi bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều khiếp sợ không thôi.

Nguy rồi, người đàn ông này mắc vào lưới tình rồi!. ( )

" Đông Nhật Dương, cậu xong đời rồi." Âu phàm nhìn hắn bằng ánh mắt mờ ám. ( :D3 )

"Ánh mắt của hai cậu là sao?" ánh mắt của bạn tốt khiến Đông Nhật Dương nhíu chặt lông mày ngọn núi, ý niệm đáng sợ trong lòng lại xông lên đến đỉnh đầu .

"Người kia thông minh như vậy, không thể nào không biết ý của chúng ta là gì" Thịnh Thiên nghiêm trang trình bày, giống như là đang phán tử hình cho hắn.

"Không thể nào." Bỗng dưng, Đông Nhật Dương hô lớn: "Tớ làm sao có thể thích cô ấy được?" ( không nghe nghiện trình bày)

"Thừa nhận đi thôi." Âu Phàm hả hê cười với hắn, giống như là bắt được vết thương của hắn, "Phản ứng trực tiếp như vậy, nét mặt tức giận như vậy, Cậu còn dám không thừa nhận thích Thủy Y Mễ sao?"

Đông Nhật Dương ngừng rống giận, đứng nguyên chỗ không thể nhúc nhích.

"Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra, cảm xúc của tớ đối với cô ấy có lẽ có chỗ không đúng thật, nhưng tuyệt đối chưa thể là thích được, nếu như Thủy gia không có giá trị lợi dụng thì tớ nhất định không lấy cô ấy." Đông Nhật Dương khôi phục tỉnh táo, vẻ mặt cứng ngắc.

"Lời này là nói cho chúng tớ nghe, hay là nói cho một mình cậu nghe?" Thịnh Thiên không hổ là Đại Luật Sư, vừa há miệng đã làm cho Đông Nhật Dương không phản bác được, "Nhật Dương, cậu rất rõ ràng, nếu như không phải là bản thân mình nguyện cưới Đông Nhật Dương như cậu nói, cứ coi như Thủy gia có lợi cho cả Đông gia thì cậu cũng sẽ không lấy cô ấy, huống chi chỉ vì một Ngự Trù Phường nhỏ bé, thì cậu càng không thể nào hy sinh như vậy."

Nói một lời trúng tim đen, không chút lưu tình mà đâm thẳng vào lời giải thích của Đông Nhật Dương, hắn chưa bao giờ để tình cảm ở trong lòng , đây không thể nghi ngờ chính là một quả bom.

"Có cái gì quan trọng đâu, dù sao cô ấy cũng là vợ cậu, thích là sai sao?" Âu Phàm vô tư nói: " Về sau cậu đỡ phải đi tìm người khác."

Lời nói này của hắn bị người trong cuộc cùng Thịnh Thiên quăng tới một cái nhìn đầy xem thường, Âu phàm không thể làm gì khác hơn là đối với bọn họ nhún vai một cái, không cho là điều mình vừa nói có cái gì là không đúng.

Tâm tình trở nên càng trở nên buồn bực hơn, sau khi Đông Nhật Dương uống cạn ly rượu liền đứng dậy đi thẳng ra phía cửa .

"Này, cậu muốn đi đâu?" Âu Phàm thấy thế, vội vàng gọi hắn lại.

"Tớ còn có chuyện, hai cậu cứ uống đi." Giọng nói lạnh nhạt từ trong miệng hắn bật ra.

Nhìn đóng cửa lại, Âu phàm ngẩn ra.

"Hắc,cậu ta cứ như vậy mà đi sao ?"

"Thôi, khó lắm hắn mới có lúc như thế này, nên thấy may mắn vì trời đã tối rồi." Thịnh Thiên nhẹ nhàng lay động ly rượu, từ từ thưởng thức.

Âu phàm suy nghĩ một chút, đồng ý với lời nói của bạn tốt, cũng không có truy cứu thêm nữa mà tiếp tục uống rượu.

Đêm giờ mới bắt đầu. . . . . .

Uống đến say nên Đông Nhật Dương để tài xế lái xe theo ở phía sau, còn mình thì từ từ đi bộ ven đường, gió nhẹ từ từ thổi qua làm cho đầu hắn tỉnh táo hơn không ít, bất tri bất giác, hắn đi đến trước cửa tòa soạn của Thủy Y Mễ.

"Đáng chết, tại sao bóng dáng của cô ấy lại xuất hiện tại trước mắt của ta!" Tròng mắt đen híp lại, cách đó không xa có một cô gái cực kỳ giống cái cô vợ phiền phức kia đang đứng. (hứ, a giỏi 8-) )

Xem ra hắn thật sự say rồi, bằng không làm sao sẽ nhìn thấy cô đang đứng ở nơi đó đây?

