Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi!

Chương 8




Tôi tỉnh lại đã là buổi tối , tôi mơ màng mở mắt thì khuôn mắt anh hiện ra một cách dịu dàng :- Khắc Anh !

Bàn tay Khắc Hàn siết lại , hai mắt lạnh lùng nhìn tôi nói :

- Ăn đi !

Tôi bừng tỉnh thì ra tôi lầm rồi , anh đang bên London sao có thể bên cạnh tôi được chứ , tự cười giễu chính bản thân mình .

- Đi thôi , chả phải hôm nay có tiệc sao ? - Tôi ngồi dậy cơ thể có hơi đau

- Em có chắc không ? Đừng cố !

- Nếu anh có thể hỏi như vậy thì anh biết chắc anh đã làm gì khiến tôi như vậy !

Tôi đi vào phòng tắm thay quần áo , bước ra tôi ngồi ngay bàn trang điểm để mặc cho những chuyên gia trang điểm làm tóc. Khoảng chừng 20 phút sau , tôi bước xuống nhà , hắn cũng thay bộ quần áo đơn giản thành bộ vest đen huyền bí tôn vóc dáng chuẩn của hắn . Khuôn mắt tuyệt mĩ khiến người ta ghen hờn , tôi cũng không thua kém , tôi mặc bộ váy trắng dài thướt tha lộ ra ba vòng siêu chuẩn của người mẫu như tôi , khuôn mắt đáng yêu được trang điểm nhẹ nhàng khuến người ta không dời mắt được . Tôi nhìn anh rồi đi xuống nói :

- Nếu anh không đi sẽ trễ đấy !

- Được rồi !

Nói xong , hắn bế bổng tôi lên khiến tôi hoảng :

- Anh làm gì vậy ? Bỏ tôi xuống !

- Em còn đau đấy ! Yên tâm , đến khách sạn anh không hành xử quá mức đâu ! - Khắc Hàn nhìn tôi nói dịu

Tôi im lặng , để anh bế ra xe . Đến khách sạn , Khắc Hàn bước xuống trước mở cửa giúp tôi , cả hai nhìn nhau rồi tôi khoác tay anh đi lên thảm đỏ tiến vào lễ kỹ niệm của công ty , xung quanh các nhà báo chụp hình rất nhiều khiến mắt tôi không mở ra được thì :

- Mau dừng lại đi ! - một câu nói nhẹ nhàng lạnh lùng vô cùng khiến cho các phóng viên run sợ dừng động tác

Khắc Hàn nắm tay tôi bước đi vào thang máy , bây giờ tôi mới chợt nhớ ra Vương Khắc Hàn là đại ca thế giới ngầm một thời , tuy anh bây giờ không là đại ca nhưng không ai dám ngang nhiên chống đối anh , các lão đại băng đãng lớn gặp anh cũng cúi đầu gọi một tiếng " Lão Đại" . Tôi thở dài , có vẻ như kế hoạch trốn thoát của tôi hơi khó khăn rồi .

Cánh cửa thang máy mở ra , mọi người quay lại ngước nhìn . Lúc này tay Khắc Hàn buông ra khiến tôi có cảm giác lạc lõng trống vắng , anh từng bước đi đến khán đài dùng giọng có chút đùa cợt nói :

- Rất vui các vị đã đến dự buổi lễ kỷ niệm 4 năm tập đoàn L&A thành lập , 4 năm qua là bước khởi đầu thành công của L&A , tôi cám ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi , và tôi sẽ cố gắng nâng cao L&A hơn trong những năm tiếp theo ! Sau đây là người mẫu đại diện cho chúng tôi .. Cô Minh Hạ !

Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên khi Khắc Hàn dùng phát biểu . Tôi khẽ mỉm cười nhẹ cúi đầu :

- Tôi sẽ cố gắng để không phụ lòng giám đốc !

Mọi người vỗ tay nhẹ cho có hình thức , Khác Hàn mỉm cười nhìn tôi nói nhẹ :

- Anh đi tiếp khách , chút nữa anh đưa em về ngay ! Nhớ đừng nói chuyện với người lạ đấy !

