Bà Xã Nghịch Ngợm

Chương 6




Cầm một một số tài liệu về Cảnh hồ đi về phía văn phòng làm việc của xã đoàn, khóe miệng Nhĩ Đông Thần tràn đầy vui vẻ, không che giấu được tâm tình tốt đẹp, anh đang dự tính sẽ hoàn thành một chuyến du lịch cộng chụp hình, hoặc khoảnh khắc hẹn hò lãng mạn thú vị.

Anh cũng đã trải qua vài lần, hứng thú thì giống nhau, nhưng tâm hồn lại không hợp lại một chỗ; cá tính tương tự, lại cùng yêu thích một số thứ, không chút dính dáng, mấy lần suy nghĩ, đối với tình cảm anh liền ôm chặt lấy một suy nghĩ.

Bao nhiêu phụ nữ dùng cách yêu đương để làm vỏ bọc cho việc hám giàu, mù quáng, hư vinh, có nhiều phụ nữ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, Nhĩ Đông Thần không dám nói, cuộc sống của anh đã sớm bị những phụ nữ như thế vây quanh, có một vài người tự nhận mình có não, cho là đầu óc sẽ hơn hẳn mấy người ngực to não bé kia?

Anh đã chán cuộc sống hái hoa đuổi bướm rồi, nhưng phụ nữ với anh mà nói đó chính là phương thức điều hòa cuộc sống, ít nhất còn có thể nói chuyện phiếm, tán phét, khiến thời gian rảnh rỗi của anh không còn nhàm chán, có lẽ ngay đế bản thân anh cũng không nghĩ mình lại lưu luyến thói hư này.

Thẳng thắn suy nghĩ lại động cơ của mình, quá thiện lương, quá chấp nhất, quá nghị lực. . . . . . Khó được người khiến anh xác định như vậy, từng bước hấp dẫn người phụ nữ của anh.

Thực sự khó tin, theo tác phong quá khứ của anh, phụ nữ bề ngoài không tính là rực rỡ, căn bản không thể lọt vào mắt của anh, khi anh phát hiện hết cái tốt đẹp cũng là lúc vứt bỏ; Nhìn lại tình trạng bây giờ một chút, học cùng trường bốn năm, làm chung trong xã đoàn cũng đã được ba năm , bọn họ cư nhiên đến trước khi tốt nghiệp mới cùng nhau nói chuyện, chính là từ trước tới giờ Nhĩ Đông Thần chưa từng để Tất Hạnh Trừng vào mắt.

Anh vốn chỉ muốn giúp bạn tốt xả giận, nhưng lại vô tâm trồng liễu, khiến Tất Hạnh Trừng vô tình mắc vào trong trò chơi bậy bạ này. Bất kể nguyên nhân vì sao, việc phát triển tiếp theo mới là trọng điểm, vốn là anh cảm thấy rất may mắn khi Tất Hạnh Trừng không có cảm giác với anh, sau khi chung đụng, bất giác mong muốn cô có cảm giác với anh.

Duyên phận giữa anh và cô thật kì diệu!!!

Từ xa Nhĩ Đông Thần đã nhìn thấy mấy người phụ nữ đứng trước của, anh đang định tiến đến hỏi thăm, mấy người phụ nữ đó tinh mắt thấy anh, chạy nhanh về phía anh…

"Các cô. . . . . ."

"Em ở khoa tiếng Trung, Diệp Bách Hợp." Cô gái đi đầu tỏ rõ thân phận.

Diệp Bách Hợp? Tên nghe rất quen. . . . . . Đó, thì ra cô ta chính là Diệp Bách Hợp! Nữ chính trong kế hoạch báo thù của Chúc Hừ.

Thái độ của Nhĩ Đông Thần như là biết cô ta, Diệp Bách Hợp nhìn bọn bạn nháy mắt, đắc chí, "Em tới là muốn hỏi anh một chuyện."

"Có chuyện gì?"

"Anh gần đây giống như là cùng Tất Hạnh Trừng gần gũi. " Cô ta thửu dò xét.

"Có vấn đề sao?"

"Em cảm thấy rất kỳ quái, sao đột nhiên anh lại cư xử như vậy?"

Mắc câu? Người phụ nữ này quả nhiên rất nông cạn! Anh cố tình hời hợt đáp: "Không được sao? Trên căn bản, ngay cả Hiệu trưởng căn bản cũng không thể quản nổi sinh viên nào tốt với sinh viên nào đi!"

