Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 5: Cái bóng của ác ma




“Lúc trước rốt cuộc vì sao em lại chọn ngành học này?” Trước kia, sau khi giáo sư của tôi biết tôi cự tuyệt lời mời của mấy bệnh viện cùng đại học, đã từng hỏi tôi như vậy.

Lúc ấy tôi trả lời ông, là bởi vì học có vẻ dễ dàng, có thể sớm lấy học vị về nhà báo cáo kết quả cho lão mẹ. Nhưng trên thực tế, chính bản thân tôi cũng không biết là vì sao.

Hiện tại nghĩ đến, hẳn là muốn đi giải thích loài động vật tên là ‘người’ này ––– bởi vì, tôi hy vọng có thể cho bản thân một lý do để tha thứ cho bố tôi.

Mong muốn tha thứ cho người đã ảnh hưởng đến cả đời tôi, một người đàn ông đáng buồn, đáng thương lại đáng trách kia…



“Hàn, chúng ta đợi lát nữa có nên hỏi hắn có quen biết mấy người chết kia không?” Trong lúc nghỉ ngơi chờ đợi giữa cuộc thẩm vấn, Vision bỗng hỏi tôi.

Nhưng bởi vì tôi đang suy nghĩ vấn đề ‘ác ma màu trắng’ cho nên không hề phản ứng gì với hắn ––– nếu, ác ma màu trắng là người, như vậy chính là người nào?… Vì sao Pearson lại gọi hắn (bọn hắn) là ác ma màu trắng?… Màu trắng có ý nghĩa đặc thù gì sao?… Chìa khóa màu đen kêu gọi ác ma màu trắng ––– hai loại màu hoàn toàn tương phản, hai thứ khác biệt không hề liên quan… Nếu quả thật có thể gọi tới cái gì, vậy rốt cuộc gọi như thế nào?… Ác ma, có thể chính là ảo giác hay không?…

“Này! Hàn! Tỉnh tỉnh!” Có thể vì thấy tôi mãi không có phản ứng, Vision liền rống lên ở bên tai tôi, lại còn lắc lắc cánh tay của tôi, kéo tôi từ trạng thái tự kỷ quay về hiện thực.

“Gọi cái gì hả, gọi… Muốn hù chết tôi à?” Bị người dùng phương pháp kích thích này cắt ngang suy nghĩ rồi sau đó lại đột nhiên phát hiện có một khuôn mặt đang dán sát vào mình, là một chuyện rất dọa người ––– nhất là lúc chủ nhân của khuôn mặt này đang ôm lấy cổ bạn.

“Cậu vừa mới hỏi tôi cái gì?”

Ta không kéo Vision ra, cũng không phải bởi vì tôi thích như vậy, mà là, mặc dù tôi có kéo hắn ra thì hắn cũng sẽ lập tức dính lại, giữa việc lãng phí thời gian và thể lực làm một chuyện không hề có ý nghĩa, không bằng mặc kệ hắn có vẻ thực tế hơn.

“Tôi hỏi cậu, có muốn hỏi xem hắn có quen Hodoc hay không.”

“A? Ai?” Đầu óc bỗng chốc không thể phản ứng lại, tôi nhất thời không biết hắn đang nói về ai.

Vision trợn mắt nhìn tôi một cái cực kỳ khinh bỉ xong mới nói cho tôi biết đáp án ––– “Chính là tên của cái tử thi thứ hai đó!”

“Này, cậu cũng quá bất kính với người chết đấy? Sao lại dùng cái…”

“Vậy rốt cuộc có muốn hỏi hay không hả?”

“Đương nhiên muốn, dù sao có thể dự đoán được, vì vậy có thể hỏi hắn được cái gì thì đều phải hỏi.” Tôi nói.

Lúc này, Wayne đi tới, nhét một túi plastic vào tay tôi.

“Đồ đã lấy đến rồi, có thể đi đánh nốt nửa trận còn lại rồi chứ?” Anh ta cười cười với chúng tôi ––– nhưng gân xanh rõ ràng trên thái dương thì nói cho tôi với Vision biết, anh ta còn chưa quên chuyện vừa rồi chúng tôi lớn tiếng giễu cợt anh ta.

“Tuân mệnh, thưa ngài.” Vision dùng động tác ngả ngớn cúi người về phía Wayne, sau đó lập tức lôi tôi đi vào gian phòng nho nhỏ kia trước khi anh ta nổi điên.



“Pearson, chúng tôi đã trở lại đây.” Đi vào, Vision liền chào hỏi với người đang ngồi bình tĩnh trên ghế không ngừng thấp giọng lẩm bẩm kia.

Pearson nghe thấy giọng nói của Vison xong hơi hơi ngẩng đầu, trong đôi mắt hắn nhìn chúng tôi có may mắn khi được cứu vớt –––

“Vừa rồi… Vừa rồi… Các anh vừa đi, ác ma màu trắng liền đến tìm tôi… Bọn… Bọn họ muốn giết tôi… Bởi vì… Tôi biết… Tôi biết tồn tại của bọn họ… Bọn, bọn họ muốn giết tôi a!” Hắn nói xong, cảm xúc liền trở nên kích động, câu cuối cùng còn rống lên ––– ác ma mà trắng rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nghi vấn này không ngừng lan rộng trong lòng tôi.

