Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 21: Xin lỗi




An Ninh bắt tay với Lâm Lâm, ánh mắt nhìn vào bình giữ ấm trước ngực cô, "Vậy... Cái này là súp hành?"

Lâm Lâm nghe vậy bật cười, "Không nghĩ tới súp hành của chị nổi tiếng như vậy." Cô ấy đưa súp cho An Ninh, "Nhất định phải thay chị nhìn nó uống hết."

"Được..."

An Ninh ôm bình giữ nhiệt vào phòng nghỉ, Lâm Khai Dương đang loay hoay kiếm thứ gì đó trong hộc tủ. Cô tò mò liếc mắt một cái, anh vậy mà đang giấu một con gấu bông... Gấu bông quá lớn, giống như đang rầu rỉ nên giấu ở đâu.

"Sư phụ!" An Ninh im lặng đi đến phía sau anh, sau đó đột nhiên vỗ lên vai anh.

Lâm Khai Dương giật mình, gấu bông trong tay xem nữa rớt xuống đất.

Khi quay đầu lại sắc mặt đã xanh mét, lạnh lùng nói: "Kêu la cái gì, cô muống hù chết tôi à?"

An Ninh cẩn thận bắt được vẻ mất tự nhiên trên mặt anh dù nó chỉ hiện lên trong nháy mắt, đặt bình giữ nhiều lên bàn, "Một bác sĩ Lâm khác giao cho tôi nhiệm vụ phải trông chừng anh uống hết cái này.

Lâm Khai Dương cầm bình giữ nhiệt lên rồi ngồi xuống, nhét con gấu bông cho An Ninh, "Cô đến khoa phụ sản đưa cái này cho bác sĩ La."

Bởi vì Lâm Khai Dương dùng lực khá lớn, An Ninh ôm gấu lui lại hai bước, nghi ngờ hỏi: "Sư phụ, anh không cảm thấy tự mình đi sẽ có thành ý hơn sao?"

Lâm Khai Dương tức giận lườm cô, "Bảo cô đưa thì cô đưa đi, nói nhiều làm gì!"

An Ninh vừa xoay người đi lại nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau: "Không được nói là tôi tặng, nhưng phải làm cô ấy đoán được là tôi tặng."

"..."

An Ninh rất tò mò muốn biết bác sĩ La kia là người như thế nào, lại có thể khiến một người cậy mạnh như Lâm Khai Dương thích nhưng không dám biểu lộ. Đáng tiếc khi cô đến khoa phụ sản thì cô ấy lại có việc bận không có ở đây, An Ninh không thể làm gì khác hơn là đưa gấu bông cho một y tá. diendanlequydon.com

Lâm Khai Dương đi tới đi lui trong phòng nghỉ, vừa nhìn thấy An Ninh đi vào, cảm xúc nôn nóng lập tức biến mất, bình tĩnh nhìn cô, "Bác sĩ La nói gì?"

"Cô ấy không có ở đấy, nên tôi đưa gấu cho một người khác."

"... Cô không nói tên của tôi chứ?"

"Núi lửa hoạt động có được coi là tên anh không?"

Lâm Khai Dương sửng sốt, giận dữ hét lên: "Được lắm con nhóc như cô, ngay cả sư phụ cô cũng dám đùa giỡn, cô phản rồi! Nhìn xem tôi sẽ bóp chết cô vì dân trừ hại..."

Hai người đang giỡn, chợt nghe thấy loa phát thanh thông báo Lâm Khai Dương đến phòng cấp cứu.

Vẻ mặt Lâm Khai Dương lập tức thay đổi, nghiêm túc nói: "Đi theo tôi."

Một người đàn ông người đầy máu được y tá đẩy vào, Lâm Khai Dương vội vàng đi tới, "Tình trạng bệnh nhân như thế nào?"

"Từ lầu hai rơi xuống, đầu bị thương, đùi phải bị gãy xương, mất nhiều máu, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo."

Lâm Khai Dương vừa vội vàng kiểm tra, vừa nói với y tá: "Lấy sáu bịch máu." Sau đó xoay đầu lại nhìn An Ninh, "Cô đi báo cho bác sĩ khoa não, khoa ngoại và khoa chỉnh hình."

"Được." An Ninh chạy ra khỏi hòng cấp cứu, báo cho những phòng tương ứng, khi về thì bị người nhà bệnh nhân ngăn lại, là một đôi vợ chồng già, hai mắt người mẹ đầy nước mắt, hai mắt người cha cũng ửng hồng, "Bác sĩ, xin hỏi con tôi thế nào rồi?"