Anh không một chút do dự hỏi ngược lại khiến Diệp Bách Hợp sửng sốt, cố gắng nặn ra nụ cười ưu nhã của hoa đán khoa tiếng trung, "Không, không phải là không được, bọn em chỉ là rất tò mò, tại sao nữ sinh trong trường hâm mộ anh nhiều như vậy, anh lại cùng Tất Hạnh Trừng gần gũi?"

"Bởi vì cô ấy rất có lực thu hút, tôi dĩ nhiên là muốn gần cô ấy." Không thể thấy từ trước đến giờ, trừ dựa theo hướng phát triển của kế hoạch, cũng là bởi vì hiện tại mọi thứ anh đều lười quản, chỉ muốn biểu đạt rõ ràng yêu ghét.

"Cô ta rất có. . . . . . Lực hút?" Bộ dáng kiểu có lầm hay không của Diệp Bách Hợp, vẫn không quên thủ thỉ thù thì, phong cách biểu hiện vô cùng kiềm chế, "Vậy anh thấy cô ta xinh đẹp?"

"Xinh đẹp." Điều kiện của Tất Hạnh Trừng vốn không kém, hơn nữa trong mắt người tình hóa Tây Thi, đáp án tuyệt đối khẳng định.

"Vậy anh thấy cô ta cùng em ai xinh đẹp hơn?" Cô ta vẫn còn chưa chết tâm, tối thiểu phải lấy được một câu ca ngợi từ miệng Nhĩ Đông Thần, hôm nay cô ta cũng không quá mất mặt

"Cô ấy dĩ nhiên xinh đẹp hơn cô, bên trong bên ngoài đều hơn."

Lại một câu trả lời đương nhiên, khiến con Khổng Tước kiêu ngạo hạng nhất, thoáng chốc giống như gà mẹ bị vùi trong đống đất, trong nhất thời mặt Diệp Bách Hợp xanh như tàu lá.

Gần đây trong trường có đồn đại Nhĩ Đông Thần cùng Tất hạnh Trừng kết giao, đa số mọi người đều nghi ngờ, Nhĩ Đông Thần sao lại không đem hoa khôi của khoa Tiếng Trung để vào mắt, chính cô ta cũng rất hoài nghi, bạn bè giựt giây, lấy dũng khí đến hỏi cho rõ ràng, còn tưởng rằng sẽ nghe được Nhĩ Đông Thần nói không phải, muốn dùng Tất Hạnh Trừng để hấp dẫn ánh nhìn của cô ta, khiến cô ta chú ý ... Đáp án, không ngờ gu thẩm mỹ của Nhĩ Đông Thần có vấn đề!

"Sao có thể như vậy? Em cũng là khoa khôi của khoa Tiếng Trung mà!"

"Hoa khôi của Khoa Tiếng Trung!" Nhĩ Đông Thần tràn đầy hứng thú qua sát cô ta, ánh mắt trầm xuống, "Vậy thì thế nào?"

Thói quen giống như công chúa được mọi người nâng niu trên tay, Diệp Bách Hợp chưa từng phải bị ủy khuất khó chịu, sắc mặt cô ta mỗi lúc một trắng bệch, không thể tin được người luôn dịu dàng hòa nhã như Nhĩ Đông Thần, cư nhiên không để cho cô ta mặt mũi.

Giận tới mức không nói được lời nào, cô ta nghiên răng xoay người rời đi, mấy người đi theo bám đít cũng xấu hổ chạy theo; nhìn theo bóng lưng của mấy người vừa rời đi, Nhĩ Đông Thần âm thầm đặt ra nghi vấn, quá khư anh lấy đâu ra thản nhiên, có thể dùng khuôn mặt tươi cười để đối phó với những người như thế này?

Anh đi về phòng làm việc của xã đoàn, trong mình vẫn còn buồn bực, vừa mở cửa, đã bị giật mình bởi hai quả pháo, tiếng hoan hô khiến anh sững người.

"Tôi biết ngay mà~ cậu nhất định làm được! Tôi quả nhiên không chọn lầm người, cậu không phải là thần, cậu là Nhĩ Đông Thần!" Chúc Xương chạy lên ôm một cái thật chặt, "Vẻ mặt vừa rồi của Diệp Bách Hợp thật là kinh điển, không chụp lại làm hình lưu niệm thật đáng tiếc, nhưng tin tức này sẽ truyền đi rất nhanh, ở buổi lễ tốt nghiệp xem cô ta làm sao mà ngẩng đầu lên nhìn người được!"

