Bắc Kinh Cố Sự

Chương 28




Trong phòng nhỏ của Lam Vũ, tôi nằm trong lòng em, em ôm lấy tôi, thỉnh thoảng lại hôn môi tôi: “Anh lần này thay đổi nhiều không?”

Tôi nói đến dáng vẻ mình sau khi ra tù. “Không nhiều, chỉ gầy.”

“Anh còn tưởng em sớm đã quên anh rồi chứ!”

Tôi nói. “Em sợ anh nghĩ quẩn. Nhớ lúc nhận được bản fax, lãnh đạo trong công ty tìm em nói chuyện, bảo vệ bắt em làm tài liệu, còn muốn viết chi tiết… Thật không yên tâm về anh được.”

Em không giỏi biểu đạt, nhưng tôi hiểu! Tôi xoay người đứng lên, kéo lấy em, cẩn thận tỉ mỉ quan sát. Em thực sự rất khác so với khi chúng tôi mới quen, đã chín chắn thêm rất nhiều. Ánh mắt trước đây nhìn tôi đầy bất an, hoài nghi giờ đã thật tự tin, bình thản. Em so với khi chúng tôi gặp lại hơi gầy hơn một chút, vì sao? Lẽ nào ở cạnh tôi khiến em đau khổ sao? Tôi cúi đầu, dùng đôi môi ướt át dán lên hàng mi, đôi mắt, lên mũi em. Sau đó, từ từ trượt tới môi em, tôi cẩn thận liếm lên, em cũng vươn đầu lưỡi đáp lại. Tôi cúi sâu hơn, chúng tôi động tình hôn môi… Tôi ngẩng đầu nhìn em, tay luồn vào tóc em nhẹ nhàng âu yếm: “Nói cho anh, vì sao trên tờ giấy gửi anh chỉ viết một chữ “Vũ”

?”

Tôi hỏi. Em cười không đáp. “Em muốn anh trả nợ lại cho em, em nói trả thế nào đây?”

“Anh tự đi mà lo liệu!”

Em cười nói. Tôi nhìn em, tại sao em không nói yêu tôi, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác để nhận ra. Nhưng như vậy là đủ rồi, em so với ngàn lời ngon tiếng ngọt còn khiến tôi kích động hơn. “Anh muốn em! Trừ khi anh chết đi, chúng ta vẫn cứ như vậy, được không?”

Tôi chăm chú nhìn vào mắt em hỏi. Em vẫn cười ung dung: “Đến khi chúng ta già đi thì sao?”

Em hỏi. “Trừ khi em chê anh già!”

Tôi nói. Em vẫn cười. Tôi bị nụ cười của em khiến cho không biết làm sao, có chút thất vọng. Em nhất định đã nhìn thấy biểu tình uể oải của tôi, tiến lại hôn tôi, lần thứ hai cùng tôi hôn môi: “Anh là chất độc, rõ ràng biết không thể đụng vào, có thể phá hủy cả đời nhưng em lại vẫn đụng.”

Em cười nói. Trời! Chúng tôi vậy nhưng không hẹn mà cùng coi đối phương như chất độc. Tôi không nói gì. “Vậy nhưng em đã nhiễm độc nghiện rồi, làm sao bây giờ?”

Tôi cũng giả vờ thoải mái hỏi em. “Đợi lần sau sẽ phòng độc!”

Em nói, tôi không hiểu rõ. “Em định chừng nào thì phòng độc đây?”

Tôi đoán em ám chỉ tôi cuối cùng muốn chia tay. “Đợi tới lúc anh tái hôn hoặc tìm người khác.”

Em vẫn cười như trước, dễ dàng, vô tình mà nói! Tôi nhìn em cười, nghe em nói, cảm giác này thực khó nói nên lời. Em hoàn toàn không tín nhiệm tôi, nhưng vẫn vì nghĩa mà ở bên tôi… “Năm nay em còn có thể xuất ngoại không?”

Tôi muốn dời trọng tâm câu chuyện, hỏi em chuyện xuất ngoại. “Sớm đã không chơi nữa rồi!”

“Cậu ta đi?”

Tôi hỏi. “Ừm.”

“Vậy hai người chia tay sao?”

