Bà Xã Đừng Chạy

Chương 50




“Chuyện gì xảy ra?” Mặc áo choàng dài trắng Trâu Thần có vẻ lạnh lùng hơn thường ngày mấy phần, nhất là lại vào một buổi tối như vậy, anh rời nhà không phải nguyên nhân là vì công việc bỏ Tân Đồng ở nhà một mình, anh nhíu mày nhận bệnh án bác sĩ trực ban đưa tới, rút chiếc bút ở trên túi áo ra “Sau khi phẫu thuật trừ kali ra tất cả các chỉ số đều bình thường, cũng không có phản ứng gì, hai tròng mắt không giãn, da cảm giác bình thường, tứ chi cảm giác bình thường, ý thức bình thường” Anh quay đầu nhìn về phía Trịnh Vũ đứng ở bên kia “Cậu còn muốn kết quả thế nào?” Bởi vì biết nhau, anh cũng không cần duy trì bộ mặt ôn hòa.

“Không phải như vậy” Trịnh Vũ có chút sợ Trâu Thần lúc này “Trâu Thần cậu đừng nóng giận, chúng tôi cũng không có ý gì khác, ca phẫu thuật của em gái tôi cũng là ca phẫu thuật lớn, chúng tôi đương nhiên lo lắng, chúng ta quen biết nhau không phải dễ nói chuyện hơn sao?” Nói xong liếc mắt nhìn bác sĩ trực ban ở bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng, anh có thể đi được rồi.

Bác sĩ trực ban lúng túng nắm tay mình “Bác sĩ Trâu đã đến rồi, vậy tôi ra ngoài trước.”

“Không cần, bác sĩ Luu ở lại đi, chủ nhiệm hỏi tới tôi cũng dễ nói, tránh khỏi tôi là bác sĩ thực tập đến lúc đó lại nói không hiểu.” Trâu Thần căn bản không để ý tới Trịnh Vũ, sau khi giữ bác sĩ trực ban lại liền tiếp tục nói với Trịnh Vũ “Cậu cũng thấy đấy, bây giờ tôi cũng chỉ là sinh viên thực tập, có thể tham gia cuộc phẫu thuật của em cậu là bởi vì lúc trước có từng tham gia cuộc phẫu thuật tương tự, nếu như cậu nghĩ muốn biết công việc cụ thể, tôi nhớ cậu có thể hỏi trực tiếp trưởng khoa, cũng chính là chủ nhiệm khoa của tôi.”

“Anh, anh đừng làm khó anh Trâu” Trịnh Dao nằm trên giường từ từ mở mắt, bởi vì cơ thể còn rất yếu, cho nên giọng nói rất nhỏ, đôi môi tái nhợt mở ra, nhưng không thể gây chú ý đối với hai người đàn ông này “Anh! Cô ta giùng giằng muốn ngồi dậy, lại khiến vết thương giữa đùi nhói đau, hơn nữa trên vết thương còn chèn hai túi muối, cảm giác rất khổ sở “A.......” Cuối cùng cô ta đau đến nỗi kêu to khiến ba người kia chú ý.

“Nằm ngửa hai mươi bốn tiếng!” Câu nói của Trâu Thần khiến cho Trịnh Dao sợ đến nỗi không giãy giụa nữa mà nằm trở lại “Nếu như vì vậy khiến rỉ máu, chúng tôi không chịu trách nhiệm!”

“Trâu Thần, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, đừng hung dữ với Dao Dao như vậy! Không phải chỉ là chuyện lúc còn nhỏ sao, cậu vẫn còn nhớ đến bây giờ sao?” Trịnh Vũ vì em gái mà nổi nóng.

“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!” Trâu Thần lạnh lùng trả lời.

“Cậu......” Trịnh Vũ vừa muốn nói gì, liền bị Trịnh Dao nằm trên giường bệnh kéo lại.

“Anh, anh để anh Trâu về đi, em không sao, để em yên tĩnh một chút là được.” Giọng nói của Trịnh Dao kèm theo van xin, rưng rưng nhìn anh trai mình.

Trịnh Vũ cúi đầu nhìn em gái mình, lại ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Trâu Thần, hít thở sâu một hơi “Tôi mặc kệ, lúc còn nhỏ có thể là do tôi không đúng! Không nên lừa cậu vào phòng em gái tôi, nhưng chuyện ngày hôm nay cậu phải phụ trách! Em gái tôi là một cô gái tươi trẻ, cậu cứ như vậy nhìn hết con bé, chúng ta cũng không phải không quen biết, thế nào cũng phải nói cho rã ràng chứ? Khi còn nhỏ có thể cậu còn trẻ người non dạ, bây giờ cậu cũng đã hơn hai mươi tuổi? Phải chịu trách nhiệm.”

“Phụt!” Bác sĩ trực ban nhất thời không nhịn được bật cười “Rốt cuộc tôi cũng nghe hiểu, phẫu thuật tay nhất định sẽ chạm vào đùi bệnh nhân, cho nên có thể khiến cho anh có cảm giác chúng tôi đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn, nhưng chúng tôi là bác sĩ mọi sự chú ý đều tập trung vào cuộc phẫu thuật, làm gì có tâm tình nghĩ tới chuyện khác? Nếu anh nói như vậy, bác sĩ như chúng tôi chỉ cần ngày ngày chịu trách nhiệm, còn những thứ khác không cần làm nữa rồi!”