An Ninh nhìn người mẹ nước mắt rơi không ngừng, liền nhớ đến mẹ mình, không đành lòng nói: "Đừng lo lắng, chỉ là ngoại thương, không có việc gì."

Người mẹ kia cầm tay cô, chỉ vào chiếc bánh sinh nhật trên ghế, nức nở nói: "Bác sĩ, nhất định phải cứu lấy con tôi, hôm nay là sinh nhật hai mốt tuổi của nó..."

"Nhất định không có việc gì, hãy tin tưởng tôi." An Ninh vỗ nhẹ tay bà.

Bệnh nhân được chuyển đến phòng cấp cứu, bác sĩ của các khoa thay phiên nhau tiến hành cấp cứu. Lâm Khai Dương để cô vào phòng cấp cứu học hỏi kinh nghiệm, nhưng khi An Ninh hào hứng chạy đến phòng cấp cứu, đúng lúc này các sĩ sĩ cũng từ phòng giải phẫu đi ra.

An Ninh liếc mắt liền thấy được Bạch Tín Vũ, cô đi về phía anh, vẻ mặt ân cần hỏi: "Bác sĩ Bạch, hiện tại bệnh nhân như thế nào?" dien dan le quy don

Bạch Tín Vũ nhìn cô, bình tĩnh nói: "Cấp cứu không có hiệu quả."

An Ninh cứng người, hơn mười vị bác sĩ y tá đi qua người cô, thậm chí cô còn nghe được có người thảo luận tối nay nên ăn gì. Cô cảm thấy không thể tiêu hóa nổi lời của anh, mờ mịt hỏi: "Cái gì gọi là cấp cứu không có hiệu quả?"

"Bệnh nhân đã tử vong." Bạch Tín Vũ cũng không kiêng kỵ, giọng nói cũng bình tĩnh, giống như đó là một chuyên hết sức bình thường.

"Không phả vừa rồi còn rất tốt sao? Lúc đi vào cũng còn tỉnh táo. Làm sao nhanh như vậy..." An Ninh ôm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất, "Mới vừa rồi tôi còn đảm bảo với người nhà bệnh nhân rằng cậu ấy không có chuyện gì, tại sao có thể như vậy, làm sao sẽ..."

Bạch Tín Vũ cau mày, "Em nói gì? Em đảm bảo với người nhà bệnh nhân?"

An Ninh đứng lên, sắc mặt hơi tái, "Lúc cậu ấy vào đây chỉ gãy xương với mất máu, tôi không ngờ..."

Bạch Tín Vũ lạnh lùng nói: "Xem ra bác sĩ Lâm để em sửa sang tài liệu chưa đủ nhiều."

An Ninh ngẩn ra, "Có ý tứ gì?"

"Anh sẽ đề nghị cậu ấy tiếp tục để em ở phòng tài liệu để học tập." Bạch Tín Vũ nói xong câu đó hờ hững xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến cô.

An Ninh một mình đứng ở hành lang, lòng đầy chua xót, cô rất khổ sở, rất muốn khóc. Cả trái tim bị cảm giác thất bại chếm lấy, cô cảm thấy cô đã phụ sự tín nhiệm của người nhà bệnh nhân, bất lực, cái gì cũng không làm được.

Khi bác sĩ đi ra giải thích nguyên nhân tử vong cho người nhà bệnh nhân, nhưng họ không thể tiếp nhận sự thật, hai mắt sương mù khi nhìn thấy An Ninh thì dấy lên hi vọng.

Bọn họ lao đến, nắm lấy tay An Ninh, thực sự muốn nghe một đáp án khác, "Cô bác sĩ, mới vừa rồi cô cò nói con chúng tôi không sao, cô nói chúng tôi phải tin tưởng cô, cô mau nói, những bác sĩ kia nói sai rồi, cô mau nói con tôi còn sống."

"Tôi..." Đôi môi An Ninh run run, há miệng, nhưng chỉ nói được một chữ.

"Cô mau nói, cô mau nói đi!" Người mẹ không kiểm soát được cảm xúc của mình, giọng nói cũng bắt đầu trở nên bén nhọn.

An Ninh cúi đầu không nói lời nào.

Cho đến khi Lâm Khai Dương tới, kéo An Ninh đang bị hai vị trung niên xô đẩy đi.

Bạch Tín Vũ nhìn bóng dáng hai người đi xa, liền đi ra khỏi khúc quanh của hành lang, đi đến trước mặt đôi vợ chồng trung niên mất khống chế, trầm giọng nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức..."

