Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc

Chương 17




Một người tiếp một người hỏi, Sở Tĩnh trầm mặc, không trả lời.

“Uy, Sở Tĩnh, sao lại không nói câu nào?”

“Là đến trả tiền sao? Trễ nga, phải tính thêm tiền lời.”

Một nam nhân khuôn mặt dữ tợn đã bước đến, vươn tay muốn kéo Sở Tĩnh. Sở Tĩnh theo bản năng tránh đi, Kim Tắc Thái đứng bên cạnh Sở Tĩnh cười cười, thản nhiên nhích nhích người, che chắn phía trước Sở Tĩnh, ngăn cản cánh tay đang hướng về Sở Tĩnh, mắt nhìn thẳng người kia.

Sở Tĩnh được che đằng sau Kim Tắc Thái, cậu hơi ngước nhìn một bên mặt Kim Tắc Thái. Khi nhìn đến ánh mắt Kim Tắc Thái, trong nháy mắt, tim Sở Tĩnh đập thình thình.

Anh bảo hộ cho cậu, từ khi gặp nhau cho đến giờ, Kim Tắc Thái vẫn luôn bảo hộ cậu. Rõ ràng không hề quen biết, thậm chí Sở Tĩnh còn biểu hiện kháng cự với sự quan tâm của anh, nhưng Kim Tắc Thái vẫn luôn dùng phương thức của anh mà biểu đạt tâm ý.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Kim Tắc Thái rất đẹp, sóng mũi thẳng cao, khi cười ánh mắt loan loan, lông mi dày. Trước đây Sở Tĩnh luôn cảm thấy Kim Tắc Thái cười cười nham nhở, nụ cười rất giống cá mập, hiện tại hoàn toàn không còn cảm giác này. Nụ cười của Kim Tắc Thái, rất có sức hút, thực ấm áp, thực thân mật.

Thích, giống như vậy, à không, là thật sự đã thích anh. Nháy mắt trong lòng chợt dâng lên tư vị chua xót khó hiểu, Sở Tĩnh vội cúi đầu. Thích thì thích, nhưng cũng không thể thích, không thể. (Em bị tự kỷ cũng nặng gớm… không thua gì tiểu H nhà ta.)

Nam nhân muốn kéo lấy Sở Tĩnh bị cản, y không khách khí dò hỏi Kim Tắc Thái, muốn lấy tay đẩy Kim Tắc Thái ra: “Uy, ngươi là ai!”

“Đến trả tiền a.” Kim Tắc Thái chặn tay đối phương, cười híp mắt đáp.

“Trả tiền.” Nam nhân nghe xong, quay đầu về phía sau hô: “A Thủy, Tiểu Tĩnh đến, tính giùm cho nó coi lần này nó phải trả bao nhiêu.” Gọi xong, nam nhân quay đầu lại nhìn chằm chằm Sở Tĩnh, vẻ mặt có chút độc địa nói: “Tiểu Tĩnh, lần này so với thời gian ước định trễ hơn.”

Không đợi A Thủy gì đó đi đến, Kim Tắc Thái liền cười với nam nhân đang đứng trước mặt nói: “Tôi muốn gặp lão bản của các người, chuyện trả tiền liền thỉnh y ra nói với tôi đi.”

Nam nhân sửng sốt, vẻ mặt lập tức khinh thường: “Mày là ai a, dựa vào cái gì đòi gặp lão bản chúng tao.”

“Lần này đến là trả hết tất cả tiền vốn lẫn lời, đương nhiên phải gặp lão bản.”

Nam nhân nghe xong, nhìn nhìn Kim Tắc Thái, lại quay người nhìn qua Sở Tĩnh. Sở Tĩnh bất giác cúi đầu.

“Yêu, nguyên lai Tiểu Tĩnh câu được một con cá ngốc, a ha, có người thay mày trả tiền, hảo hảo.”

Mấy nam nhân khác nghe được đoạn đối thoại của nam nhân cũng cười vang, trong tiếng cười mang theo ý bất hảo cùng thô tục rõ ràng.

Kim Tắc Thái hoàn toàn không để tâm, kéo Sở Tĩnh ra phía sau, vẫn cười híp mắt nói: “Thỉnh lão bản ra đi.”

“Hừ, lão bản chúng ta mày muốn gặp là được sao? Lão bản không có ở đây!”

Một nam nhân từ bên trong đi ra, mấy người ở tiền sảnh vừa nhìn thấy y, liền lộ ra thần sắc cung kính, Kim tắc Thái đoán người này có lẽ là chủ quản, mà mấy người ở tiền sảnh này, chắc là bảo vệ và tay sai.

“Mày muốn gặp lão bản?” Nam nhân hỏi.