“Không giống nhau, đối với chúng tôi các anh là bác sĩ, nhưng cậu ta thì khác, sau này gặp lại, em gái tôi phải để mặt mũi ở đâu chứ?” Trịnh Vũ nóng nảy.

“Anh, đừng nói nữa.” Trịnh Dao vốn dĩ đã tái nhợt, cố gắng hết sức để lôi kéo anh trai mình.

Nghe thấy giọng của em gái mình, tâm tình Trịnh Vũ dần bình ổn lại “Được, Trâu Thần tôi cũng không cầu xin cậu cái gì khác, chỉ muốn cậu giúp em gái tôi sớm bình phục, còn lại sau này hãy nói.”

“Để bệnh nhân sớm bình phục là trách nhiệm của chúng tôi!” Trâu Thần lạnh lùng nói một câu liền xoay người bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại bác sĩ trực ban cùng hai anh em nhà họ Trịnh mắt to trừng mắt nhỏ.

Khi Trâu Thần về nhà, Tân Đồng đã ngoan ngoãn quay về phòng của mình.

Cửa phòng bị người ở ngoài mở ra, Tân Đồng mất ngủ nằm trợn tròn mắt quan sát, dựa vào ánh đèn trong phòng khách chiếu vào nhìn ra ngoài.

Trâu Thần về nhà đã tắm rửa qua, lúc này mặc đồ ngủ cẩn thận đi vào.

“Về nhà còn làm kẻ trộm sao?” Nhìn tư thế tức cười kia, Tân Đồng không nhịn được mở miệng.

“Vẫn chưa ngủ?” Anh đứng thẳng người nhìn về phía giường đang nhô lên “Sao lại chạy qua đây? Không lạnh sao?” Nói xong liền bước tới giường, vén chăn lên chui vào.

“A!” Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, theo bản năng dùng chân đạp anh “Ai cho anh lên? Quay về phòng anh ngủ!”

“Đừng, không phải anh đem ấm áp tới cho em sao? Nhìn xem, chăn này lạnh như vậy, mấy cái cũng không bằng cái lò sưởi như anh!”

“Không biết xấu hổ!” Cô đã không có đường phản kháng, bị tay và chân anh kéo vào trong lòng, chỉ có thể chấp nhận ở trong lòng anh, nghe nhịp đập của tim anh “Bệnh viện có chuyện gì sao? Em còn tưởng tối nay anh không về chứ.” Giọng nói có chút nũng nịu, còn có chút ê ẩm.

“Em cứ như vậy không hy vọng anh quay về sao? Không đúng, em không nhắc anh quên mất, anh quay về còn phải tiếp tục, đến đây, để cho anh yêu.” Nói xong liền bắt đầu cúi đầu hôn cô.

“Trâu háo sắc!” Cô xấu hổ ẩn núp, nhưng lúc này không thể so với lúc bình thường, nằm trên giường, chỉ có một cái chăn, có thể trốn ở đâu chứ? “Không được, trước tiên anh phải nói rõ! Nói rõ ràng mọi thứ!” Cho đến khi nhìn thấy anh quay về, lòng của cô mới ổn định lại, cô muốn biết lý do để cô thấp thỏm như vậy là gì? Chẳng lẽ bởi vì quan tâm? Hay là bởi vì trực giác của phụ nữ?

“Vậy anh nói, nói xong anh tiếp tục?” Anh vừa hôn cô vừa yêu cầu, thật ra thì anh cũng cảm thấy nên nói rõ ràng chuyện của anh em nhà họ Trịnh với cô, tránh khỏi xảy ra những hiểu lầm như chuyện của Mạnh Phỉ. Anh phải đảm bảo mọi thứ trước.

“Ừ!” Cô cạ vào mặt anh gật đầu.

“Hôm nay có một ca phẫu thuật, mà bệnh nhân là người anh biết.”

“Nam hay nữ?” Cô theo bản năng hỏi.

“Không tệ, biết ghen! Đây là hiện tượng tốt!” Anh nói xong hung hăng hôn cô một cái “Phần thưởng!”

“Ghét!” Cô e lệ.

“Còn có thứ đáng ghét hơn, có muốn thử một chút không?” Được rồi, vừa nghe thấy giọng nói mềm nhũn của cô anh liền lạc đề, nói xong bàn tay liền không ngừng hoạt động trên áo ngủ của cô.

“Đừng làm loạn!” Cô bị anh sờ vừa xấu hổ vừa nhột, tức giận cắn vào cằm anh một cái.

“Em là đang trêu đùa anh sao!” Anh nói xong liền đè cô nằm phía dưới “Hay là chúng ta tiếp tục trước, lát nữa lại nói......” Giọng nói của anh càng ngày càng yếu, mặt đã vùi vào giữa hai khối tròn mềm mại trước ngực cô.

“A.... ...”