“…”

Em không trả lời. “Cậu ta nhất định biết không ít chuyện của chúng ta đi?”

Tôi hỏi. “Anh ấy chẳng biết gì cả. Em chưa từng nói gì với anh ấy.”

Tôi rất ngạc nhiên, không lý giải nổi. “Em không nói cho bất cứ ai chuyện của chúng ta.”

Em lại nói. “Vì sao?”

“Em không muốn chia sẻ với người khác.”

… Tôi chỉ ngồi ngẩn ra ở đó nhìn em, trầm mặc. Chúng tôi quen biết đã hơn bảy năm, tôi biết em rất trọng tình cảm, nhưng thế nào tôi cũng không nghĩ tới em lại si tình như vậy! Tối hôm đó, chúng tôi mặc sức làm tình, Lam Vũ vô cùng hưng phấn, em điên cuồng hưởng thụ khoái cảm tình ái. Tôi cũng hưng phấn, nhưng làm thật cẩn trọng, rất sợ em sẽ tan chảy trong lòng tôi. Sau đó tôi gần như thức trắng đêm, em vẫn nằm trên cánh tôi ngủ rất sâu. Tôi nghĩ tới cuộc đời, sự nghiệp, mẹ, nghĩ tới những ngày ở phòng giam. Tôi thề với chính mình, trừ khi Lam Vũ chán ngán loại sinh hoạt này, tôi vẫn sẽ luôn ở bên em. Sáng sớm, khi mặt trời từ phía đông dần lên, chúng tôi lại bắt đầu bận rộn với công việc riêng của mình, tôi đưa Lam Vũ đến cơ quan, sau đó quay về công ty xử lý mớ bòng bong kia. Dường như tôi lại nhớ tới giai đoạn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tuy rằng gian khổ nhưng rất khí thế. Từ lâu tôi rút căn phòng thuê dài hạn ở khách sạn, cũng bán đi căn phòng ở “Lâm Thì thôn”

và “Vận Động thôn”

, bởi vì tôi cần tiền để quay vòng. Ngoại trừ thỉnh thoảng tới nhà mẹ, tôi hầu như ngày nào cũng ở phòng nhỏ của Lam Vũ ở “Khánh Hạ”

. Tôi nói đùa mình là dân tị nạn tới chỗ em chạy nạn. Công việc của em bề bộn, ông chủ Nhật Bản kia vô cùng hà khắc, em luôn nói với tôi những ông chủ nước ngoài này đều rất đen tối, em phải kiềm nén rất nhiều mong muốn giết chết toàn bộ nước Nhật nhỏ bé kia. Tôi bảo em là đồ dân tộc chủ nghĩa cực đoan. Em nói, không sai. Nhưng em làm việc rất tốt. Hôm đó, em vui vẻ báo cho tôi ông chủ đã tăng lương cho em, thế là chúng tôi đi nhà hàng, tôi hung hăng làm thịt em một trận. Lam Vũ không nói chuyện quá khứ, lại càng không nói tới tương lai, em không tin vào tương lai. Chúng tôi hiện tại rất hạnh phúc. Hôm đó, tôi đậu xe ở xa xa cổng công ty chờ em. Một cô gái xinh đẹp đi cùng với em tới, bọn họ vừa nói chuyện vừa cười. Khi Lam Vũ vào xe, tôi cười đùa em. “Em được đấy! Câu được một cô xinh như thế!”

“Là cô ấy cứ quấn lấy em mãi.”

Em rất đắc ý. Tôi có thể tưởng tượng được. “Em còn không biết thời biết thế mà ra tay?”

Em nghi hoặc nhìn tôi, sau đó liếc mắt khinh miệt qua bên tôi: “Vậy không phải là hại người ta sao!”

Tôi ý thức được mình lỡ lời: “Chỉ đùa chút thôi! Anh còn tưởng em thích cô ấy cơ!”

Tôi phải tự tìm lối thoát cho mình. “Em sẽ không! Đời này em sẽ không kết hôn! Em không thể hiểu tại sao chúng ta phần lớn đều chọn kết hôn, vậy thật vô nghĩa, vô đạo đức.”

Em nói. “Hừm hừm!”

Tôi cười khan.