Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 28: Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi (1)




Hương trúc mộc mạc mang theo hơi thở ẩm ướt của mùa xuân từ từ thổi nhẹ qua chóp mũi, dường như có tiếng đàn nhị văng vẳng đâu đây, trầm thấp mà thư thái. Có tiếng lá cây xào xạc đưa qua đưa lại. Có tiếng chuông gió leng keng trong trẻo. Có tiếng cây bồ công anh lặng lẽ nở hoa bay qua sơn cốc, bay về nơi xa…

Xuân về hoa nở, hết thảy sự sống đều từ từ hồi sinh.

Một luồng hơi thở ẩm ướt và ấm áp như của chú chó nhỏ phả vào bên mặt tôi ngưa ngứa. Mở mắt ra, một khuôn mặt nho nhỏ không nhúc nhích, ghé sát vào mép giường như chú chó con nhìn tôi chăm chú, đôi mắt không lớn nhưng lộ ra linh khí, mặt mày thông minh.

Thấy tôi trợn mắt, nó hưng phấn bật dậy, nhảy về phía cửa, chẳng khác gì một hạt đậu. Nhìn dáng vẻ này ước chừng là của một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi.

“Thiếu gia, thiếu gia, Đồ Nhi cô nương tỉnh lại rồi!” Đồ nhi cô nương là ai?

Trong nháy mắt, cậu bé đó lần thứ hai nhảy tung tăng trở lại, theo sau là một nam tử trẻ tuổi, toàn thân bao bọc trong một chiếc áo bào bằng sa mỏng màu xanh lá cây sáng chói, ước chừng khoảng trên dưới hai mươi tuổi, hai mắt sáng như trăng rằm, trong đôi mắt lộ ra ý cười, hai bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, trông thân thiết như con trai người láng giềng, khiến cho tâm tình theo đó mà thả lỏng.

Hắn liếc mắt quan sát tôi, cậu bé bên cạnh hưng phấn mà lập lại những câu nói vừa rồi: “Thiếu gia, người thật lợi hại nha, người nói Đồ Nhi cô nương hôm nay sẽ tỉnh lại, thế mà nàng tỉnh lại thật.” Đôi mắt lấp lánh vẻ sùng bái. Tôi nhìn quanh phòng, ngoại trừ hai người bọn họ thì chỉ có duy nhất tôi là nữ nhi, như vậy “Đồ nhi cô nương” trong miệng cậu bé chính là nói tôi. Chuyện này là sao nhỉ? Ký ức cuối cùng của tôi là hình ảnh con báo đau thương tuyệt vọng cùng đôi mắt đau buồn của cha, lẽ nào tôi lại xuyên không lần nữa? Mà chủ nhân của thân thể này vốn là người được gọi là “Đồ nhi” chăng?

Nam tử này không để ý đến cậu bé đang hưng phấn, ngồi xuống bên chiếc bàn trúc vuông màu xanh bắt đầu uống từng ngụm, từng ngụm trà, chán chê mới ngẩng đầu lên thờ ơ buông một câu: “Nói không chừng là Hồi quang phản chiếu.” Lời nói khác thường khiến tôi sửng sốt…

“Hồi quang phản chiếu là gì?” Cậu bé nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

“Chính là ‘Xác chết vùng dậy’ (Trá thi)” Uống tiếp một ngụm trà lớn, như thể nắng hạn gặp mưa rào.

“Xác chết chiên giòn(2) (Tạc thi)? Sao lại đem xác chết cho vào dầu để chiên?” Cậu bé tiếp tục hỏi đầy vẻ tò mò.

“Nói đến chiên dầu, bữa cơm hôm nay chúng ta ăn gì cho ngon được nhỉ?” Người thiếu gia trong miệng cậu bé ôm má bắt đầu tự hỏi, tôi đột nhiên cảm thấy lông tơ trên tay dựng đứng cả lên, trong mắt hắn vừa bắn ra tinh quang như đang huyễn tưởng về mỹ vị trước mắt, “Được rồi, thì ăn tiểu dũng(3) và tiểu hiết(4) chiên giòn vậy.” Tiểu dũng và tiểu hiết là gì vậy? Trước mắt tôi phảng phất xuất hiện hình ảnh hai tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp, được chiên giòn trong chảo dầu sôi sùng sục…

“Ờ há, được đấy, đợi ta đi chiên.” Cậu bé hài lòng gật đầu.

“Thiếu gia, vì sao Đồ Nhi cô nương vẫn trừng mắt nhìn người?”

