Bá Y Thiên Hạ

Chương 5: Cứu tử phù thương y sanh chức




Quá kích động mà! Thật là quá huyết tanh mưa máu, bạo lực quá đi thôi. Cho dù đã xem qua vô số phim ảnh, và mặc dù là một thầy thuốc, Đoạn Vân cũng vị tất có thể chịu được cảnh máu me như vậy dù rằng đã được trang bị đầy đủ lực miễn dịch tới tận chân răng. Thấy đâu đâu cũng đều là máu tươi tràn lan tanh khét, rải rác nơi nơi đều là cánh tay gãy lòi xương rồi những miếng thịt vụn be bét, Đoạn Vân rốt cuộc không chịu được nữa, bao nhiêu dã quả vừa ăn xong, không thể giữ lại trong bao tử được nữa, ọe lên một tiếng rồi ói ra bằng sạch.

Hiển nhiên lúc này Đoạn Vân đã bị bại lộ rồi. Bị phát hiện thì cũng bị phát hiện rồi, mặc kệ chứ, dù sao bọn họ đều ngắc ngoải sắp chết cả rồi. Hơn nữa, mình lại không có cừu hận gì với bọn họ, hẳn là họ sẽ không gây khó dễ cho mình đâu! Đi ra ngoài thôi! Xem ông già có còn cứu được hay không. Hắc y nhân thì không cần quan tâm, theo như các phim ảnh bình thường thì đám Hắc y nhân đều là người xấu cả. Nghĩ vậy, Đoạn Vân hướng về phía lão ma pháp sư kia đi tới. Còn Tiểu Bạch cứ ở nguyên tại chỗ, không dám lò dò đi về phía trước, cứ ở chỗ đó mà kêu Đoạn Vân. Ông già cố gắng mở mắt ra một cách khó khăn, giật mình nhìn Đoạn Vân, còn Bỉ Đặc cũng có vẻ kinh ngạc: " Lại có người ở chung quanh sao? Vậy mà ta không có hề phát hiện ra." Ông già Phổ Hi Kim thử muốn nhổm người lên, nhưng vết thương nghiêm trọng trên lưng cùng với bị ma lực cắn trả mãnh liệt làm cho lão già đáng thương không thể nhúc nhích được chút nào. Đoạn Vân cố nén nỗi sợ hãi trong lòng và những cơn đau quặn thắt trong bụng tiến đến trước mặt lão pháp sư già.

Đoạn Vân cẩn thận đánh giá vết thương của ông già, thấy lão muốn đứng lên, vội ngăn lại nói: " Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, ngài bây giờ bị thương rất nặng, nếu không lập tức trị liệu, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó, do đó xin ngài đừng có lộn xộn mà cử động!"

Lão pháp sư cười cười vẻ khó khăn, nói đứt quãng: "Tiểu.. tiểu tử... ta... ta chắc... chắc không xong rồi. Ngươi có thể... có thể giúp... giúp ta một việc, ngươi... ngươi cầm khế ước trong ngực ta mang về …"

Còn không đợi cho lão pháp sư nói xong, Đoạn Vân ngắt lời luôn: " Ngươi nhờ ta cầm cái khế ước đó mang về Thiên Long quốc phải không?"

Lão pháp sư khẽ gật đầu một cách khổ sở. " Không thể, ta muốn ngươi phải tự mình đi. " Nghe Đoạn Vân không đáp ứng, Phổ Hi Kim lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đoạn Vân, cố hết sức nói: " Tiểu tử, chúng ta... chúng ta có thể hứa cho ngươi bất kỳ điều kiện gì. Bản khế ước đó, thật sự... thật sự rất trọng yếu." Thấy vẻ kích động của lão già, Đoạn Vân lập tức lấy tay đè lại vết thương của lão, vội vàng nói: " Lão gia gia, ngài đừng kích động. Ý của ta là ta có thể chữa lành cho ngươi, sau đó ngươi tự mình đi làm."

