Bác Sĩ Bảo Cưới

Chương 23




Lời nói đâu

Trước tiên bé Thanh xin lỗi vì đã để truyện trì hoãn không lâu lắm^^

VÀ thêm một tin mới :

   Truyện sẽ đăng cố định vào mỗi chủ nhật hàng tuần(nếu không có trục trặc gì)

   Cmt để ủng hộ bé nhé!

   21-1-2015

Chương 23. Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu

   Ngay khi anh nói yêu em, em chỉ đỏ mặt nhưng cũng cố nén cái biểu cảm dễ thương đó bằng cách chuyển chủ đề :

  - Em nếu bữa tối xong rồi, anh đã ăn tối chưa?

   Anh đồng ý, em có chút đổi thay và theo một khía cạnh tốt. Em trở nên cuốn hút dần thoát khỏi cô bé mọt sách. Nhưng đó cũng là mối nguy hại cho trái tim này có thể bị "trả lại". 

   Em nấu ăn rất ngon, những món ăn cầu kì mà không thêm nếm sự sa hoa, hình thức. 

   Anh vẫn ổn chỉ là đang hạnh phúc quá thôi. Sau bữa tối (chẳng) lãng mạng em trở về với tình yêu học hành để anh một mình bơ vơ trong căn phòng vắng. Để lấy lại không khí anh vào phòng học của em và lấy một cái ghế kéo đến ngồi gần em. Em có chút mất tập trung và nó làm anh đắc ý. 

  - Em và Hạo Thiên có quan hệ như thế nào vậy?

   Em giật mình, nhìn lảng về phía khác :

   - Em và cậu ấy chỉ là bạn thôi.

   - Vậy sao lại có tin đồn...!

   Em lại giật mình làm như thể tim em sẽ nhảy ra ngoài ấy. Thật dễ thương! 

  - Đó là do... 

   Ôi, đôi hàng mi rủ bóng! Nó khiến anh muốn trêu trọc em.

   - Anh là gì của em?

   Em lản tránh nhưng rồi cũng nói ra :

   - Chồng sắp cưới trên giấy tờ.

   Thật phũ phàng .Thật đau lòng. Anh đã hi vọng em sẽ nói anh là người yêu em. 

   - Vậy còn Hạo Thiên?

   Em có chút bối rỗi khi nhận được câu hỏi. Đừng biểu diễn cái biểu cảm đó nó sẽ khiến anh ghen đấy! 

   - Là bạn cùng lớp.

   Chỉ vậy thôi sao, thế sao em lại ấp úng. Nghi lắm!

  - Em học đi, anh về phòng nhé!

   Em chẳng nói gì chỉ quay đầu vào "học". Thật phũ phàng! Thật đau đớn! Thật tức giận!

   Mỗi ngày anh phải làm việc từ sáng đến tối không được nghỉ ngơi. Đến khi tối về lại không thể ở bên em. Em sẽ chẳng bao giờ hiểu cảm giác của con ma tình này đâu! Ở bên em anh có cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau đớn. 

   Đêm nay chẳng khác bao đêm khác. Anh vẫn im lặng trong căn phòng ập mùi hương cỏ cây. Còn em, em chỉ khe khẽ mở cửa kiểm tra anh đã ngủ hay chưa rồi lẳng lặng đóng cửa. Em ngủ trên chiếc ghế dài trong phòng khách. Em đang ngượng ngùng? Em đang bối rỗi? Em đang ghi ngờ? Em đang khinh thườn kẻ tự sung là chồng em sao? Em nên nhớ mình có một đứa con H trong bụng. Vì điều đó mà anh ra khỏi giường tiến thẳng đến phòng khách. Em giật mình khi thấy anh. Anh đứng trước mặt em hét lớn :

   - Bộ em muốn anh phát điên lên sao? Em không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con em chứ! Ở đây lạnh lắm biết không?

   - Em xin lỗi.

   Em nhìn tôi mếu máo như sắp khóc. Tôi nhìn thấy sự dấu diếm nơi em. Em đang có che đậy cái gì sau lưng? 

   - Em giấu cái gì sau lưng?

   Em giật thót lên, mắt mở to hết cỡ như thể thanh minh. Em đang thay đổi, đúng nhưng chưa đủ nhiều để anh không nhận ra. 

  - Nào, đưa anh xem.

   Tay em vẫn không lôi ra, em làm như thể lời nói của anh chẳng có giá trị nào ở đây cả. Anh đã hứa với lòng mình rằng sẽ không to tiếng với em nhưng vừa nãy anh đã làm rồi nên thêm một lần nữa cũng chẳng sao :

  - Đưa anh xem!(hét lớn)

   Phải biện pháp mạnh em mới nghe. Em rút từ sau lưng một chiếc khăn len nhỏ đang đan dở. Nó màu tím nên anh chợt cười :

  - Em đan khăn cho anh hả?

   - A... không... em đan cho em bé.

   Ăn dưa bở(khóc thầm)

Zing Blog