"Cái cô gái đáng ghét này, thật là âm hồn bất tán." Hắn đã uống say còn không bỏ qua cho hắn.

Đột nhiên, không biết một người đàn ông từ nơi nào chạy ra, nhìn thấy Thủy Y Mễ liền ôm lấy, hưng phấn la to.

"Ngay cả mơ cũng không nghĩ cô sẽ hồng hạnh xuất tường!" Nhìn vợ mình bị một người đàn ông xa lạ ôm, Đông Nhật Dương trong cơn giận dữ không nói hai lời, liền xông lên trước đem hai kẻ đang ôm nhau kia tách ra.

" Thủy Y Mễ, em lại dám cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì nữa?" Tỉnh rượu hơn phân nửa, Đông Nhật Dương rốt cuộc biết đây không phải là đang nằm mộng mà là sự thật đang tồn tại.

"À? Nhật Dương?" Thủy Y Mễ thấy chồng bỗng nhiên xuất hiện, cảm thấy rất kinh ngạc, "Làm sao anh ở chỗ này? Anh uống rượu sao?"

Mùi rượu nồng nặc từ trên người hắn bay tới, Thủy Y Mễ nhíu nhíu mày.

"Anh còn muốn hỏi em đang có chuyện gì xảy ra? Cũng đã trễ thế này, em còn không tan sở lại còn nơi này gặp riêng người đàn ông khác." Lửa ghen đốt cháy rụi mặt nạ ôn hòa thường ngày của Đông Nhật Dương, hắn bây giờ tựa như bắt được vợ mình đang hồng hạnh xuất tường cùng người khác thật, tức giận không dứt. (ghen rồi nha )

"Anh ở đây nói linh tinh gì đó?" Thủy Y Mễ lớn tiếng phản bác, "Anh ấy là học trưởng của em, bởi vì đã lâu không gặp cho nên mới kích động một chút."

"Vị tiên sinh này, chào anh." Lúc này người đàn ông đó mới lên tiếng muốn giải thích.

"Câm miệng, tôi không hỏi anh!" Đông Nhật Dương hung tợn trừng người đó một cái, sau đó đưa tay bắt lấy cổ tay Thủy Y Mễ, kéo cô đi về chỗ ô tô đang đậu.

Người đàn ông đó thấy thế muốn tiến lên ngăn lại, nhưng bị Đông Nhật Dương nhấc chân cho một đạp ngã lăn trên mặt đất.

" Đông Nhật Dương, làm sao anh có thể đánh người như vậy?" Thủy Y Mễ thấy người kia bị đá, muốn thoát khỏi sự kiềm chế để đến xem thế nào, đáng tiếc cô lại bị Đông Nhật Dương níu chặt lại.

Hắn dùng lực đem cô ném vào trong xe, rồi bản thân cũng ngồi vào.

"Lái xe." Hắn lạnh lùng nói với tài xế.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Thủy Y Mễ tức giận hô to với hắn, giận hắn không nghe mình giải thích, "Em nói rồi, hắn chỉ là học trưởng của em, chúng em căn bản là không có cái gì."

Đông Nhật Dương không để ý tới cô đang kêu gào, đem cô ôm chặt vào trong ngực, để cho cô không thể động đậy.

"Còn kêu nữa, anh liền ở chỗ này muốn em!" Hắn cúi đầu chống lại ánh mắt cô, vẻ mặt cáu kỉnh uy hiếp

Thủy Y Mễ rùng mình một cái, con ngươi tối tăm của hắn phát ra ánh sáng lạnh lùng mà cô chưa từng thấy qua , trong nháy mắt đó, cô hiểu hắn nhất định nói được làm được, cho nên thuận theo hắn nói mà ngậm miệng, không dám kêu gào nữa.

Vừa về tới nhà, Đông Nhật Dương không để ý cô đang giãy giụa, lôi kéo cô đi về phía phòng hai người, dùng sức đóng sầm cửa phòng lại, rồi đem Thủy Y Mễ ném lên chiếc giường mềm mại

"Anh . . . . . Muốn làm gì?" Thủy Y Mễ bị lửa giận trong mắt của hăn hù sợ, không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lưng dán vào vách tường.

"Em cứ nói tiếp đi" Đông Nhật Dương tà mị cười một tiếng, "Bảo bối, tối nay anh phải dạy em thật tốt, thân là vợ của anh thì nên tuân thủ quy củ." Hắn vừa nói, vừa cởi áo sơ mi trên người, chỉ chốc lát sau, hắn liền toàn thân trần truồng, giống như một con Báo mà chậm rãi đi về phía nàng.