Nghe Đoạn Vân nói, Bỉ Đặc cách đó không xa lập tức trào phúng nói leo vào:" Ha ha ha, khắc khắc! Nói đùa chứ, đã bị trúng một kích trí mạng của Kiếm thánh Bỉ Đặc ta, hơn nữa còn dám vượt cấp sử dụng ma pháp nữa, nay đang bị ma lực cắn trả nghiêm trọng. Trừ phi ngươi là thần, không, ngươi phải là thần cấp tế tự mới có thể chữa được. Bằng không, không có khả năng cứu hắn đâu. Anh bạn trẻ, ta khuyên ngươi không cần uổng phí sức lực nữa. Biến đi! Bỉ Đặc trước nay không giết người bình dân tay không, sức không trói chặt con gà như ngươi đâu."

"Đúng vậy, tiểu... tiểu tử, ngươi... ngươi không cứu được ta đâu." Vẻ mặt ông già rất thống khổ, trong ánh mắt lại toát ra mấy phần nhu tình, rồi còn chảy ra vài giọt nước mắt long lanh trong suốt nữa chứ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Mẹ kiếp, cảm giác bị người coi rẻ rất là khó chịu. Rồi khi nghe lão pháp sư già nói đế theo làm Đoạn Vân càng không phục. Nhìn ánh mắt lão pháp sư đầy thâm tình càng làm Đoạn Vân thêm kiên định với ý nghĩ cứu người. Hắn lấy ngân châm và thủ thuật đao ra, lập tức múa lên.

Hắn trước tiên dùng ngân châm đâm vào các mạch máu chủ yếu của lão pháp sư để cầm máu. Sau đó hắn cẩn thận rạch bỏ những chỗ thịt da bị kiếm rạch nát. Lúc đầu lão pháp sư còn muốn giãy dụa, Đoạn Vân vì đảm bảo trị liệu có hiệu quả nên phải dùng ngân châm chế trụ vài huyệt đạo của ông già làm cho lão không thể cựa quậy nữa. Kế tiếp là dùng thuốc. Châm cứu, bó thuốc. Những khâu này đúng là những gì mà Đoạn Vân sớm đã thành thục. Lục đục một lát sau, Đoạn Vân cầm tay Phổ Hi Kim bắt mạch, phát hiện nội tức của ông già rất loạn. Vì vậy phải dùng phương pháp châm cứu điều trị cho ông già một chút. Cuối cùng, nén nỗi đau lòng lấy vài nhánh cực phẩm nhân sâm và linh chi cùng với vài thứ thảo dược có tác dụng tiêu viêm điều chế một hồi, rồi cũng vắt ra chút nước ép ông già uống vào. Có câu: "Nhân sâm tục mệnh, linh chi bổ khí dưỡng huyết". Với số cực phẩm dược tài nhiều như vậy, chỉ cần miệng còn thở vẫn có thể cứu sống, huống chi ông già này đúng là một lão gia hỏa có thực lực cường hãn.

Sau khi làm những việc này xong, Phổ Hi Kim chìm vào giấc ngủ một cách rất thanh bình. Còn Tiểu Bạch cũng đã ở dưới chân Đoạn Vân. Lúc nãy tên chủ nhân vô lương tâm của nó đã bế nó ra đây khi quay về lấy dược tài.

Đoạn Vân suốt quá trình điều trị lão ma pháp sư được Bỉ Đặc xem không sót một chi tiết nào. Thấy vẻ giật mình của Bỉ Đặc, Đoạn Vân nhìn hắn cười cười. Đoạn Vân cầm lấy công cụ, lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Bỉ Đặc, nhanh chóng lẩn đến sau lưng hắn, lấy một cây châm đâm vào cổ anh chàng Kiếm thánh một phát rất nhanh. Bỉ Đặc thóat khỏi cảm giác khiếp sợ, vừa phục hồi tinh thần lại đã cảm thấy đau đau ở sau cổ, hoảng sợ định cầm lấy kiếm, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện ra mình cả người toàn thân trên dưới đều không thể động đậy được. Cả cái cổ có cảm giác như bị phong chập làm hắn hiểu ra thủ đoạn của Đoạn Vân thần kỳ như thế nào. Kỳ thật với thực lực của Đoạn Vân, hắn chỉ cần né một chút là thoát khỏi cây châm của Đoạn Vân mà Đoạn Vân cũng chẳng làm gì được hắn. Bất quá hắn không có cơ hội nữa.

