Bắc Kinh Cố Sự

Chương 24




Đã một tuần tôi không liên lạc với Lam Vũ. Tôi đợi, đợi em gọi cho tôi, nhưng tôi dần hiểu ra em sẽ không chủ động tìm tôi. Lại qua hai tuần nữa, tôi gọi cho em, tôi bảo muốn mời em đi ăn, em nói em mời, chúng tôi tranh chấp một hồi, cuối cùng em nói, nếu tôi không chê thì đến nhà em ăn, tôi đồng ý.

Vừa vào đến nhà, tôi đã thấy không ít đồ ăn chín đặt trên bàn cơm, xem ra tay nghề nấu nướng của em cũng không thay đổi nhiều lắm. Chúng tôi chào hỏi mấy câu, em lại tiếp tục chuẩn bị gì đó ở bếp, tôi đi vào buồng, thấy trên bàn học có không ít sách, đa số là tư liệu TOEFL, GRE, trên chiếc bàn khác có một chiếc TV, bên cạnh TV là máy nghe nhạc và một cuộn băng ghi âm, đó là băng nhạc tiếng Anh: “Tình khúc lãng mạn kinh điển”. Lam Vũ không thích bài hát tiếng Anh, đây nhất định là “bạn” của em cho.

Chúng tôi bắt đầu ăn, em nhìn tôi, gắp một miếng ớt xanh xào mình làm hỏi:

“Ăn ngon chứ?”

“Quá khó ăn!” Tôi cười.

“Thế thì đừng ăn nữa! Nhả ra đi!” Em cũng cười.

Chúng tôi lẳng lặng ăn, lúc lâu sau, em nói:

“Hôm đó anh không cười em chứ! Em cũng không biết sao lại như vậy nữa, thật không tiền đồ!” Em chắc đang nói đến chuyện mình khóc.

“Anh cũng vậy chẳng tiền đồ!” Tôi cười nói.

Chúng tôi lại không nói gì nữa.

Buổi tối, chúng tôi làm tình, chỉ có lúc này tôi mới nghĩ mình chân chân chính chính có em. Chúng tôi đã từng ở chung bốn năm, trên giường, chúng tôi có thể nói vô cùng ăn ý, hòa hợp gắn bó. Chúng tôi đều biết đối phương muốn gì, phải làm thế nào, còn làm động tình, tập trung hơn cả trước kia.

Tháng tám ở Bắc Kinh vẫn chưa mát, phòng nhỏ của em lại càng oi bức. Sau khi xong việc, Lam Vũ mở một chai bia lạnh đưa tôi, em tựa trên giường, cầm bia, mắt nhìn chằm chằm TV. Đó là một phim cảnh sát kẻ cướp của Mĩ, đánh nhau rất dữ. Lam Vũ thích phim chiến tranh đề tài lịch sử hoặc đánh nhau gì đó, tôi bảo em dung tục, em lại cười nói tôi hủ lậu.

“Em làm ở công ty Nhật Bản đó được bao lâu rồi?” Tôi hỏi em.

“Khoảng một năm rồi!” Mắt em vẫn nhìn TV.

“Sao em rời “Thành cửu”?” Tôi biết rõ còn cố hỏi.

“Công ty nước ngoài không phải tốt hơn sao!” Em không muốn nói gì với tôi.

“Bởi bản fax kia sao?” Tôi ngừng một lúc, hỏi.

“Sao anh biết?” Em rời mắt khỏi TV, cảnh giác nhìn tôi.

“Anh đến đó tìm em, anh sợ, rất sợ em gặp chuyện không may!”

“Hừ! Còn chưa đến nỗi thế!” Em cười khổ, mắt lại nhìn chằm chằm TV.

“Sao em không tới tìm anh?” Tôi hỏi.

“Tìm anh thì ích gì, dù sao cũng không thể ở lại cái đơn vị kia nữa.” Em bình thản nói.

“Chí ít anh có thể giúp em tìm một công việc khác!”

“…” Em như đang nhìn TV, nhưng tôi biết tâm tư em không đặt ở đó.

“Sau đó em đi đâu?” Tôi lại hỏi.

“Lung tung! Dù sao cũng chưa chết! Đừng nói những chuyện này nữa!” Em không nhịn được to tiếng.

Em hơi cau mày, biểu cảm trên mặt rất thống khổ. Tôi nhìn, tim cảm thấy thật đau. Lại là trầm mặc, tôi mở miệng trước:

“Đó là vợ anh làm!”

