Bà Xã Đừng Chạy

Chương 26




Tắt hết đèn, ngay cả ánh trăng sáng ngời cũng bị tấm rèm che kín chắn ngoài cửa sổ, căn phòng tối như mực không khí trong phòng im lặng, chỉ có một cuộc đối thoại rầu rĩ từ trên giường truyền đến.

“Tiểu Đồng, chúng ta đi ra ngoài đi, cái mền nóng quá.” Trì Phỉ với đôi mắt sáng nhìn về phía tối đen ở đối diện.

“Không được, cậu cũng không biết anh ấy điên thế nào, nếu lát nữa anh ấy vào tìm mình, cậu thay mình qua ngủ với anh ấy?” Tân Đồng cố gắng lui mình vào trong để giảm bớt sự tồn tại của chính mình.

“Được, chỉ cần anh Trâu đẹp trai đồng ý, mình không nói hai lời liền lên giường anh ấy!” Trì Phỉ giống như cho tới bây giờ cũng không biết thẹn thùng, nghĩ gì liền nói đó “Lại nói, anh ấy lớn như vậy làm sao có thể ngây thơ chứ? Mình tiếp xúc với anh ấy vài ngày cảm thấy anh ấy đối với ai cũng đều lạnh nhạt, lúc nãy có thể chỉ là tùy ý nói, cậu lại tưởng thật.” Nói xong cô chui ra khỏi chăn, cảm giác nóng trong nháy mắt bị điều hòa trong phòng thổi đi, nhịn không được hít sâu mấy hơi.

Trong chăn không có tiếng trả lời, nhưng mà ngày càng nóng hơn, Trì Phỉ biết người nào đó đã lộ móng vuốt ra ngoài. Ngay sau đó người nào đó trong chăn cũng chui ra, nhưng mà lại không dám lộ hết ra ngoài, chỉ lộ ra một chút, di chuyển giống như kẻ trộm, nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Trâu Thần từ trong phòng tắm đi ra tìm xung quanh cũng không thể tìm thấy bóng dáng, môi mỏng khẽ nhếch, nếu cô có thể ngoan ngoãn nghe lời anh một lần, anh liền có thể vui lòng, hung hăng dùng khăn tắm xoa xoa mái tóc còn ướt, cố ý dùng sức dậm chân trên sàn nhà bằng gỗ đi vào phòng dành cho khách, hai người trong phòng dành cho khách rõ ràng đều đã đi ngủ, chỉ có ngnj đèn trong phòng khách chiếu sáng một góc.

Ngừng động tác xoa đầu, đôi môi mỏng mê người của anh khẽ nhếch thành một góc, vốn dĩ còn đang cân nhắc Tân Đồng tránh ở một phòng khác, nhưng cửa phòng khép hờ ngay lập tức khiến cho anh cảm thấy tìm ra mục tiêu phương hướng của bản thân, cố ý đi tới cửa phòng đang đóng chặt kia, tìm con mèo con đang trốn anh?

Bước chân nặng nề bên ngoài cánh cửa đột nhiên biến mất, Trì Phỉ với vẻ mặt không cho là đúng đột nhiên trở nên căng thẳng đứng dậy, đi tới cạnh Tân Đồng “Cậu đoán xem Trâu Thần có thể nào bổ nhào vào giường Thiệu Ngôn hay không? Đó quả thật chính là thời khắc mà hủ nữ ở thế kỷ này hy vọng nhất” Nói xong còn hưng phấn “Mặc dù anh Trâu đẹp trai nhắm mắt không nói lời nào, trên mặt bảo trì biểu tình đơn thuần được cho là cực phẩm ngồi đó, nhưng mà Thiệu Ngôn gặp phải khí thế kia đoán chừng chỉ có thể đơn độc chịu đựng, a a a, tiểu Đồng, chúng ta có nên ghé sát tường nghe xem âm thanh kia thế nào không?”

Tân Đồng đột nhiên rất muốn dùng chăn nhét người bên cạnh vào ép chết......cái gì gọi là “Nhắm mắt không nói lời nào, trên mặt bảo trì biểu tình đơn thuần được cho là cực phẩm ngồi đó?” Nếu Trâu Thần ngoan như vậy một ngày, cảnh sắc tươi đẹp bảy tháng còn không phải tuyết rơi nhẹ nhàng nhiều như lông ngỗng ? Chính mình ở đây trốn tránh sóng gió, cô vẫn còn dám ở đó nghĩ về một màn cảnh xuân......Còn muốn đi nghe lến? Nhưng mà Thiệu Ngôn gặp phải sự tổng tiến công của Trâu Thần, hẳn là rất tàn ác......Đôi mắt cũng bắt đầu đầy sao......

Bốp!

Lúc hai người trên giường trong đầu toàn cảnh YY, căn phòng tối như mực đột nhiên bị ánh sáng từ bóng đèn thủy tinh chiếu sáng, hơn nữa loại này không có góc chết mà là 360 độ hoàn toàn chiếu xuống.....

Mái tóc ẩm ướt cùng lộn xộn trên đầu Trâu Thần rất gợi cảm, trên cổ lộ ra dấu vết của khăn lau, chiếc áo sơ mi màu trắng được mặc vội trên người, có chút hỗn độn, nhưng cũng có vài phần cuồng dã, chiếc quần thể thao màu xám ở bên hông, còn tùy ý đung đưa, anh dựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, mang theo một chút trêu ghẹo cùng ý cười miễn cưỡng hỏi “Em muốn anh ôm em về phòng sao?”