"Thế nào, sát thủ tiên sinh. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ đây? Giết ngươi à? Hay là ……"

Từ khi tên y sư vô lương tâm Đoạn Vân này chữa cho lão già bất tử lúc nãy, trong lòng Đoạn Vân đã nổi lên chủ ý lợi dụng vị kiếm thánh này rồi. Kiếm thánh hẳn là rất có giá trị, nếu có khả năng biến hắn thành thủ hạ của mình cũng tốt.

" Ngươi muốn gì? Muốn giết ta thì cứ động thủ phắt đi cho xong ".

Đoạn Vân cũng không làm cho hắn câm mồm, nhưng cả người trên dưới đều không thể nhúc nhích làm Bỉ Đặc rất sợ hãi. Hắn dùng cái phương pháp gì mà có thể khống chế thân thể mình như vậy, hắn không phải là vong linh ma pháp sư đó chứ? Bất quá trên người ta lại không có ma lực ba động gì cả, Bỉ Đặc thầm nghĩ!

"Được, ta muốn ngươi đứng trước các thần linh mà thề, làm thủ hạ cho ta … "

"Không bao giờ, Bỉ Đặc ta mặc dù hai chân bị phế, nhưng tốt xấu gì cũng là cấp bậc Kiếm thánh. Với lại, ta đã là phế nhân, ngươi muốn ta làm gì đây?" Đoạn Vân còn chưa nói xong Bỉ Đặc đã cự tuyệt rồi.

Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi nói: " Nếu ta có thể trị khỏi cho ngươi thì sao?"

"Không có khả năng, ta đã bị thương tổn từ pháp thần, chỉ có tế tự cấp mười, mà theo ta được biết trên đời này không hề có tế tự cấp mười. Nếu muốn chữa khỏi vết thương của ta, trừ phi ngươi là thần."

"Vết thương của ngươi đối với ta mà nói không phải là cái gì khó khăn quá mức. Ngươi xem, ông già kia cũng được ta cứu sống rồi đó? Hắn xem ra còn bị thương nặng hơn ngươi nhiều!" Đoạn Vân chỉ Phổ Hi Kim đang ngủ vùi.

Người này có năng lực kỳ lạ như thế, tế tự thuật với phương thức cứu người kỳ quái vô cùng, hơn nữa lại không có cấp bậc gì, tiền đồ quả thực không thể hạn lượng. Ta đi theo hắn, nếu so với việc làm sát thủ không biết lúc nào chết sống thì …. Bỉ Đặc ngẫm nghĩ cẩn thận, rốt cục đưa ra một quyết định mà hắn cho rằng là một quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời hắn: "Được, ta lấy danh nghĩa nữ thần xin thề: nếu … ủa mà xin hỏi ngài tên gì? "

"Đoạn Vân"

"Nếu Đoạn Vân thiếu gia có thể chữa khỏi cho ta, cho ta khôi phục năng lực của hai chân, Bỉ Đặc ta sẽ phục vụ cho Đoạn Vân thiếu gia, cả đời thuần phục!"

Đoạn Vân thấy rằng cổ nhân rất mê tín, họ không dám dùng thần linh để gạt gẫm. Bỉ Đặc đã phát thệ như vậy thì sẽ không phản bội mình đâu, nếu hắn không trung thành với mình, cũng tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho ân nhân cứu mạng. Sau đó bắt tay vào trị thương ngay.

Ài! Số ta làm sao mà khổ như vậy chứ, còn phải trị thương cho thủ hạ nữa? Đây là cái đạo lý gì vậy! Thấy thủ hạ mới nằm còng queo, Đoạn Vân không khỏi cảm khái thở than mãi trong lòng.