Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 7: Tấm gương chắp vá




Tấm gương chắp vá,

Không cách nào xóa đi vết nứt,

Tấm gương rạn nứt phản chiếu hình bóng vặn vẹo,

Vẫn không thể bày ra đầy đủ sự thật.

Chỉ có bản thân tấm gương,

Mới có thể biết rõ…

Sự thật bị che dấu…

… …

“Hance!” Vừa xuống xe, đã bị bức tường thịt đen xì chắn trước mặt ── Đó là Windsor Flia Bitis.

Anh ta là học trưởng khi tôi còn là nghiên cứu sinh ── là một kẻ quái dị người Anh tuy nổi tiếng nhưng lại chạy sang nước láng giềng để học.

Tôi nhiều năm chưa gặp anh ta. Hiện tại cái đầu màu vàng bụi kia của anh ta đã bắt đầu là hiện tượng của “Địa Trung Hải”. Anh ta hồi trước chính là một mỹ nam tử… Không ngờ vài năm không gặp bộ dạng thay đổi hoàn toàn… Cái bụng to như cái trống cùng khuôn mặt đầy râu kia ── Lần cuối cùng tôi gặp, anh ta đâu có như vậy chứ… Năm tháng quả là không buông tha con người…

“Thằng nhóc kia! Thành danh rồi liền quên mất bạn học cũ sao? Sao lâu như vậy mà không đến thăm tôi.” Anh ta hung hăng đập hai phát lên lưng tôi như đang trả thù.

Đau… Anh ta không nương tay chút nào…

“Còn nói tôi à? Lần trước tôi đến Luân Đôn thì anh chạy đến Copenhagen mở cái hội nghiên cứu thảo luận gì đó, gọi điện cho anh thì toàn thư kí tiếp. Anh còn dám nói là nhớ tôi sao?” Vừa xoa xoa chỗ vừa bị đánh, tôi vừa trừng mắt nhìn anh ta. “Còn nữa, người thành danh không phải là anh sao? Windsor.” Tôi dùng khuỷu tay thúc thúc anh ta, ánh mắt dừng lại ở trên bụng anh ấy. “Nếu không sao anh ăn kiểu gì để giống như phụ nữ có thai như thế kia? Còn tôi chỉ là kẻ viết văn hủ lậu nghèo kiết xác thôi, làm sao giống anh là một học giả nổi tiếng chứ hả?”

“Này, Hance, không phải cậu đang cười tôi đấy chứ? Được rồi được rồi, không luyên thuyên với cậu ở đây nữa. Chúng ta nói về người bệnh kia đi. Cậu nhóc đó…” Lúc này, điện thoại di động trong túi áo khoác của anh ta bỗng đổ chuông. Anh ấy hướng tay ý bảo tôi đi vào trước chờ mình rồi chạy ra chỗ khác nghe máy.

Lúc này tôi mới chú ý tới Davi vẫn luôn đứng bên cạnh.

“Bác sĩ… Người kia… Vị tiên sinh vừa nói chuyện với anh là người thế nào vậy? Tôi thấy các chuyên gia khác dường như rất tôn kính anh ta, nhưng nhìn qua…” Câu cuối cùng không nói ra, nhưng tôi biết anh ta muốn nói rằng Windsor không giống nhân vật lớn gì cả ── Quả thật như vậy. Nếu không biết anh ta, chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài của anh ấy bây giờ thì tôi cũng sẽ cho rằng anh ấy không phải là ông chủ của một quán bar thì cũng là một thợ sửa chữa ô tô. Nhưng Windsor lại là người giỏi nhất trong số những học sinh của người kia.

“Cậu đã từng nghe về DSM IV chưa?” Tôi sóng vai cùng Davi đi vào phòng làm việc tối hôm qua của mình. “Anh ấy là tổng biên soạn cuốn sách kia. Anh ấy còn là hội trưởng của EPA (Hiệp hội tâm lý học của Anh quốc) ── Cậu hẳn không biết mình vừa mời đến một nhân vật lớn nhỉ?” Tôi hỏi.

“Tôi không rõ lắm tình hình nhân viên bên kia… À… Mà DSM IV là cái gì vậy?” Davi có chút ngu ngơ nhìn tôi.

A a… Tôi sao lại nói cái này với người ngoài nghề cơ chứ…

“Đó là Sổ tay chẩn đoán và thống kê các Rối loạn tâm thần (Diagmstic and Statistical Manual of Mental Disorders)” Tôi nói. “Là cuốn sách tham khảo của các bác sĩ tâm lý, tham khảo nhanh các chuẩn tắc chẩn đoán bệnh (Quick Reference to the Diagnostic Criteria). Hiểu chưa?”

“À à…”

Nhìn vẻ mặt có nghe không hiểu của anh ta, tôi biết mình nói nữa cũng vô ích.