"Ôi mẹ nó! Huynh đệ, cậu khá lắm, chiêu thua thiệt này cậu cũng nghĩ ra được!" Liên Khải Tường bộ dáng hoàn toàn khâm phục, "Loại phụ nữ như Diệp Bách Hợp kia, quả nhiên không thể chịu được bị coi thường ngẫu nhiên bị người ta cướp mất phong thái, đụng chạm ghê gớm tới tự ái của cô ta, xác thực so với quyến rũ rồi đá đít cô ta còn cao tay hơ nhiều!"

"Cậu cuối cùng cũng thay tôi xả mối uất hận này rồi ! Huynh đệ, tôi nợ cậu một lần!" Chúc Hừ cảm động lệ muốn trào ra, vừa rồi nhận đước tin tức Diệp Bách Hợp tới xã đoàn chụp ảnh, bọn họ nghe thấy vậy chạy tới ngay đúng lúc gặp được khoảnh khắc thất bại của công chúa, hình ảnh đặc sắc! Hại anh ta không kịp đợi đến buổi lễ tốt nghiệp đem pháo ra ăn mừng trước.

"Không cần khoa trương như vậy! Đây chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Nhĩ Đông Thần có phần chột dạ, kì thực hậu quả của kế hoạch, anh hoàn toàn quên trọng điểm là tâm mình thực rất muốn gần Tất Hạnh Trừng.

"Tốt, bọn tôi hiểu được cậu không muốn tranh công, chỉ là công lực trêu hoa ghẹo nguyệt của cậu so với năm đó cũng không hề giảm, không tranh mà là sự thật, hơn nữa hình như có khuynh hướng tăng cao thì phải!"

"Anh, anh cũng quá biết vỗ mông ngựa đi!" (ý chỉ nịnh nọt ấy các nàng)

"Anh nói đều là sự thật, mặc dù mấy năm gần đây danh tiếng của Đông Thần không như trước nữa, nhưng phụ nữ với cậu ta thực là quá dễ dàng đi!" Đối với nghĩa khí cùng lòng tốt của người anh em, Chúc Hừ tán thưởng cực lực, "Để xem Diệp Bách Hợp lần sau có dám chà đạp tự trọng của người khác hay không!"

"Cậu vui là tốt rồi." Cho dù toàn bộ kế hoạch đã bị lệch hướng, kết quả để mấy người này thỏa mãn là tốt rồi, anh thực vui mừng khi thấy bạn tốt lại vui vẻ đầy sức sống như vậy.

"Nhưng là, Nhĩ Đông Thần đối với phụ nữ đều như nhau, cậu ta có khi…." Liên Khải Tường chợt nhớ tới "Việc của người nào đó" , nở nụ cười mập mờ, an hem Chúc gia lập tức hiểu được vì sao.

"Nói cho cùng, Tất Hạnh Trừng đúng là vô tội, may mà lương tâm của Nhĩ Đông Thần vẫn còn không có đem cô ấy ăn hết." Chúc Hừ không có quên công thần trong kế hoạch báo thù, mặc dù đối phương hoàn toàn không cảm kích.

******

"Theo tình huống ngày đó, Tất Hạnh Trừng đã bị Nhĩ Đông Thần thu phục, nhất định là không nghĩ cô ấy lại hô Đông Thần ngừng ." Chúc Xương đối với sức quyến rũ của bạn tốt vẫn rất có lòng tin, "Các cậu quên? Tất Hạnh Trừng ngày đó có bao nhiêu hưởng thụ, ngoài miệng nói 『 không cần, không cần 』, nhưng đã tới mức đó rồi, nói không chừng cô ấy rất khát vọng bị ăn sạch đó!"

"Chúc Xương, cậu có lúc cũng thật xấu đi!" Liên Khải Tường ra vẻ khinh thường.

"Cậu dám nói ngày đó Tất Hạnh Trừng không có phản ứng sao? Cậu không nghe thấy tiếng cô ấy rên rỉ? Rõ ràng cô ấy đã chủ động thuần phục Đông Thần rồi !" Chúc Xương oa oa kêu loạn, không cam lòng bị tố cáo xấu xa, "Nếu không tối nay bảo Đông Thần hẹ Tất Hạnh Trừng tới nhà cậu ta, mở Skype, nghe lần nữa xem có phải cô ấy cố làm ra vẻ dè dặt, Đông Thần cậu nói đúng không?"