Sự xuất hiện của anh đúng lúc dời đi sự oán hận của hai người với An Ninh, người cha già mở bánh ngọt đang đặt trên ghế ra, đưa lên trước mặt anh rồi khóc, "Xin lỗi, xin lỗi có thể làm con tôi sống lại không? Ai cần các người xin lỗi, sự xin lỗi khiến người ta ghét bỏ."

Ông càng nói càng kích động, "Hôm nay là sinh nhật con tôi, nó mới 21 tuổi, 21 tuổi! Bây giờ sinh nhật biến thành ngày giỗ, anh xin lỗi tôi có ích gì, có ích gì!"

Cái bánh sinh nhật ba tầng nện thẳng lên đầu Bạch Tín Vũ, khuôn mặt đẹp trai thay đổi chỉ trong nháy mắt.

...

Lâm Khai Dương gặp Bạch Tín Vũ trong phòng rửa tay, anh đang rửa mặt, trên áo khoác trắng cũng dính không ít bánh ngọt.

"Mình đã nói cậu không nên đến đó rồi, cậu còn không chịu nghe." Lâm Khai Dương dựa vào một bên, trong giọng nói có chút đắc ý.

"Nếu như mình không đến, cô ấy sẽ bị hất bánh sinh nhật vào người." Giọng Bạch Tín Vũ rất bình tĩnh, không có tức giận, ngược lại lại có thương tiếc.

"Đáng tiếc cô ấy không thấy cậu bị hất bánh, hơn nữa không nhìn thấy tình cảnh bi thảm của cậu." Lâm Khai Dương giả bộ thở dài, "Thật là đáng tiếc."

"Tại sao phải để cô ấy nhìn thấy?" Bạch Tín Vũ ngước mắt, giọt nước chảy xuống từ mặt anh, anh nhìn ảnh Lâm Khai Dương trong gương, cười nhẹ nói: "Mình không muốn cô ấy thấy dáng vẻ chật vật của mình."

Lâm Khai Dương sửng sốt, nhìn anh từ trên xuống dưới, "Không hề chật vật, cậu rất man đó bác sĩ Bạch à, cậu như vậy đi ra ngoài, đảm bảo sẽ làm rất nhiều người mê đảo, có muốn đánh cuộc không?" dien dan le quy don

"Không có hứng thú." Bạch Tín Vũ dùng khăn lông lau tóc, "Chỉ có một còn không mê hoặc được. Còn những người kia mình không cần."

...

Hôm nay Bạch Tín Vũ rất bận rộn, khi An Ninh về đến nhà anh còn chưa về. Lần đầu tiên cô đến chợ gần nhà mua thức ăn, sau đó nấu ba món ăn và một nồi canh, dọn sẵn lên bàn.

Mười giờ tối anh vẫn chưa về, An Ninh đợi mấy giờ, tất cả món ăn cũng được đậy lại bằng lồng bàn. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thì ra chờ đợi một người cùng ăn cơm sẽ có tâm trạng này.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang cô sẽ tưởng rằng anh đã về, nghe thấy tiếng chuông gió sẽ nghĩ rằng có phải anh mở cửa...

An Ninh ôn bài đến mười một giờ, mới nghe thấy tiếng mử cửa, lần này chính xác là cửa nhà mình.

Bạch Tín Vũ nhìn thức ăn trên bàn, rồi nhìn An Ninh ngồi ở trên ghế sofa, cái tay nắm chìa khóa hơi khựng lại, "Còn chưa ăn cơm?"

"Ừ đang đợi anh." An Ninh nhảy khỏi ghế sofa, chạy đi xới cơm, "Hôm nay tôi không bỏ hành, anh có thích ăn cà với cà chua không?"

Bạch Tín Vũ kinh ngạc nhìn cô, giống như không quen với dáng vẻ nhiệt tình của cô, "Em không tức giận sao? Hôm nay ở bệnh viện anh nói em..."

An Ninh im lặng một lúc, ngồi đối diện với anh ở bàn ăn, "Tôi không tức giận, bởi vì anh phê bình rất đúng, quả thật tôi chưa đủ kinh nghiệm. Sau đó..."

Cô cúi đầu, mấy máy môi, nghiêm nghị nói: "Tôi đã biết được tại sao anh không nói hai chữ* xin lỗi rồi, mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng, từ trước đền giời tôi chưa từng tuyệt vọng như vậy, tuyệt vọng từ đầu đến chân."

(*Nguyên văn là “ba chữ” (对不起) có nghĩa là xin lỗi, thật xin lỗi. Nhưng trong tiếng Việt chỉ là xin lỗi nên mình đã sửa thành hai chữ)

Bạch Tín Vũ đi đến sau lưng An Ninh, sau đó bỗng nhiên ôm cô từ phía sau...