Em kinh ngạc nhìn tôi: “Thật con mẹ nó độc địa!! Anh lại tìm được một con đĩ như thế!” Em mắng.

Tôi không có lời nào để nói.

Em bình tĩnh trở lại: “Đều là chuyện đã qua rồi, chỉ cần không phải anh làm là được.”

“Em tưởng anh làm sao?” Tôi lớn tiếng hỏi: “Anh mẹ nó cũng sắp phát điên rồi, anh tìm khắp các xó xỉnh ở Bắc Kinh! Anh chỉ sợ em…” Tôi không nói được nữa.

“Cũng chẳng có gì, có một số việc lúc đó thấy rất đáng sợ, cắn răng chịu đựng cũng sẽ qua.” Mắt em dán lên màn hình TV, bình tĩnh nói.

“Thực ra chuyện bản fax cũng không làm em tuyệt vọng bằng chuyện mình chia tay.” Em quay sang nhìn tôi nói.

Ánh mắt u buồn kia, tôi đã từng rất quen thuộc, mê luyến, từng gợi lên dục vọng của tôi vô số lần nhưng hiện tại lại như lưỡi dao đâm vào tim tôi. Tôi nhìn em, bởi làm tình điên cuồng, tóc phía trước ẩm ướt dán lên trán, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn tôi, bờ môi khép chặt… Tôi hôn lên, đầu lưỡi vói vào miệng em, nhẹ nhàng liếm, em cũng đáp lại… Chúng tôi không làm tình, chỉ hôn môi như vậy…

Buổi sáng, em dậy rất sớm, em nói làm ở công ty Nhật Bản tuyệt đối không thể đi muộn. Khi chúng tôi ra khỏi lầu, tôi muốn hỏi em có muốn tôi lái xe đưa đi không nhưng lại không dám mở miệng. em vội vội vàng vàng đi về phía nhà ga. Trước khi đi, em nói sẽ liên lạc lại với tôi. Chắc chắn là em ám chỉ tôi không nên tùy tiện tìm em. Không sao, tôi bằng lòng, em có gì cần đều có thể tới tìm tôi.

Khi ở bên Lam Vũ, tôi cảm giác em rất gần, đặc biệt khi chúng tôi cuồng nhiệt làm tình, tôi biết người kia chính là Lam Vũ, em không thay đổi. Nhưng càng nhiều lúc, tôi lại cảm thấy chúng tôi cách rất xa. Tôi lần đầu tiên lâm vào loại đau khổ khi yêu đơn phương này, tôi khẳng định đó là một bên tình nguyện. Tôi thử nỗ lực thoát khỏi tình trạng này, cũng kết giao với đàn ông khác, thậm chí cả phụ nữ. Nhưng Lam Vũ như một liều thuốc phiện, khi tôi không chiếm được thì lúc nào cũng nghĩ đến, khi hưởng dụng thì như rơi vào khoái cảm trong mây mù, sau khi tỉnh lại thống khổ vô biên.

Chúng tôi vẫn chỉ duy trì quan hệ tính dục, tôi chưa bao giờ hỏi về cuộc sống của em, em đối với tôi cũng thờ ơ như vậy, quá khứ của chúng tôi lại càng không bao giờ đề cập tới. chúng tôi chỉ nói “tính”, không nói “tình”. Lúc đầu, Lam Vũ rất lâu mới tìm tôi một lần, nhưng dần trở nên nhiều hơn. Vì sao? Tôi hấp dẫn em hơn những người đàn ông khác sao?…

Hôm đó tôi tới “Thiên thoại” đón em, trên đường, tôi đề nghị đi “Bắc Âu”, tôi thực sự không quen gian phòng đơn sơ của em.

“Chúng ta hôm nay tới “Bắc Âu” nhé?” Tôi hỏi.

“Em không đi!” Em kiên quyết cự tuyệt.

“Đó là nhà của em.”

“Em không muốn!”

“Em hận anh như thế sao!” Tôi bất đắc dĩ nói.

“Em không hận anh!”

“Vậy sao em không muốn?”

“Hừ.” Em cười nhạt: “Anh đã dùng một ngàn mua đồng chân của em, còn muốn dùng một ngôi nhà mua cảm tình của em sao?”

“…” Tôi tức đến nỗi tay bắt đầu phát run, chạy xe vào ven đường, giẫm phanh:

“Đi xuống!” Tôi nói.

Em không chút do dự, xoay người xuống xe, đi về hướng ngược lại.