Tầm mắt ba người cùng nhau tập trung, lúc này mới nhìn thấy ánh mắt chuẩn bị giết người của Nhĩ Đông Thần, mọi người nhất thời câm như hến, tự động tản ra ai làm việc nấy.

Nhĩ Đông Thần thiếu chút nữa đã giận tới lật bàn, Những người này lỗ tai đều có ráy à? Muốn anh giải thích bao nhiêu lần mới được đây?

Anh với Tất Hạnh Trừng suýt chút nữa đã lau sung cướp cò, lại để cho mấy tên này làm cho thương tích đầy mình, mới biết rằng anh đã sơ ý quên tắt trò chuyện trên máy tính, mặc cho anh có giải thích đến cổ họng đau đớn, bọn họ chính là nhận định anh khoe khoang cách tóm phụ nữ, đến chết vẫn không tin anh khinh thường.

Nếu không phải tin tưởng bọn họ chỉ lén lút nói giỡn một chút, sẽ không đem rêu rao khắp nơi, anh đã chặt mất người họ thành tám khúc rồi.

Vốn cho rằng giờ này Tất hạnh Trừng ở xã đoàn, anh mới chạy tới, thật không ngờ…

Nhắc tới cũng buồn cười, anh vẫn cho rằng mình là thánh thủ tình trường, hoàn toàn nhìn thấu phụ nữ, bạn bè của anh cho rằng anh đối với phụ nữ giống nhau, không ngờ thì ra vẫn có người phụ nữ khiến anh chân chính động lòng, thì ra anh cũng có lúc hở ra một chút là cười ngơ ngẩn, ngẩn người như một thằng ngốc.

Anh không đợi được muốn gặp lại bị mấy tên đầu sỏ hại, phải giải thích kế hoạch, Nhĩ Đông Thần lấy điện thoại ra, lúc bấm điện thoại kia, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc đâu đây.

Anh một tay cầm điện thoại một tay mở của, đi ra cửa chính, vừa lúc nhìn thấy một bóng lưng quẹo vào góc khuất.

Giọng hộp thư thoại vang lên, anh sững sờ cúp điện thoại di động, dự cảm không tốt, gấp gáp đè xuống, điện thoại cũng đã tắt máy, trực tiếp bật chế độ gửi tin nhắn. . . . . .

Lửa nóng bùng lên, khát vọng bị ăn sạch, chủ động đề nghị phục vụ, người bọn họ lựa chọn ngẫu nhiên . . . . .

Cho nên chỉ là công cụ anh lợi dụng, là vật hi sinh, là hòn đá kê chân!

Tất Hạnh Trừng cầm chì kẻ mày không tự chủ dùng thêm sức, ngày hôm qua đối với cô là ác mộng, mơ thấy phát hiện chân tướng khi cô ở bên ngoài cửa phòng làm việc năm ấy.

Mấy năm này, cô thường mơ thấy rất nhiều việc năm đó, nhưng quá khứ mà cô lầm tưởng ngọt ngào, như trong giấc mộng, giống như cô mơ thấy Nhĩ Đông Thần dịu dàng chỉ dạy cô kỹ xảo chụp hình, giây tiếp theo anh sẽ hất máy chụp hình ra, ngông cuồng cười nhạo cô không biết lượng sức mình, tự mình đa tình; hoặc là mấy người đàn ông ti tiện kia, trước mặt cô thì cười cười, xoay người lập tức thảo luận chuyện cô cùng Nhĩ Đông Thần lên giường dâm đãng như thế nào.

Đúng vậy, dâm đãng! Khuôn mặt cô ở trong mơ, mấy người kia nói chuyện lớn lối hơn, dùng từ hơn xấu xa! Nhiều lần cô tỉnh dậy vẫn cứ tức giận như cũ, vẻ mặt hết sức dữ tợn.

Ban đầu, bởi vì có cảm tình cho nên không bài xích động tác thân mật của Nhĩ Đông Thần, lại làm cho những người nghĩ cô là người phụ nữ đói khát? Cô thật không muốn phát triển nhanh quá, cho nên kiên trì sắp xếp gọn gàng, kết quả người ta lại cho rằng cố tỏ ra dè dặt, lần sau mới biết bộ mặt háo sắc?