Kim Tắc Thái gật đầu, “Phải.”

“Có gì cứ nói với tao đi.”

“Ân, có vài việc nói với lão bản thì tốt hơn. Tôi biết y có ở đây.” Kim Tắc Thái cười nói.

Đối diện vẫn mỉm cười, Kim Tắc Thái khí định thần nhàn, mấy nam nhân kia muốn giỡn cũng không giỡn được nữa, hơn nữa bọn chúng cũng nhận ra, nam nhân trước mặt này không thể đe dọa được, kiểu người mềm mỏng cứng rắn gì cũng không ăn thua, vì thế đều nhìn về phía chủ quản.

“Mày sao biết được lão bản chúng tao ở đây?”chủ quản cau mày hỏi.

“Tôi biết, y có ở đây.” Kim tắc Thái cười nói ra một cái tên, sau đó còn nói thêm: “Tôi biết y bình thường thứ Tư mỗi tuần đều ở đây.”

Trên mặt chủ quản chợt hiện qua thần sắc kinh ngạc, mấy tên tay sai nhất thời ngậm miệng.

Theo như lời Kim Tắc Thái nói thì đúng phía sau ngân hàng tư nhân ngầm này là đầu não. Những nhân vật hắc đạo khi ra ngoài gần như tất cả đều dùng tên giả, bang phái càng nổi tiếng có địa vị thì được gọi là gì gì đó “ca”, rất ít người biết được tên thật của họ, thế nhưng Kim Tắc Thái có thể nói được, còn biết ‘Y thứ Tư hàng tuần đều ở đây.”

Biết đối phương có chuẩn bị rồi mới đến, vẻ mặt chủ quản hòa hoãn một chút, đưa tay ra mời, “Đi theo tôi.” Sau đó dẫn Kim Tắc Thái đi vô phía trong.

Xuyên qua tiền sảnh, phía sau là một văn phòng rất lớn có cửa thông với nhau, đặt mấy dãy bàn, trên bàn có máy tính, trong văn phòng còn có máy đánh chữ, máy photocopy, máy fax và những thiết bị văn phòng khác, thoạt nhìn nơi này không có gì khác biệt với những văn phòng công ty dịch vụ khác, bất đồng chính là văn phòng không có nữ, tất cả đều là nam nhân.

Lại xuyên qua gian phòng này, chủ quản dẫn theo Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh đi vào căn phòng trong cùng. Sở Tĩnh đã lui đến đây nhiều lần, nhưng cao lắm cũng chỉ dừng lại ở văn phòng bên ngoài, cậu hiển nhiên bất an theo sát phía sau Kim Tắc Thái, thỉnh thoảng lặng lẽ đánh giá xung quanh.

Phòng trong cùng của công ty cũng là một văn phòng lớn. Một cửa sổ thủy tinh lớn từ trên trần xuống đất chia phòng ra làm hai, bên ngoài đặt ghế sofa, là nơi tiếp khách, bên trong là nơi làm việc ngày thường của Quyền ca, lão bản của ngân hàng tư nhân ngầm này.

Chủ quản để Sở Tĩnh và Kim Tắc Thái ngồi đợi trên ghế sofa bên ngoài, gọi người đến rót trà, còn mình đi vào bên trong báo cáo.

Xuyên qua lớp kính thủy tinh, Sở Tĩnh có thể thấy hai người kia đang nói chuyện bên trong. Cậu chưa từng gặp qua lão bản, lại không biết tên thật của y, hôm nay là lần đầu tiên nghe được. Nghĩ đến đây, Sở Tĩnh không khỏi nhìn Kim Tắc Thái. Trước đây Kim Tắc Thái nói, trước khi trả tiền phải tìm hiểu một chút, xem ra anh thật sự điều tra.

“Lão bản chúng tôi mời anh vào nói chuyện.”

Kim Tắc Thái thoải mái đứng lên, sau đó vươn tay chặn sở Tĩnh cũng đứng lên định đi theo anh.

“Một mình tôi nói chuyện là được, cậu ở lại chỗ này.”

Sở Tĩnh vừa nghe, trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

“Ngoan, cậu ở chỗ này chờ tôi.” Ngữ khí của Kim Tắc Thái thực ôn hòa, nhưng cũng kiên quyết không thể cự tuyệt.

Sở Tĩnh bất đắc dĩ dành ngồi xuống lại.

Kim Tắc Thái gõ gõ cửa, bước vào văn phòng. Chủ quản ly khai, bên ngoài chỉ còn một mình Sở Tĩnh, cậu bất an nhìn xuyên qua cửa lớn theo dõi tình hình bên trong.