Thiếu gia này cuối cùng cũng buông chén trà, lộ ra hai lúm đồng tiền, lông mày khẽ nhếch lên: “Bởi vì thiếu gia ngươi ngọc thụ lâm phong, nên nàng yêu bản tọa.”

Tôi có một loại thôi thúc lần thứ hai muốn ngất xỉu. Tôi hủy bỏ đánh giá ban đầu đối với hai người này, hiểu được lần đầu tiên nhìn người vốn không thể chính xác.

Cậu bé đột nhiên hoảng sợ đẩy thiếu gia của mình ra sau để bảo vệ, như thể tôi chuẩn bị ăn thịt hắn vậy, “Thiếu gia chạy mau!”

“Chạy cái gì? Ta không chạy nổi, ta muốn uống nước.”

“Thiếu gia không chạy có phải sẽ bị Đồ Nhi cô nương hôn hay không?” Tôi lần thứ hai bị sét đánh trúng.

Cậu bé cảnh giác nhìn tôi. “Lần trước thiếu gia nói Táo Đỏ tỷ tỷ thích người, sau đó Táo Đỏ tỷ tỷ liền hôn thiếu gia đến xanh tím cả mình mẩy, sưng mất mấy ngày. Đồ Nhi cô nương có phải cũng như vậy hay không?” Nữ hài tử được gọi là Táo Đỏ cũng thật là dũng mãnh.

Thiếu gia kia bắt đầu xấu hổ, sắc mặt lúc đỏ, lúc tím, lúc xanh, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cúi đầu tiếp tục uống trà.

Mà tôi, rốt cục khẳng định rằng bản thân mình đã xuyên không lần thứ hai, lần này xuyên không chắc chắn đã rời khỏi Trái Đất, tư duy người ngoài hành tinh quả nhiên không giống với chúng ta.

Đúng vào lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì thiếu gia má lúm ngồi xuống bên mép giường tiến hành đủ tứ chấn: “Vọng, văn, vấn, thiết”(3), cuối cùng cười nói: “Đồ nhi ngoan, độc trong người ngươi nhất nhanh sẽ được giải hết, ha ha ha, y thuật của ta quả thật là thiên hạ vô địch.” Cuối cùng dạt dào đắc ý chắp tay sau lưng mà đi ra khỏi cửa, theo sau là cậu bé hạt đậu.

Tôi nhìn quanh phòng một chút, cửa sổ, bàn, giường, ấm trà, chén trà, bình phong… không có vật gì không được làm từ trúc, xanh tươi mơn mởn, mang theo mùi trúc thơm mát đặc trưng, như thể vừa được chặt về từ rừng trúc, không có bất kỳ dấu vết nào của trúc khô, cũng không dùng công nghệ hay thủ pháp gì để xử lý. Trên người tôi là một tấm áo ngủ bằng gấm màu xanh, màn che, mành cửa cũng là một màu xanh nhạt, ngoài cửa sổ có cơn gió thổi qua, một mảnh bóng trúc xanh um tươi tốt chập chờn, khiến cho tầm nhìn trở nên tươi mát, tâm tình sảng khoái. Đương nhiên, sau này có đánh chết tôi cũng sẽ không nói như vậy.

Thấy bên giường có một chiếc gương đồng, tôi liền lấy tay cầm lấy soi soi, muốn nhìn xem thân thể mới sau khi xuyên qua có hình dạng như thế nào. Có điều, chưa xem chưa biết, vừa nhìn một cái đã nhảy dựng lên.

Rõ ràng là khuôn mặt của Vân Tưởng Dung năm mười sáu tuổi!

Nói như vậy, là tôi chưa chết sao? Cũng không xuyên không lần thứ hai? Là có người cứu đi sao? Chết lại hồi sinh sao? Có điều sao có thể từ trong hoàng cung canh phòng cẩn mật mà đưa được tôi ra ngoài? Chẳng lẽ là đào mồ trộm xác!? Tôi vô cùng sợ hãi… vừa rồi thiếu gia có khuynh hướng tự kỷ hình như nói tôi rất nhanh sẽ được giải hết độc, xem ra hắn là một cao thủ giải độc.

Những ngày tiếp theo đó, cậu bé kia mỗi ngày vào ba bữa cơm đều bưng cho tôi một bát thuốc lớn màu xanh đậm sền sệt, thoạt nhìn rất giống súp bơ đậu Hà Lan ở nhà hàng Ý, khi ngửi có hương trà thơm ngát bốc lên, uống vào lại có vị ngon giống như măng trúc, muốn ngừng cũng không được. Cậu chưa từng bưng đến cho tôi bất kỳ loại thuốc Đông y nào mà chỉ cần nghe đến đã thấy kinh, cũng không để tôi ăn cơm xong rồi mới uống, có điều, mỗi bữa uống một bát thuốc như vậy tôi cũng no rồi, tinh thần cũng ngày một tốt hơn. Lẽ nào trong bát thuốc này có linh đan diệu dược trong truyền thuyết?