Cô vốn cho là người đàn ông có tác phong dịu dàng nho nhã, thì ra đối với phụ nữ vẫn chỉ có một dạng, hiểu được đúng lúc dịu dàng chủ nghĩa sô-vanh!

Cô tức giận khi anh đem cô ra làm trò chơi, không, là một trong những trò chơi ngoài định mức giải trí, anh lợi dụng người coi như xong, còn đem quá trình ấy cho mấy người bạn kia nghe, cô thực giận mình mắt bị mù, thong manh, não bị chập mạch, lại đi sùng bái anh ta, yêu anh ta say đắm!

Ác mông tối qua, cho nên tâm tình cô không được tốt, đang đợi Lương Diệu Giai tới đón, cô đeo thêm mắt kính đen, đổi một váy đen trắng, cùng áo sơ mi dài, mang tất da giống như quần, đeo đôi bốt đen bó sát đến đầu gối, hôm nay cô muốn mang phong cách người ta không thể đến gần.

Nhìn đồng hồ trên tường một cái, cô vẫn buồn bực Lương Diệu Giai tại sao còn chưa tới, đúng lúc có điện thoại của công ty , đầu bên kia điện thoại Lương Diệu Giai đang vội vàng chuẩn bị hành lý, giọng nói hốt hoảng giống như muốn tìm cô chạy nạn.

"Bình tĩnh một chút, có gì thì từ từ nói." Tất Hạnh Trừng lạnh giọng trấn an phụ tá có chuyện bé xé ra to của cô.

"Không được từ từ nói, chuyến bay hai giờ chiều, em cũng phải về nhà chuẩn bị hành lý!"

"Chuyến bay hai giờ?" Quá đột nhiên đi! Muốn bay đi đâu?

"Đúng rồi! Nhĩ Đông Thần buổi sáng gọi điện thoại tới công ty, anh ta nói tương đối hài lòng buổi chụp hình ngày hôm qua, quyết định lập tức họp mặt, buổi chiều sẽ phải lên đường đi Thanh Đảo."

Thanh. . . . . . Thanh Đảo? tất hạnh Trừng cầm điện thoại ngu người ngay tại chỗ.

Cô nhớ Nhĩ Đông Thần có nói qua, chụp hình ở Đài Loan, cho nên nhiều nhất chỉ ở Bành Hồ, Kim Môn chụp hình mà thôi, không ngờ lại muốn ra khỏi nước!

Cô chợt nhớ tới, ngày hôm qua chụp thử xong, Nhĩ Đông Thần có cho cô một bản kế hoạch quay chụp, chỉ là Đường Vi Hoàng mắt nhìn chằm chằm, bọn họ không có cơ hội nói chuyện nhiều.

Là bản kế hoạch kia? Tất hạnh Trừng cầm điện thoại, lật tung lên tìm, cuối cùng cũng cũng tìm được bản kế hoạch hôm qua cô không có tâm tình đọc ở trong túi, nhanh chóng giở ra xem, nhìn thấy mấy địa điểm dự định chụp mà hai mắt cô muốn rớt ra.

Indonesia, đảo Jeju Hàn Quốc, Thanh Đảo Trung Quốc, Đảo Mèo Nhật Bản, đảo co-lo-ra-do nước Mĩ, đảo Witt Anh Quốc. . . . . .

"Bây giờ chụp hình còn được đi du lịch vòng quanh thế giới?"

"Vừa chụp hình vừa được đi du lịch vòng quanh thế giới, thật là quá tàn bạo!" Bên này Lương Diệu Giai đã nhảy lên taxi, chuẩn bị về nhà xách hành lý.

"Anh ta bị điên rồi sao?" Nếu sớm biết khoa trương như vậy, cô sẽ không sảng khoái mà đồng ý như vậy, cô tưởng rằng dự định hợp tác ba tháng, một tuần ước chừng gặp mặt hai ba lần, dùng cách đi du lịch khắp các nước này, bọn họ không phải phải sống chung lâu ngày rồi sao?

"Còn rất điên cuồng đó ! Đúng là tính tình của Nghệ thuật gia."

"Nghệ thuật cái đầu em á! Em nói trong khi chụp hình tự do mấy năm coi như xong, trong thời gian ngắn đến nơi chụp hình, tổn hao sức người sức của nhiều lắm em biết không hả?"