"Không. . . . . . emkhông muốn như vậy." Cô liều chết lắc đầu, cô không cần duới tình huống như thế này cùng hắn xảy ra quan hệ.

"Không phải do em quyết." Nói xong, hắn cúi người xuống đem cô đè dưới thân.

Bàn tay dùng sức giữ chặt cái đầu đang không ngừng dãy dụa của cô, môi mỏng không chút khách khí hôn môi của cô, dùng sức cắn môi dưới của cô một chút, như trừng phạt.

"Ưmh. . . . . ." Phương thức thô bạo của hắn làm hỏng Thủy Y Mễ rồi, muốn cố gắng tránh sự trói buộc của hắn, nhưng là, hơi sức của cô cuối cùng vẫn đánh không lại sức đàn ông, nhất là người đàn ông đang nổi giận.

đầu lưỡi nóng rực chui vào cái miệng mềm mại chạm vách tường của cô, lật khuấy bên trong, mùi rượu trong miệng hắn làm cho mặt của Thủy Y Mễ khẽ hồng.

Mãnh liệt mút vào cái lưỡi thơm tho của cô, hai cánh môi động chạm, phát ra tiếng chách chách, hồi lâu, Đông Nhật Dương mới buông đôi môi đã sớm sưng đỏ của cô ra. . . Hư, bàn tay dùng sức cởi bỏ y phục trên người cô, vứt vào góc phòng.

"Đứng. . . . . . Nhật Dương, anh đừng như vậy." Thủy Y Mễ hoảng sợ nhìn hắn, đưa tay muốn kéo chăn qua để che kín thân thể trần trụi.

"Bảo bối, chậm rồi." Lời nói từ trong miệng Đông Nhật Dương từ từ phun ra, bàn tay phủ lên ngực đầy đặn mềm mại, dùng sức vê. . . bóp.

"Ưm . . . . . A. . . . . ." Từ ngực truyền tới từng trận đau nhói, nhưng lại khiến cô không khỏi khoái cảm, "Ưmh, đừng . . . . ."

Đông Nhật Dương không để ý đến lời cự tuyệt của cô, lòng bàn tay dùng sức ma sát đỉnh nhũ hồng hồng, khiến chúng nó trong tay hắn từ từ trở nên cứng rắn, vốn là phản kháng, Thủy Y Mễ từ từ chuyển thành thuận theo, ngoan ngoãn mặc cho hắn giở trò.

"Nói, tối nay tại sao cùng người đàn ông kia ôm ấp?" Vừa nghĩ tới lúc chiều nhìn thấy một màn kia, Đông Nhật Dương hận không thể đem tên kia cho ngũ mã phanh thây, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình thì ra cũng có một mặt như vậy, tất cả đều là do cô gái phía dưới này a.

"Em không có." Trên đường trở về đã giải thích qua với hắn rồi, nhưng hắn vẫn không tin, là học trưởng đột nhiên tìm đến cô mà.

"Hừ, cái miệng nhỏ này không thành thật." Hắn lại thô bạo hôn môi mềm của cô, dùng sức khẽ cắn.

"A, đau!" Thủy Y Mễ không ngờ hắn cắn thật, " Đông Nhật Dương, anh nổi điên cái gì đấy, chảy máu rồi." Cô dùng sức đánh vào ngực hắn, tỏ vẻ kháng nghị.

"Đây là cho em trừng phạt." Đông Nhật Dương bắt tay của cô, bá đạo hôn cô, mút hết máu trong miệng cô.

"Ưmh,em không muốn." Cô liều chết nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh nụ hôn của hắn.

Cô không thích Đông Nhật Dương thô bạo như vậy , giống như là coi cô như đối tượng để phát tiết, cô không muốn duới tình huống như thế cùng hắn xảy ra quan hệ, không muốn!

"Em cho rằng lời nói của em có trọng lượng sao?" Bàn tay giữ chặt cằm của cô, để cho cô nhìn thẳng hai mắt của hắn, "Bảo bối, em không có."

Hắn cúi đầu hung hăng hôn cô, đầu lưỡi ép buộc cô hé miệng, tham tiến vào cùng với cái lưỡi thơm tho của cô dây dưa, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong bọt nước của hai người, khoang miệng tràn đầy hơi thở nồng nặc của nhau.

"Ưmh. . . . . ." Cô càng giãy dụa, Đông Nhật Dương hôn càng hung ác.