Sau tôi lại hỏi Đậu Xanh thang thuốc này có những thành phần gì, cậu chỉ nói cho tôi biết tên của thang thuốc này là Hiểu thang, nhưng không nói cho tôi biết nguyên liệu bên trong là gì. Tôi nghĩ cũng phải thôi, bác sĩ đều không muốn để lộ phương thuốc gia truyền độc nhất vô nhị của mình ra bên ngoài, huống chi là loại thuốc tiên vừa giải độc vừa khiến người ta thèm thế này (Đậu Xanh chính là tên của cậu bé kia, ngày thứ hai khi tôi tỉnh lại chính cậu đã nói cho tôi biết. Tên rất hợp với người, linh hoạt, sôi nổi.)

Những ngày nghỉ dưỡng giải độc này thật ra rất thanh nhàn, cũng chưa từng thấy ai khác ngoài tượng gỗ Đậu Xanh, bình thường chỉ có Đậu Xanh quấn lấy tôi. Đứa trẻ này thật là đáng yêu, cứ như một đường thẳng tuồn tuột, so với nhận xét “mặt mũi thông minh” của tôi lúc ban đầu thì tuyệt đối là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau.

Ví như ngày đó tôi hỏi cậu vì sao gọi tôi là Đồ Nhi cô nương.

Cậu dùng khí thế cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời tôi rằng: “Bởi vì thiếu gia gọi ngươi là Đồ Nhi Tốt, Đồ Nhi Ngoan mà” Ngữ khí như thể tôi vừa hỏi một vấn đề hết sức kỳ quái.

Tiếp đó cậu lại nghiêng đầu nghĩ đến nửa ngày, như thể phải suy nghĩ rất lâu một vấn đề mà cậu không biết phải xử trí thế nào, cuối cùng nghiêm túc hỏi tôi: “Có điều, Đồ Nhi cô nương, ngươi rốt cuộc họ ‘Tốt’ hay họ ‘Ngoan’?”

Tư duy của tôi vì vậy mà rơi vào trạng thái hỗn loạn… Rối mù… Rối mù cực kỳ…

Cuối cùng, tôi kiên nhẫn nói với cậu, tôi họ An, gọi là An Vi, không gọi là Đồ Nhi Tốt, cũng chẳng phải Đồ Nhi Ngoan. Cuối cùng nói cho cậu biết không phải thiếu gia nói cái gì cũng đúng. Trong lòng nghĩ sao tên thiếu gia tự kỳ kia lại gọi tôi là đồ nhi của hắn nhỉ, từ này nghe có vẻ quen quen. (An Vi là tên của tôi trước khi xuyên không, trước đây ba tôi vốn có chút tinh thần ái quốc cấp tiến, khi tôi được sinh ra, ông gõ nhịp hát: “Sống an ổn nghĩ đến những ngày gian nguy! Sống trong gian nan khổ cực, chết an vui! Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ!… Gọi con là ‘An Nguy’!” Sau này, mẹ kiên quyết đổi thành một cái tên đọc gần giống thế là An Vi. Nếu người đời cho rằng Vân Tưởng Dung đã chết, vậy thì cái tên này cũng cứ để cho gió cuốn đi, để tôi trở lại là chính mình.)

“Đồ Nhi cô nương bảo Tiểu Đậu nói sai sao? Đồ Nhi cô nương ghét Tiểu Đậu ngu dốt… Ô ô ô…” Trong con mắt nho nhỏ của Đậu Xanh bắt đầu ánh lên hơi nước, ngữ điệu cũng trở nên ủy khuất nghẹn ngào. “Đồ Nhi cô nương còn nói thiếu gia không đúng! Ta không thích Đồ Nhi cô nương! Đồ Nhi cô nương là người xấu!”

Tôi vội lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu, vừa lau vừa dỗ dành: “Là ta không tốt, là ta không tốt. Tiểu Đậu thích gọi ta là gì thì cứ gọi là thế, có được không? Còn nữa, thiếu gia của Tiểu Đậu là tốt nhất, lợi hại nhất.”

Đậu Xanh lúc này mới nín khóc mỉm cười, tôi lập tức… lập tức đen mặt.