"Em hiểu biết rõ mà! Buổi sáng công ty liền đưa chỉ thị xuống, cũng báo qua điện thoại cho Nhĩ Đông Thần, không tới mười lăm phút, anh ta liền cho người đưa tới đây hai tờ chi phiếu, lập tức , chính là tiền thù lao ba tháng đó." Công ty trên dưới dường như đều tập trung đến phòng điều hành chính, tranh nhau khen tác phong phóng khoáng, Lương Diệu Giai nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, chỉ có thể lấy"Tình huống chưa bao giờ có" để hình dung.

"Anh ta quả nhiên là điên rồi!" Bóng dáng Nhĩ Đông Thần cầm máy chụp hình bùng nổ, hiện lên mơ hồ trong đầu cô, năm đó anh ta cũng có lúc biến thành người điên, những năm này hình như càng tăng thêm!

"Ai u, anh ta là Nhĩ Đông Thần! Đương nhiên là có tư cách điên cuồng; hào quang danh tiếng của anh ta, không biết có bao nhiêu thương hiệu muốn tài trợ, hơn nữa công ty chúng ta cũng không phải là vô danh tiểu tốt, chúng ta xây dựng kế hoạch cũng tương đối khả quan." Nhờ phúc của Nhĩ Đông Thần, cô dùng tốc độ ánh sáng để đến phòng kế hoạch, xem được số tiền kia là đủ rồi.

Tất hạnh Trừng á khẩu không nói được lời nào, liền lấy lợi ích mà nói, lần hợp tác này xác thực làm người ta mong đợi; theo hướng công việc mà nói, kế hoạch lớn như vậy, khẳng định đang thử thách độ ăn ý của nhiếp ảnh gia với người mẫu..

Nhưng là, giữa bọn họ có thể ăn ý? Cho dù muốn bồi dưỡng độ ăn ý, cô sao lại có thể tạo ra khoảng cách?

Nhiều năm qua, cô cố gắng nhọc lòng, quả nhiên không phụ mong đợi, mới có thể cùng người đàn ông kia hợp tác, có thể trên phương diện hợp tác cô không quan tâm đến biểu hiện, bây giờ mới biết cô suy tính thiếu chu toàn.

Nghĩ thầm muốn cố ý biểu hiện, cô đương nhiên có yêu cầu hết sức hoàn mỹ, nếu như là liên quan đến công việc trao đổi, liên lụy đến thương hiệu của công ty, cô không thể áp chết nhuệ khí của Nhĩ Đông Thần, khiến cho anh ta ôm hận, thái độ công tác của cô cũng không phải ngạo mạn tùy hứng.

Khiến cho cô thấp thỏm lo lắng chính là khoảng thời gian ở chung nơi đất khách, kế hoạch của cô, ngụy trang của cô, vẫn có thể không chê vào đâu được, làm sao có thể để anh ta phát hiện được?

Tạm thời là công việc hợp tác trước, ước chừng gần tối là tới Thanh Đảo, không chỉ ăn ở an bài thỏa đáng, thuê khách sạn để tập trung cũng sắp xếp xong xuôi, Tất Hạnh Trừng lần nữa sợ hãi hiệu suất làm việc của Nhĩ Đông Thần.

Sau bữa tối, mọi người tiến hành trang điểm, vì sớm mai phải chuẩn bị họp, đặc biệt mời cố vấn trang phục địa phương tới, trang phục cô dâu truyền thống của Trung Quốc.

Tất Hạnh Trừng lần đầu tiên đụng phải kế hoạch chặt chẽ như vậy, một chi tiết nho nhỏ cũng không thể bỏ qua; cuối cùng cũng hết một trang kế hoạch, cả đêm mất ngủ cộng thêm đi đường mệt nhọc, cô đã không còn hơi sức, lúc này cô ngồi nghiêng đầu bên cử sổ trong phòng khách sạn, cô không còn tâm trạng để biểu đạt trước ống kính.

Nhĩ Đông Thần kêu mọi người một tiếng nghỉ ngơi trước, anh đi về phía tân nương không còn hơi sức kia, "Nơi nào không thoải mái sao?" Cùng người mẫu phải hợp tác ăn ý mới được, cũng là một công việc của nhiếp ảnh gia, nhưng ánh mắt quan tâm kia không phải xuất phát từ tinh thần nghề nghiệp.

"Tôi không sao." Trán mơ hồ thấy đau, nhưng Tất Hạnh Trừng không kêu mệt, dù là tạm thời hay kinh nghiệm trước đây, cô lại không thể để Nhĩ Đông Thần xem thường.