Chủ nhân của ngân hàng tư nhân ngầm – Quyền ca, xét theo ngoại hình nhìn y không khác biệt so với những người kinh doanh khác, tướng mạo đường đường mặc một thân tây trang, trong phong cách toát ra một phần phóng khoáng khí thế của người trong giang hồ. Nếu không biết y sau lưng làm biết bao chuyện xấu xa nham hiểm, Kim Tắc Thái tin rằng với bề ngoài của mình, y có thể gạt không ít người.

“Anh đến trả tiền?” Quyền ca đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng.”

“Trả tất cả số tiền còn nợ?”

“Thỉnh tính thử giùm, tiền vốn cộng lại còn bao nhiêu.”

Quyền ca rít một hơi thuốc, quay đầu nhìn Sở Tĩnh đang ngồi ở ghế sofa bên ngoài, “Yêu, tiểu tử này gặp được quý nhân.”

Kim Tắc Thái cười, “Đâu có.”

Quyền ca nhấc điện thoại trên bàn, phân phó: “A Thủy, vào đây một chút.”

Một lúc sau, một nam nhân gầy gò gõ cửa bước vào, quyền ca phân phó: “Đem số tiền Sở Tĩnh còn thiếu, tính cả vốn lẫn lãi, tính tiền lãi cho đến hết ngày hôm nay là được.” Nói đến đây, y ngừng một chút, lại nói với Kim Tắc Thái: “Ấn theo luật thì tiền lãi phải tính đến cuối tháng.”

Kim tắc Thái mỉm cười, “Cám ơn.”

Quyền ca tiếp tục nói với A Thủy: “Phải tính rõ ràng, rồi nói cho vị tiên sinh này.”

A Thủy tuân lệnh, xoay người đi ra ngoài, một lát quay trở lại, cầm trong tay một tờ giấy đã đóng dấu, “Đã tính xong, tổng cộng một trăm lẻ tám vạn năm ngàn sáu trăm hai mươi lăm đồng.”

Kim Tắc Thái nghe xong, giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Tiền vốn Sở Tĩnh mượn anh có biết, lãi suất của ngân hàng tư nhân ngầm này anh cũng biết, anh đã thử tính qua tổng cộng số tiền Sở Tĩnh phải trả, trong lòng không khỏi than thầm: đám người cũng quá mưu mô đi, dựa theo phép tính như vậy, Tiểu Tĩnh vĩnh viễn không thể trả được món nợ này.

Đã sớm nghi ngờ đối phương sẽ tận lực tăng số tiền, Kim Tắc Thái lúc này cũng không muốn cùng đối phương đối chiếu sổ sách, anh vẫn có đủ tiền để trả, vấn đề là phải lấy được giấy cam đoan đã trả dứt nợ của đối phương trong ôn hòa. Sau đó, anh sẽ có biện pháp giải quyết hoàn toàn ngân hàng tư nhân ngầm này.

Quyền ca nghe số tiền xong, phất tay, nói với Kim Tắc Thái: “Tiên sinh cũng biết, chúng tôi là công ty kê khai tài chính, sợ nhất chính là không thu được tiền vốn, quý khách trả hết số tiền nợ như vậy chúng tôi rất hoan nghênh. Số lẻ thì bỏ đi, xem như kết giao bằng hữu, tính tổng cộng là một trăm lẻ tám vạn năm ngàn, rõ ràng.”

Kim Tắc Thái cười gật đầu, “Cảm ơn.”

Lúc này, Sở Tĩnh đang đợi bên ngoài thấy A Thủy đi vào, lại đi ra, rồi lại đi vào, người bên trong thì nói nói, cậu lại không thể biết bọn họ đang nói cái gì, trong lòng bất an, nhưng chỉ có thể nhẫn nại.

“Anh định trả như thế nào?” Quyền ca hỏi.

“Tiền nhiều như vậy, đương nhiên không thể trả bằng tiền mặt, dĩ nhiên bằng chi phiếu.” Nói xong, Kim Tắc Thái từ trong túi xách cá nhân lấy ra quyển chi phiếu tư nhân cùng viết máy, sau đó viết lên tờ chi phiếu trước mặt hai người kia.

Đưa chi phiếu ra, Kim Tắc Thái hỏi: “Phải chờ nhận được tiền tôi mới có thể nhận được thỏa thuận mượn nợ trước đây sao?”

Quyền ca nhìn kỹ tờ chi phiếu trong tay, lại đưa qua A Thủy đang đứng một bên, A Thủy sau khi kiểm tra gật gật đầu với Quyền ca. Sau đó, Quyền ca cười nói: “Vị tiên sinh này, thân gia rất lớn a.”

Kim Tắc Thái cười, “Không có.”