Sau này có một ngày tôi cảm thấy tinh thần mình rất tốt, thân thể cũng không còn mềm nhũn chẳng chút sức lực như trước, liền rất hài lòng xoa đầu Đậu Xanh nói chuyện phiếm. Tôi hỏi cậu đây là nơi nào, hỏi thiếu gia của cậu là người ở đâu.

Cậu ưỡn ngực, vô cùng tự hào nói cho tôi biết: “Đồ Nhi cô nương hiện giờ đang ở trong thánh địa của Ngũ Độc Giáo, thiếu gia chính là Giáo chủ Ngũ Độc Giáo lừng lẫy bốn phương.”

Lời còn chưa dứt, liền có một âm thanh xen vào: “Ai nói chúng ta là Ngũ Độc Giáo? Ta không phải đã nói với ngươi nhiều lần rồi sao? Thế nào mà lại quên rồi, Aizzz…” Mang theo một thân y phục màu xanh nhạt, chẳng phải chính là vị thiếu gia lâu rồi không gặp đó sao. Ngũ Độc Giáo? Giáo chủ Ngũ Độc Giáo? Phụ thân hắn chính là chồng trước của mẹ tôi sao? Độc trên người mẹ tôi là do chính phụ thân của hắn hạ? Và chất độc đó từ cơ thể của mẹ truyền sang tôi? Hắn lại cho tôi thuốc giải? Hắn lại còn nói tôi là “Đồ nhi” của hắn? Tôi lần thứ hai rơi vào trạng thái chết sững.

“Thiếu gia! Tiểu Đậu biết sai rồi. Đồ Nhi cô nương hiện nay đang ở tại thánh địa của Bát Bảo Giáo, đỉnh đỉnh đại danh của thiếu gia chính là Giáo chủ Bát Bảo Giáo!” Đậu Xanh vừa thấy thiếu gia bảo bối của mình, hai mắt lập tức lóe sáng, bật người bay vèo ra nghênh tiếp.

“Ừm. Thế này mới đúng. Thật thông minh.” Xiêm y xanh nhạt mỉm cười gật đầu, lộ ra hai lúm đồng tiền, vỗ vỗ lên đầu Đậu Xanh, hướng về phía tôi đi tới.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?” Tôi cảnh giác lùi về phía sau.

“A! Lẽ nào lần trước ta đã quên không nói? Ta chính là người vang danh khắp thiên hạ, không ai không biết, phong lưu, phóng khoáng, anh tuấn, tiêu sái, phong độ, người gặp người thích… (lược bớt 500 từ) thuốc đến chắc chết, chạm tay chắc bệnh, nguyên tôn Ngũ Độc Giáo, hiện giữ chức vụ Giáo chủ Bát Bảo Giáo, người được giang hồ xưng tụng là Tiêu Sơn Dược Vương, duy ngã độc tôn, giáo chúng Bát Bảo noi theo gương sáng, sùng kính ngưỡng mộ. . . (lược bớt 1000 tự), tên gọi Hoa Phỉ.” Hành văn liền mạch, lưu loát, tuôn một tràng dài mà không hề dừng lại lấy hơi, danh hiệu dài lê thế giống như danh thiếp của quản lý một công ty nào đó.

Hoa Phỉ? Thì ra hắn tên là Hoa Phỉ. Nếu không phải trước đó tôi bị vây trong trạng thái mê muội, cuối cùng phải cố gắng tập trung tinh thần, thì e rằng đã không nghe ra được hai chữ cuối cùng đó. (Tác giả: giờ thì đã biết vì sao trên giang hồ không ai biết chính xác tên đầy đủ của hắn…)

Hình như miệng vừa phải hoạt động quá độ, hắn bắt đầu ho khan dữ dội, lấy tay chỉ chỉ ấm trà bên cạnh tôi. Tôi vẫn trong trạng thái choáng váng, vô thức đưa chén trà cho hắn.

Đột nhiên, có vật gì đó bắn trúng vào kheo chân, tôi lỡ nhịp liền khụy gối xuống, chén trà trong tay cũng bay ra ngoài.

Hoa Phỉ kia liền đưa tay ra một cái, vững vàng tiếp được chén trà, uống một ngụm, chép miệng, như thế chợt hiểu: “Đồ nhi miễn lễ bình thân. Trà kính sư phụ ta đã uống xong, ngươi cũng đã làm lễ bái sư, từ hôm nay ta sẽ thu nhận ngươi vào trong Bát Bảo Giáo làm đệ tử quan môn, vi sư ban thưởng cho ngươi pháp hiệu Long Nhãn.”

