Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 442: Sớm đã không liên quan đến cô




Tần Mộng Oanh đối với cách làm của Lãnh Tư Thần cảm thấy rất oán giận, cho dù anh ta muốn bắt đầu cuộc sống mới, cần thiết phải làm rầm rộ như vậy sao? Rầm rộ đến mức hận không thể cho người trên toàn thế giới đều biết.

Đây thật sự không phù hợp với cách hành sự của anh ta.

Hết thảy đều lộ ra một cổ quỷ dị.

Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?

Mấy ngày nay cô vẫn luôn tâm thần không yên, cảm thấy sự an tĩnh giờ phút này của Hạ Úc Huân chỉ là mặt ngoài, có lẽ ngày mai cô liền sẽ nhịn không được mà đại náo hôn lễ?

Loại chuyện này, cô tin tưởng Úc Huân tuyệt đối làm ra được.

Thấy Tần Mộng Oanh mày nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng, giống như tai vạ đến nơi, Hạ Úc Huân đi qua, an ủi mà vỗ vỗ vai cô, mở miệng nói: “Em nói chị Mộng Oanh a, chị hẳn không phải là cho rằng em hiện tại thoạt nhìn ngoan như vậy, tất cả đều là thủ thuật che mắt, sau đó ngày mai em liền sẽ gạt chị chạy tới đại náo hôn lễ, chỉ vào đầu Lãnh Tư Thần mắng anh ta kẻ bạc tình sát thiên đao chứ? Sau đó đem đôi cẩu nam nữ kia đánh đến cha mẹ bọn họ đều nhận không ra?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tần Mộng Oanh do dự mà hỏi lại.

“Trời ạ!” Hạ Úc Huân đỡ đỡ trán đầu, nói:“Chị Mộng Oanh, em có điên cuồng như vậy sao?”

Tần Mộng Oanh khẳng định gật gật đầu, nói: “Chị cảm thấy đây mới là phản ứng bình thường của em!”

Tuy rằng mấy năm nay cô bởi vì Tiểu Bạch đích xác có bớt phóng túng hơn nhiều, nhưng, phương diện nào đó cô vẫn là trước sau như một, vì dụ như tính tình nóng nảy, không phải không có, chỉ là bớt phóng túng thôi.

Chỉ là bớt phóng túng, cho nên nhất định sẽ có một ngày bộc phát.

Hạ Úc Huân dở khóc dở cười mà thở dài.

Cô nằm ngửa trên ghế bập bênh, phe phẩy cây quạt trong tay, ánh sao xuyên qua tán lá cậy rơi xuống, mông lung khuôn mặt cô: “Đau lòng? Không cam lòng? Nếu là Hạ Úc huân 5 năm trước, khẳng định sẽ như vậy, thậm chí sẽ càng điên cuồng.

Nhưng, Hạ Úc Huân hiện tại, còn có cái gì để lòng đau, còn có cái gì không cam lòng?

Chị cho rằng em là bởi vì anh ta trả giá quá nhiều, cho nên mới không cam lòng. Kỳ thật, nguyên nhân chính là vì em đã trả giá quá nhiều, cho nên mới hoàn toàn cam tâm.”

Trước đây cô tin tưởng nhân định thắng thiên, cho rằng mặc kệ chuyện gì chỉ cần cô nỗ lực nhất định có thể làm được, mà hiện tại, cô lại học được cúi đầu với vận mệnh, học được bình chân như vại.

Đây là hiện thực tàn khốc, bạn có thể lựa chọn tiếp tục không màng tất cả đâm vào cho đầu rơi máu chảy, nhưng có một số việc lại bạn không thể không thỏa hiệp.

5 năm trước lúc tự sát, cô đã sớm từ bỏ chấp niệm.

Hiện tại, sự bảo hộ sau cùng của cô, cô không thể không thỏa hiệp.

Cô chỉ muốn sống cuộc sống vô cùng đơn giản, nhìn Tiểu Bạch bình bình an an mà lớn lên.

Cô nghĩ, từ trước đến nay chỉ là như thế mà thôi.

Về phần những thứ khác, sớm đã không liên quan đến cô.

Hạ Úc Huân nhìn lên bầu trời sáng rực đỉnh đầu, ngữ khí thoải mái, nói: “Cuộc đời của em cực kỳ bình thường, nhưng có một nhân vật vô cùng không tầm thường tồn tại bên trong cuộc đời em. Chỉ cần anh ta ở bên cạnh em, em liền sẽ cảm thấy thế giới này đột nhiên có hơn chín mặt trời, lóe sáng đến mức khiến em không mở mắt ra được, người kia chính là Lãnh Tư Thần.

Em không biết tự lượng sức mình mà Khoa Phụ trục nhật, sau khi chết một lần mới phát hiện, thì ra khoảng cách tốt nhất giữa bọn em chính là nhìn nhau từ phía xa xa như vậy. Em có thể thời thời khắc khắc đều nhìn thấy anh ta, nhưng lại vĩnh viễn không thể có liên quan với anh ta. Nếu đến quá gần chỉ bị nhiệt độ cực nóng của anh ta làm cho bỏng rát, cách xa một chút cũng không có gì không tốt!

A, nếu em có thể sớm một chút hiểu được điều này, có lẽ sẽ không mất nhiều như vậy……”

Tần Mộng Oanh nghe những lời trong lòng này của cô có chút kinh ngạc, rốt cuộc cũng an tâm chút, xem ra là cô quá lo lắng, mấy năm nay Hạ Úc Huân xác thật đã nhận ra rất nhiều.