Đôi mắt rõ ràng mệt mỏi, mà cô còn mạnh miệng, long mày Nhĩ Đông Thần Nhíu lại, chuẩn bị dọn dẹp máy chụp hình.

Tất hạnh Trừng thấy vậy, mi tâm cũng ngưng tụ, là anh ta chán ghét cô làm chậm tiến độ công việc?

"Chỉ là chụp vài bức nhất định giả bộ theo mà thôi, tôi nghỉ ngơi một chút mà có thể tiếp tục chụp." Cô đây là cậy mạnh, là giận dỗi, dù sao cô cũng không muốn yếu thế!

Nhĩ Đông Thần không nói một câu, chỉ bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt sâu không thấy đáy khiến Tất Hạnh Trừng tâm bỗng nhảy loạn, cô theo bản năng né tránh cái nhìn của anh.

"Cũng chỉ là giả bộ làm theo mà thôi, mấy cái chụp vừa rồi là đủ rồi." Giọng nói dịu dàng bình tĩnh của anh, tự nhiên có thể khiến người ta an tâm.

Anh nhu hòa săn sóc, Tất Hạnh Trừng cũng không xa lạ, nhưng là, có lẽ nên nói, anh như vậy cũng không chân thật.

"Anh gạt người." Cô nhớ anh nói qua, mặc kệ là tiện tay chụp, còn chủ yếu là chụp thử, anh đều không cho phép một tỳ vết nào, bởi vì anh ghét nhất chỉnh sửa hình, mặc kệ là chi tiết nhỏ nhất, đều là sai lệch, nhưng có chút hình cũng phải sửa qua, mới lôi cuốn, đối với một người chụp hình, sửa mà không sửa hình mình chụp quả là khó khăn.

"Lừa em mới có lợi sao?" ( Đoạn này mạn phép sửa cách xưng hô, anh-em cho ngọt~ còn chị Trừng vẫn giữ anh-tôi nhé)

Anh trêu ghẹo hỏi, lại vô tình đụng trúng tâm cô, trái tim hung hăng nhảy loạn, cô nhún nhún vai cố làm vô vị, "Tôi đây cũng không biết." Một giây kế tiếp, cô lại chợt có ý vị sâu xa: "Nhưng là, người ta nói biết mặt nhưng không biết lòng, nói không chừng quá khứ tôi vẫn cho là anh, thật ra thì căn bản không phải thật anh. . . . . . Ha ha, đùa giỡn á!"

Nhĩ Đông Thần không dám xác định có phải tác dụng trong lòng không, cảm giác khóe miệng cô đường cong nhìn như nhẹ nhõm, nụ cười lại không tới đáy mắt.

Từ chối một lát, cuối cũng anh cũng hỏi: "Tại sao trước khi tốt nghiệp lại đột nhiên tách ra?"

Anh hỏi rất có ý tứ? Tất Hạnh Trừng thầm mắng anh vô sỉ, nhưng mà từ ngữ anh dùng thật là khách khí, đâu chỉ tách ra? Sau khi cô biết chân tướng sự việc, là lập tức đoạn tuyệt quan hệ, cắt đứt liên lạc.

"Bởi vì có việc gấp!" Nói qua đáp án, bởi vì cô cố ý.

Nhĩ Đông Thần quả nhiên không phản ứng kịp nụ cười trở nên cứng ngắc, muốn hỏi cô chẳng lẽ gấp đến độ thời gian nói cho anh một câu cũng không có, nhưng vấn đề này lại làm tổn thương đến tự ái đàn ông của anh.

"Vậy mấy năm nay anh có khỏe không?" Khách sáo trả lễ, cô mang theo nụ cười được luyện tập nhiều lần, "Kết giao với bao nhiêu bạn gái?"

Anh nhíu mày, không hiểu tại sao cô lại dùng thái độ với người quen cũ bình thường đối với anh, thoáng chốc bỗng làm tan đi áy náy nhiều năm của anh đối với cô.

"Không có mấy người."

"Ít sao, bạn gái không có mấy người, không có mấy người bạn để giải sầu lúc tịch mịch sao?" Cô nhìn anh cười một tiếng.

Sắc mặt Nhĩ Đông Thần trầm xuống, có một cỗ kích động muốn kéo lớp mặt nạ của người phụ nữ trước mặt này xuống, xem thử Tất Hạnh Trừng trước mặt có phải người khác đóng giả hay không?