Tôi gật đầu nhẹ rồi đi tới bàn lấy ly rượu vang :

- Từ khi nào em uống rượu vậy ? - Minh Phong bước đến nhìn tôi nhẹ nhàng

- Em cũng không biết , nhưng có vẻ nó ngon hơn em tưởng ! - Tôi mỉm cười , nếu không phải bị Khắc Hàn đổ chai rượu vào miệng thì có lẽ tôi không hề biết rượu vang nó ngon vậy

- Cậu ta tốt với em không ? - Minh Phong nhìn tôi đưa tay vén lọn tóc vướng trên mắt tôi

- Rất tốt , cho em công việc , mọi thứ ! - Tôi mỉm cười , tôi không thể nói được

- Nếu mệt mỏi hãy về nhà , anh sẽ bảo vệ em ! - Minh Phong dịu dàng nhìn tôi

Minh Hạ ngước mắt lên đối diện anh , đôi mắt anh dịu dàng như vậy , cử chỉ nhẹ nhàng như thế khiến tôi muốn ôm anh bật khóc và nói hắn đã làm tôi khổ ra sao .

- Được mà , anh cả và anh ba không đến à ! - Tôi đổi chủ đề

- Hai người họ đi ra nước ngoài rồi !

- À , cậu đây là Bách Minh Phong sao ? Tôi là Hà Tử Lương giám đốc công ty Lam Độ ! - một người đàn ông trung niên bước tới nhìn tôi từ đầu xuống chân khiến tôi khó chịu bèn nói

- Anh nói chuyện đi nhé , em đi vệ sinh chút !

Minh Phong gật đầu , tôi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt lại cho tỉnh táo bước ra thì :

- Ô .. Cô là người mẫu đại diện cho công ty L&A sao ? Nhìn đẹp thật ! Có muốn hay không hôm nay tôi phục vụ cho cô ? - từ bên cạnh nhà vệ sinh nam đi ra , có hai ba tên công tử bột nhìn tôi cười

- Tránh ra đi ! Tôi không thích nói chuyện với các anh ! - tôi nói lạnh đi ra thì

- Kiêu thế à .. Tôi thích ! - một tên kéo tôi lại ép vào tường

- Buông tôi ra ! - tôi la

- Haha ! - bên cạnh hai tên khác cầm điện thoại cười to quay lại

Tên đẩy tôi vào tường cúi người hôn hít ngay cổ tôi thì bỗng một tên vệ sĩ kéo hắn ra đấm một cái rõ mạnh :

- Mẹ kiếp , mày biết tao là ai không mà dám đánh hả ?

- Có cần tôi đọc tên ba mẹ của ba người không ? Lý Lâm , Hạ Bảo , Lưu Minh ! - tiếng nói điềm đạm vang lên khiến lòng tôi ấm lại

- Anh... ! Lão đại .. ! - cả ba tên luống cuống quỳ xuống

- Có vẻ như Hạo Khánh Thiên không quản được các cậu để cho các cậu đụng vào người của tôi ! - Khắc Hàn lạnh lùng nhìn ba tên

- Tụi em sai rồi , tụi em không dám nữa !

- Dạy dỗ cho tụi nó chút đi !

Nói xong , hắn ngồi xuống ghế bắt chéo chân như đang xem kịch vui , ba tên vệ sĩ ra tay không hề nhẹ chút nào , cú đấm cú đá giáng xuống khiến cho tôi hơi hoảng :

- Tha .. Tha cho họ đi ! - Tôi nhìn anh

- Dừng ! Chặt tay nào nó chạm vào người cô ấy đi ! - Hắn phán ra như nói chuyện bình thường

- Vậy sao anh không giết luôn đi ? - tôi hơi kích động

- Đủ rồi , vứt chúng nó ra ngoài đi !

Khắc Hàn nói xong đứng lên bước tới gần tôi , đưa tay chạm vào cổ tôi :

- Anh muốn rút lại lời nói đấm cho nát miệng nó ra !

- Anh xong chưa , chúng ta về !

Khắc Hàn nghe được từ chúng ta liền mỉm cười gật đầu nắm tay tôi đi ra ngoài lên xe đi về nhà .