… … …

“Cái gì? Cậu ta thật sự bị bệnh tinh thần phân liệt ư?” Nghe Windsor nói vậy, tôi vẫn có chút không thể tin. Như vậy… Như vậy giả thuyết cậu ta giả bệnh để gánh tội thay cho hung thủ liền…

“Không chỉ như vậy, một trong những nhân cách của cậu ta, chúng tôi tin đó là nhân cách chính, bị bệnh Autism (chứng tự bế). Mà tạm thời phải khai thông được nhân cách gọi là Beren, tựa hồ là chủ nhân cách, bình thường chúng tôi nhìn thấy cậu ta qua Anjo.”

“Hiện tại thần trí bọn họ có thanh tỉnh không?” Đây là vấn đề mà tôi quan tâm nhất bây giờ. Nếu không có cách nào biết được chân tướng từ chứng cứ khách quan, vậy phương pháp tốt nhất là từ trên người “hung thủ” để biết.

“Ừm… Chúng tôi sau khi thông qua thảo luận thì tin rằng thần trí hiện tại của Beren đại khái là giả mơ hồ…” Windsor  hơi gật đầu ── Đây là động tác đặc trưng của anh ấy khi đang suy nghĩ một vấn đề. “Tôi cảm thấy cậu ta đang ngăn cản người đã tự thú xuất hiện… Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi thôi. Từ khách quan mà nói, không có bệnh trạng nào chứng minh ý kiến này.”

“Nhưng bản thân tôi lại tin tưởng quan điểm của anh.” Chẳng lẽ thật sự không liên quan đến Kenfen sao?… Thật vậy chăng?…

“Hance, cậu muốn tự mình gặp cậu sát thủ đáng yêu kia không?” Windsor cười cười với tôi, vẻ mặt như đang nói “muốn biết thì tự mình đến xem đi.”… Thật là… Thằng cha này quả nhiên là bạn của heo Vision…

Tôi gật gật đầu.

Kỳ thật… Cũng đến lúc đi gặp cậu thiếu gia, nguyên nhân gây ra đống hỗn loạn kia rồi… Anjo G. Levenda thiếu gia…



Phòng giam này thật quá xa hoa… Đây… Có thể coi là phòng giam sao? Nơi này có khi không kém gì khách sạn của Tổng thống. Tôi không khỏi nảy sinh nghi vấn, nhưng đương nhiên, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi người khác.

Ngồi trước mắt là Anjo G. Levenda. Một cậu nhóc đáng yêu tóc màu vàng nâu. Nhưng hiện tại, cặp mắt màu lam nhạt đang vô thần nhìn trần nhà.

“Xin chào, Anjo.” Tôi dùng cách chào hỏi tôi thường dùng khi còn làm bác sĩ lúc bắt chuyện với bệnh nhân ── Bất kể thế nào, bạn chỉ cần biểu hiện dịu dàng cùng thân thiết là được.

“Tôi là bác sĩ Dead. Chú của cậu nhờ tôi đến thăm cậu, cậu còn nhớ chú cậu không? Là Kenfen G. Levenda.” Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu nhóc, liếc khóe mắt thì thấy tên Windsor kia rõ ràng đang cười nhạo. Anh ta thấy tôi trừng lại, liền dùng khẩu hình nói với tôi. “Loại phương pháp này chúng tôi đã thử rồi.”

Tôi cũng đáp trả anh ta một câu. “Thử rồi thì tôi không được phép thử lại à?”

“Tùy cậu thôi.”

Không tiếp tục để ý cái tên quấy nhiễu kia nữa, tôi không nói gì tinh tế quan sát cậu nhóc trước mắt một lần nữa ── Cậu nhóc này có thể khôn khéo đến mức lừa được một đống chuyên gia kia sao?

“Anjo… Ừm… Tôi nên gọi cậu là Beren mới đúng. Tôi hi vọng cậu nói ra sự thật, chúng tôi đã có chứng cứ chứng minh chú của cậu, cũng chính là bá tước Levenda, mới là thủ phạm của vụ án này. Cậu không phải gánh thay tội cho ông ta nữa.” Nếu phương pháp bình thường không được… Vậy… Thử dùng phương pháp cổ truyền xem sao. Tuy rằng tôi không thích nói dối chút nào cả… “Người có thể tự do ra vào nhà của cậu và sử dụng xe của cậu chỉ có bá tước Levenda. Hơn nữa, cảnh sát cũng đã tìm ra được động cơ chú cậu giết người  ── ông ta đang giúp cậu báo thù phải không?” Ai nha… Tôi cảm giác được tầm mắt đầy quan ái dán trên người tôi của Kiều và Davi đứng cách đó không xa…

“Cậu… Hoặc là Anjo? Chuyện cậu bị đối xử như thế nào ở cô nhi viện, chúng tôi cũng biết. Chú cậu là người duy nhất ở đây biết chuyện trước đây của cậu, hơn nữa, ông ta vô cùng phẫn nộ trước chuyện đó ── cậu hẳn cũng biết? Cô nhi viện Thánh Maria kia… Gã linh mục kia… Cả những người đàn ông từng đùa bỡn cậu nữa…”

Cuối cùng thấy đầu lông mi cậu nhóc run rẩy… Xem ra… Phương pháp này có hiệu quả…

“Cậu không cần phải che giấu cho chú cậu nữa, chúng tôi đã biết tất cả mọi chuyện… Cậu làm như vậy đối với bất cứ ai cũng không có lợi, không bằng hợp tác với chúng tôi.” Như vậy có thể xác định rốt cuộc Kenfen có phải là kẻ giết người hay không…

“Đừng…” Âm thanh ấy rời rạc, giống như là âm thanh của đứa trẻ ít khi nói ── tôi biết đó là của ai ── từ đứa trẻ tự bế. Xem ra tôi đã kéo ra được nhân cách Anjo.