"Em nói thử xem?" Anh đã lâu không có chơi trò mập mờ, cũng may còn chưa có quên mất cách chơi, khóe miệng Nhĩ Đông Thần dừng trước mặt cô hành động rất mập mờ.

Anh là người đàn ông bình thường, đương nhiên là có nhu cầu sinh lí bình thường, những năm này, anh luôn khát khao cô, thỉnh thoảng chợt nhớ tới cô, anh sẽ sinh ra một cỗ khích động; anh không thiếu người để làm bạn giường, mặc kệ là phát tiết thuần túy, vẫn tìm một người thật giống cô để phát tiết dục vọng.

Nhưng mà càng muốn quên cô, nụ cười trong trí nhớ càng rõ nét, mấy lần lấy dũng khí đấu tranh để quên cô anh liền nghĩ tới chuyện kia, anh sẽ không còn hứng trí, mấy năm nay anh cũng không thấy thoải mái, hại anh hoài nghi có phải hồi trẻ phóng túng quá nhiều, mới có thể chịu đựng được thanh tịnh như vậy??.

Dĩ nhiên, chuyện này anh sẽ không nói cho cô biết vì không cần thiết, anh cũng không còn mặt mũi nào nói ra miệng.

Tất Hạnh Trừng lãnh lẽo theo dõi nụ cười đáng ghét của anh, trong đầu cũng hiện ra cảnh anh cùng mấy người phụ nữ mây mưa.

"Cũng đúng! Đều đã trưởng thành rồi, mấy chuyện này cũng không có gì, nếu như không có mới thực có vấn đề !" Ngực cô phập phồng, như thể lúc nào cũng có thể nổ tung; Tất Hạnh Trừng cũng không biết mình đang giận cái gì, quản hắn làm cái khỉ gió, thua người không thua trận, mấu chốt là trong trận này cô không thể thua, "Chỉ là phụ nữ với đàn ông sẽ có một loại, trừ khi thật sự có cảm giác, nếu không bình thường tôi sẽ không tùy tiện cùng người khác phát sinh quan hệ."

Thế nào? Hình tượng hào phóng không lan tỏa ra, bình thường có thể quyến rũ đàn ông như thế, cô lật một đống sách vở liên quan đến vấn đề nam nữ, nghiên cứu thật lâu !

Gân xanh trên trán Nhĩ Đông Thần nổi lên, không hiểu Tất Hạnh Trừng có cái gì không đúng, đúng là thời gian sẽ thay đổi con người, nhưng cô như vậy cũng trở nên quá đáng rồi, hoàn toàn không giống Tất Hạnh Trừng thẳng thắn đáng yêu ngày trước!

"Nghe vậy hình như phương diện tình cảm của em rất phong phú?" Anh cố đè xuống ý nghĩ muốn nổ tung, bên ngoài thì cười bên trong đang bốc lửa.

"Anh nói thử xem?" Dùng lời anh nói để hỏi ngược lại, khóe miệng cô nhếch lên khiêu khích, chỉ là muốn mặt anh đen lại, thừa nhận thất bại, đó cũng là thu hoạch đáng kể của cô, tránh cho mấy ngày tiếp theo không còn thú vị, "Tốt lắm á! Không thể cô phụ sự săn sóc của xã trưởng, hôm nay tôi sẽ nghỉ ngơi sớm một chút, lần sau chúng ta có thời gian sẽ nói tiếp!"

Mệt mỏi cộng thêm hỏa khí không biết từ đâu ra, cô càng lúc càng không thấy thoải mái, chỉ là vì mặt mũi, Tất Hạnh Trừng vẫn cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Trong lòng Nhĩ Đông Thần ngổn ngang suy nghĩ, cô gái thẳng thắn đơn thuần ngày trước giờ đi nơi nào? Nghe cô nói một câu"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng" , anh dường như khẳng định có thể, ngày đó cô ở bên ngoài đã nghe được tất cả, tình huống xấu nhất là đã đi điều tra.

Cô tức giận anh, cho nên cố ý làm ra hành vi phóng đãng? Anh nghĩ về cô bé không có đầu óc trước kia, đau lòng vì đã làm tổn thương cô khiến cô trở nên như vậy.

Anh không biết hiện tại còn kịp hay không, nên giải thích với cô như thế nào rằng chuyện đó chỉ là hiểu lầm…chỉ là hiểu lầm.