Tôi đứng lên, nhìn hung khí là một hạt nhãn nằm lăn lóc dưới đất, chỉ vào hắn: “Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi. . . Quả thực không thể nói lý!” Cuối cùng cũng có thể nhuận khí mà nói được một câu hoàn chỉnh. Ai muốn làm đồ đệ của hắn?! Đồ cuồng tự kỷ! Lại còn ‘Pháp hiệu’?!

Nhưng hắn có vẻ như chẳng để lọt vào tai, kéo tay tôi lại bắt mạch: “Ừm… Độc trên người Long Nhãn đồ nhi đã hoàn toàn bị loại bỏ rồi.” Tiếp đó lại bắt đầu rơi vào trạng thái say sưa.

Tôi đột nhiên nhớ lại, năm ấy khi tôi mười tuổi, có một thiếu nữ áo đen vào cung bắt cóc tôi, luôn miệng gọi tôi là “Đồ nhi”, Chẳng lẽ là…? Tôi trừng mắt nhìn hắn, có điều tướng mạo khác xa nhau, một thiếu nữ đương thì thanh xuân, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, mà hắn thì lại rất có phong thái hiên ngang (tuy rằng tôi không muốn thừa nhận), giọng nói cũng không giống.

Hắn hình như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, “Long Nhãn à, nhớ lại năm xưa bản cung liều mạng xông vào hoàng cung Hương Trạch Quốc muốn đem ngươi ra, đâu ngờ nửa đường nhảy ra cái tên thái tử Mèo gì đó, cuối cùng thì hơn một tháng trước cũng là bản tọa anh minh, phóng chút lửa, rồi nhân lúc rối loạn cứu được ngươi ra.” Về sau tôi mới biết được có một loại võ công gọi là “Súc cốt công” có thể thay đổi thân hình, mà hắn lại có thể mô phỏng được đủ các loại giọng nói, nói tóm lại chính là một loại “Sung khí bát ca”

Sau tôi lại hỏi hắn sao không cứu tôi ra sớm hơn mà phải chờ đến lúc tôi gần như chết rồi mới cứu, hắn đắc ý rung đùi, lộ ra hai lúm đồng tiền nói : “Không làm như thế thì sao có thể thể hiện được y thuật cao minh của vi sư.” Cái danh vi sư là hắn tự phong, tôi chưa từng thừa nhận.

Sau đó hắn lại bồi thêm một câu: “Thế mới nói, đem người sống đầu độc cho chết là thiên tính của ta, đem người chết cứu lại cho sống là sở thích của ta.” Nói cách khác, hắn thích làm cho sống không bằng chết, chết không bằng sống, thật biến thái mà!

Có điều Ngũ Độc Giáo sao lại đổi thành Bát Bảo Giáo?

Tôi thấy thấp thoáng trong rừng trúc, giữa vùng núi sâu thẳm, một tấm bảng hiệu sáng loáng đề ba chữ “Bát Bảo Lâu”, liền chìm sâu vào suy nghĩ…

Về sau này, ngoài Đậu Xanh, tôi lần lượt được gặp Táo Đỏ (nữ tử ép hôn), Hạt Sen, Đậu Phộng, Ý Dĩ, Cẩu Kỷ, Ngân Nhĩ, tôi mới biết được, thì ra tôi chính là vị cuối cùng trong bát bảo.

Tức đến sùi bọt mép, dựa vào lan can, mưa bụi lất phất. Đưa mắt nhìn ra xa, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, trí lớn sôi trào.

Tôi vô cùng muốn giết người!

———————–

Chú thích:

1- Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, một câu thơ trong bài Xuân giang vãn cảnh của Tô Thức

Cảnh chiều ở sông xuân (Người dịch: Điệp luyến hoa)

竹外桃花三兩枝,

春江水暖鴨先知。

蔞蒿滿地蘆芽短,

正是河豚欲上時。

Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,

Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri.

Lâu hao mãn địa lô nha đoản,

Chính thị hà đồn dục thượng thì.

Ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở,

Sông xuân nước ấm vịt hay liền.

Cỏ xanh đầy đất, mầm lau nhú,

Lợn nước hám ăn chực muốn lên.

2- Xác chết vùng dậy, phiên âm Hán Việt là Trá thi (诈尸); Xác chết chiên dòn, phiên âm Hán Việt là Tạc thi ( 炸尸)

Đến chết với chủ tớ nhà này mất.

3- Tiểu dũng: dũng ở đây có nghĩa là dũng cảm

4- Tiểu hiết: hiếc có nghĩa là nghỉ ngơi

5- Tứ chấn: Vọng, văn, vấn, thiết, là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là Tứ chấn