Quyền ca nói với A Thủy: “Chi phiếu nhận rồi, đi đem thỏa thuận mượn nợ của Sở Tĩnh đến đây.”

A Thủy đi, không bao lâu đã quay trở lại, đem một phần thỏa thuận đặt lên bàn. Kim Tắc Thái với tay cầm lên xem, đem hai văn kiện ra so sánh, đặt lại lên bàn trước mặt Quyền ca.

“Thỏa thuận này chỉ e rằng không đúng.”

“Cái gì, không đúng chỗ nào, đây là phần của Sở Tĩnh a. A Thủy, mày lấy nhầm rồi sao?”

Quyền ca nói xong ngước mắt nhìn A Thủy đứng một bên.

A Thủy vội vàng nói: “Không, không, không có lấy nhầm, anh xem người nhận và chữ ký đi, không lấy nhầm.”

Kim Tắc Thái cười cười nhìn Quyền ca, “Phần thỏa thuận này không sai, nhưng cũng không lấy đúng. Cái này là phần Tiểu Tĩnh ký kết đảm bảo giúp bằng hữu mượn tiền, có phải hay không anh cũng phải đem phần thỏa thuận chính của người đi vay trả lại cho Tiểu Tĩnh luôn. Còn có, thỏa thuận của những người đảm bảo khác, cũng trả hết lại cho Tiểu Tĩnh.”

“A… phải như vậy nữa sao?”

“Đương nhiên là phải. Khoản tiền này cả vốn lẫn lãi đều đã trả đủ, phải trả lại thỏa thuận ban đầu của người đi vay cùng tất cả những người đảm bảo khác. Nếu bây giờ tôi chỉ lấy bản thỏa thuận của Tiểu Tĩnh, quý công ty lại đuổi theo những bằng hữu khác của Tiểu Tĩnh đòi tiền tiếp, bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Quyền ca nghe xong, liền nói: “Anh quản chuyện người khác làm gì?”

“Sao lại không thể không quản được?” Kim Tắc Thái cười nói.

“Ân…chuyện này…”

Kim Tắc Thái cười: “Tôi tin tất cả các bản thỏa thuận đều vẫn còn được lưu giữ, thỉnh lấy tất cả ra giao lại để tôi mang đi.”

“Này, này, những người kia không đến, sao có thể giao cho anh được!”

“Nga, tôi biết. Bất quá, có ba người đảm bảo, một người đã chết, một người tàn tật, còn một người đang chạy trốn, không thuận tiện đến đây. Cho nên, tôi đại diện tất cả.” Kim Tắc Thái không chút hoang mang nói.

“Đại diện, anh có giấy ủy quyền không?” Quyền ca lập tức hỏi.

Kim Tắc Thái mỉm cười, “Có a.” Nói xong, anh từ trong cặp xách lấy ra ba bản văn kiện, đặt lên bàn làm việc, “Mời xem.”

“Này, này, tôi sao biết được đây là thật hay giả.”

“Anh có thể đối chiếu kiểm tra bút tích. Về phần giấy ủy quyền thật hay giả, chỉ cần kiểm tra một chút là biết ngay. Không sao, tôi có thể chờ, chờ đến khi các anh kiểm tra thực hư.”

Vẻ mặt vênh váo tự đắc của Quyền ca đã chuyển sang tức giận, giống như con chó bị đuổi tới đường cùng, y thốt lên: “Mọi người đều đã chết! Đi chỗ nào để kiểm tra đối chiếu bút tích, chỗ nào kiểm tra thực hư đây!”

Kim Tắc Thái dựa vào lưng ghế, mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm thẳng vào Quyền ca, nhếch khóe miệng cười: “Anh cũng biết người đã chết…”

Một câu này nói ra mang theo hai nghĩa khiến cho Quyền ca và A Thủy chột dạ. Người mượn tiền trước đây đã chết, hơn nữa một người đảm bảo cũng đã chết, bọn người chuyên hút máu người khác để sống sẽ truy đuổi Sở Tĩnh không tha, đe dọa cậu, quấy rầy cậu, bức bách cậu, bắt buộc cậu phải chịu khoản nợ này.

Thiếu niên kia vừa mới ra đời đã lãnh giáo cơn tức giận kia khi biết mình bị lừa, nhưng không biết chân tướng sự việc phải chịu số tiền nợ này. Bọn chúng nói với cậu lãi suất không cao, lãi cũng không nhiều, nói cậu chỉ cần cậu thắng mấy trận cầu liền trả được, nói cậu nếu không trả sẽ chặt đứt tay đứt chân cậu và bằng hữu. Khoản tiền nợ này đè nặng lên người cậu trong nhiều năm qua, hiện tại, nếu muốn ép nữa chỉ e rằng không có khả năng.