“Không phải… Không… phải… Chú… chú đâu…” Cậu nhóc bị chướng ngại ngôn ngữ điển hình. Nhưng vẫn có thể hiểu được cậu ta muốn nói gì. “Chú… không… biết… biết…” Cặp mắt nhát gan màu lam nhạt kia xen lẫn sự kiên định nhìn tôi ── khiến tôi dâng lên cảm giác tội lỗi ── Tôi không nên lừa gạt cậu bé này…

“Cậu sao có thể biết không phải là ông ta? Vì sao biết ông ta không biết chuyện đó? Nói cho tôi biết chứng cứ đi, pháp luật luôn cần chứng cứ.” Tôi biết cách điều trị cho bệnh nhân, đương nhiên cũng biết được cách kích thích bọn họ. Lạnh lùng nhìn cậu nhóc, tôi thu hồi cảm giác tội lỗi trong mình. Trong giọng điệu mang theo lãnh ý, tôi hiện tại đang hi vọng cậu nhóc không chịu nổi.

“Không được… An… Đứa trẻ ngoan… Không… Nói dối…” Cặp mắt màu lam kia dâng trào nước mắt, cậu bé dùng ngôn ngữ đứt quãng nỗ lực biểu đạt ý của mình với tôi.

“Sự việc không cho phép cậu chỉ nói một câu ‘không phải’ là có thể giải quyết. Cậu bằng cách nào xác định không phải là ông ta? Cậu làm sao biết được như vậy? Hả? Anjo G. Levenda…” Tôi cười tà đứng lên tiến gần đến mặt cậu nhóc, để cậu ta thấy được ác ý trong mắt mình, tay trái thuận thế để lên động mạch trên cổ cậu ta. “Cậu nghĩ rằng quan tòa sẽ tin lời nói của người có bệnh về tinh thần sao?… An…” Tôi ghé lên tai cậu nói nhỏ ── Hình tượng của tôi thật sự bị sụp đổ rồi, nếu như còn không thu thập được điều gì, tôi thật sự oan uổng a.

“Chú không nên ép cậu ấy, bác sĩ, cậu ấy không biết gì cả.” Âm thanh trong trẻo vang lên bên tai ── Đó là Beren.

“Tôi đây nên ép cậu mới đúng, phải không? Người đi tự thú là cậu, đúng không? Beren.” Tôi trở về chỗ ngồi cũ, nhìn cậu thiếu niên hoàn toàn tương phản với vẻ yếu ớt vừa rồi ── Ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao nhọn hoắt giết chết kẻ vừa bức cung Anjo là tôi đây.

“Chuyện này không liên quan đến chú Kenfen. Chú ấy thuần túy là một người hiền lành. Dù sao phạm nhân cũng là tôi, muốn xử lí thế nào thì xử lí như thế đi.”

“Cậu muốn tôi tin tưởng cậu thế nào đây?” Tôi đang đàm phán với cậu ta sao?…

“Tôi không biết mấy người bằng cách nào biết được quá khứ của tôi, nhưng tôi khẳng định chú Kenfen không biết, và cũng xin chú không nói cho chú ấy biết. Còn những điều khác, tôi không cần thiết phải nói cho chú, bác sĩ.”

Nói xong, cậu ta đứng lên chuẩn bị đi vào trong phòng, lại đột nhiên dừng lại nhìn tôi. “Bác sĩ, lần sau muốn diễn kịch thì nên chuẩn bị tốt một chút… Nhìn vẻ mặt của đám người phía sau chú, bất cứ ai cũng biết chú đang nói dối… Còn có… Người tự thú, không phải tôi mà là Crucifer. Lúc trước cậu ta thần trí mơ hồ, là bởi vì tôi đã ngăn cản Cru xuất hiện… Những thông tin này coi như tặng chú… Chú hơn đám bác sĩ cố tiếp xúc với tôi mấy tuần vừa rồi… Còn việc chú muốn biết… Tự mình tìm hiểu đi… Tôi ở đây chờ chú…” Nói xong, ánh mắt nhìn tôi đầy khiêu khích, trực tiếp đi thẳng về phòng.

“Cậu khiến tôi càng thêm hứng thú với vụ án này đấy…” Nhìn bóng lưng của cậu nhóc, tôi cúi đầu khẽ nói…

Tấm gương bị chắp vá… Bắt đầu phản chiếu từng phần của sự thật…