“Oa!” Trì Phỉ nhìn đến choáng váng, nhịn không được thét ra một tiếng kinh hãi.
Tân Đồng mếu máo, cô có thể có sự lựa chọn nào khác không? “Cảnh tượng trên đầu có một con dao” ------ thiên cổ không thay đổi đạo lý, sao cô lại mải nghĩ chuyện YY mà quên chuyện đứng đắn? Ôm chăn vây quanh mình căn bản không muốn giơ tay chịu trói “Anh không biết phòng con gái không thể tùy tiện vào sao? Người Trì Phỉ đều bị anh thấy hết, anh phải chịu trách nhiệm!”

“Không cần, không cần, anh ấy thấy hết là vinh hạnh của mình!” Lúc này Trì Phỉ đã hoàn hồn đẩy Tân Đồng ở phía sau mình đi ra, bộ mặt lấy lòng, như vậy giống như tú bà thời cổ......dâng cô gái lên, mời đại gia ngài từ từ dùng.

“......”

“Vạn năm tổng tiến công?”Ôm lấy Tân Đồng, Trâu Thần cố ý vô tình cọ nhẹ bên tai cô nhẹ giọng “Tưởng tượng nhiều không có ý nghĩa? Anh thực hiện cho em ngay tại chỗ thế nào?” Trừng phạt khẽ cắn vành tai cô, nhìn bộ dáng cô kinh ngạc đến ngây ngốc, lại nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.
Một cái run sợ, Tân Đồng cảm giác toàn thân mình giống như có một luồng điện chảy qua, theo bản năng liền dùng tay chắn trước ngực anh.

Nhưng lúc này anh đã ôm cô đi tới phòng khách, nhìn thấy cánh cửa khép hờ kia lại thoáng mở rộng một chút, nụ cười trên miệng anh dần dần khuếch tán, tiếp tục nói bên tai cô “Không phải em muốn tìm thời gian nói rõ ràng với cậu bạn kia sao? Nhưng mà nếu có thể nói rõ ràng cậu ta vẫn còn dính đến em thời gian dài như vậy sao? Ngay cả em béo thành thế này cậu ta cũng không ghét bỏ?” Nắm chặt hai tay cô “Phối hợp diễn với anh, anh cam đoan cậu ta sẽ hiểu được, hai bên cũng không tổn thương, hơn nữa chỉ sợ Ngô Nhạc chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn, không thừa cơ hội này để cho cậu ta chết tâm, sau này đến trường học em cũng đừng trách anh hiện tại không nhắc em.”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô vô lực đặt trước ngực anh, đối với lời anh nói không có gì phản bác, cô cũng không muốn chuyện giống như Vu Phi lại lặp lại, tuy rằng tình huống bây giờ không giống nhưng mà quá mệt mỏi, nghe thấy lời anh nói liền tựa vào trong lòng anh, nghiến răng nghiến lợi cũng nhẹ giọng cảnh cáo“Nếu anh dám làm gì em, em không làm nhà họ Trâu rối tung lên em không tên Tân Đồng!”
Anh tin tưởng cô có năng lực này, dù sao anh cũng không có hứng thú với những cô gái ấu trĩ......Không biết Tân Đồng có biết tình cảnh hiện tại của anh thế nào hay không......

Một đêm ngủ rất tốt.

Có thể do hôm qua quá mệt, Trâu Thần chỉ ôm Tân Đồng, thống khoái ngủ cả đem, sáng sớm lúc thức dậy, nhìn thấy con heo nhỏ ngủ trong lòng mình, giống như có một con mèo dùng móng vuốt cào cào khiến cho anh ngứa ngáy, nhịn không được thừa dịp cô chưa tỉnh trộm hôn cô.

Bị người khác quấy rầy, Tân Đồng nửa tỉnh nửa mê không kiên nhẫn xoay người, đưa lưng về phía anh, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn khẽ chu.

Nhìn bộ dáng ham ngủ của cô, anh liền cảm giác giống như trong lòng dường như đã có khoảng trống thật lâu, có chút tịch mịch, từ phía sau gắt gao ôm cô.
Cuối cùng vẫn bị tiếng chuông cửa dồn dập làm cho tỉnh dậy.

Trâu Thần bất đắc dĩ rời khỏi cơ thể tỏa mùi hương, lôi thôi đi mở cửa, lúc này phá vỡ giấc ngủ của anh như vậy chỉ có vài người.

Vừa mở cửa, quả nhiên nhìn thấy cơ thể khoan khoái của Ngô Nhạc, phía sau còn có Mạnh Phỉ.

“Trâu Thần, vẫn chưa dậy sao? Nhanh lên, hôm nay em cùng anh đến thành phố A, em thi đậu đại học T!” Mạnh Phỉ hưng phấn đưa giấy thông báo nhập học của trường đại học T tới trước mặt anh.

“Mấy giờ rồi?” Tiểu Đồng vô thức dụi mắt, mặc áo ngủ lảo đảo đi ra, tha lỗi cho cô, cô nhất thời không phân biệt được bây giờ đang ở đâu, chỉ nhớ rõ mình ở cùng Trâu Thần.

Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về giọng nói ôn nhu phát ra......