“Đó chính là ảo giác của anh thôi, chỗ này không ai có thể vào được, yên tâm được không?” Vision bước qua đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của hắn, thử trấn an cảm xúc của hắn.

Đồng thời lại để hắn ngồi lên ghế một lần nữa.

“Vừa rồi anh nhìn thấy cái gì?” Buông thứ trong tay ra, tôi hỏi Pearson. Một mặt cẩn thận quan sát biến hóa cảm xúc của hắn ––– đây là thứ khó khống chế nhất, không có một học giả tâm lý hay bác sĩ nào có thể nói anh ta có thể hoàn toàn nắm giữ biến hóa cảm xúc của một cá nhân nào đó ––– huống hồ, người ở trước mặt chúng tôi này, bản thân đang ở tình trạng thần kinh không bình thường.

Pearson không ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt dại ra nhìn xuống sàn nhà dưới chân.

“Bọn, bọn họ ở trần nhà… Ở góc tường… Bọn, bọn họ muốn dùng móng vuốt màu trắng xé mở tôi ra… Bọn họ muốn giết tôi… Đúng, giống như giết Vitea… Bọn họ dùng móng vuốt màu trắng này… Đâm, đâm thủng thân thể của Vitea… Móng vuốt này cứng như đá… Mềm như bông… Móng vuốt… Ở đây!! Ở đây a ––– bọn họ đang cười với tôi! Cứu mạng! Cứu mạng a!!” Bất an cùng sợ hãi ban đầu làm cho hắn bắt đầu chậm rãi bùng nổ, ảo ảnh đáng sợ ở trong mắt giống như đang muốn lấy mạng hắn. Pearson thét chói tai hai tay kéo lấy Vision, gồm cả thân thể của mình rúc vào trong lòng Vision như tìm kiếm che chở.

“Không có việc gì, không có việc gì, bọn họ sẽ không tới được, anh xem, không phải bọn họ không chạm được vào anh sao? Không có việc gì.”

Vừa trấn an Pearson đang thất kinh, Vision vừa cùng tôi nhìn qua nhau ––– cứng như đá, mềm như bông… Khối vuông màu trắng tìm được trên người Hodoc kia!

“Pearson, anh có biết Hodoc không?” Nhìn người đang không ngừng run rẩy trong lòng Vision, tôi tạm thời đưa ra vấn đề cuối cùng ––– với trạng thái hiện tại của hắn thật sự không nên tiếp tục hỏi nữa.

“Đó là ai?”

Lại một lần nữa thất vọng ––– chỉ thấy trong hai tròng mắt nhìn về phía tôi ngoài sự sợ hãi dày đặc, thì cũng chỉ có nghi vấn khó hiểu…

Trời ạ! Lại một vấn đề nữa ––– quan hệ giữa Hodoc cùng ác ma màu trắng còn có chìa khóa màu đen đến cùng là cái gì?

––– còn có ‘Cottage Cheese’ phiền toái nhất, đến bây giờ còn không có đầu mối kia…



“Chỉ như vậy?” Chúng tôi vừa bước ra, Wayne đã ở ngay ngoài cửa chờ chúng tôi.

“Bằng không thì thế nào? Hắn như vậy chúng tôi có tiếp tục hỏi cũng vô dụng, hắn chỉ biết nói năng lộn xộn thôi.” Tôi lườm anh ta một cái. “Vừa rồi anh đều nghe thấy hết rồi chứ? Vật nhỏ màu trắng kia xem ra là một phần của hung khí. Biết điều tra thế nào rồi đúng không?”

“Cậu nói vũ khí chế tạo súng?” Bộ dáng Wayne lúc này mới có chút thông suốt.

“Nếu không đi thăm dò kiểm tra độc phiến này cũng được, nếu không anh còn có cái gì có thể làm?” Vision không hề khách khí giễu cợt công tác của Wayne không hề có thu hoạch. “Tôi với Hàn còn phải đi thăm quý ngài mất trí nhớ kia, hay là… Anh cũng cùng đến? Nói không chừng anh còn biết anh ta là ai đấy.”

Đạp Vision một đạp, Wayne gật gật đầu, sau khi dặn dò cấp dưới giải quyết hậu quả xong liền tự nguyện làm lái xe cho chúng tôi, phóng thẳng đến bệnh viện.

“Anh thật đúng là yên tâm để cho người dưới tay đi điều tra nha…” Ở trên xe, Vision phát ra cảm thán với hành vi thoải mái của Wayne.

“Dù sao những việc này vào tay ai làm đều giống nhau, nếu không nuôi bọn họ để làm gì? Lại nói, chúng tôi muốn tra chính là cuộc giao dịch thuốc phiện mấy ngày nữa, án giết người xem như phụ thêm thôi.”

“Giết người chính là độc phiến này đấy…”

“Như nhau cả thôi, biết bọn họ là ai cũng quan trọng, nhưng thuốc phiện kiểu mới bọn họ muốn giao dịch là cái gì, lại có bao nhiêu, giao dịch ở đâu quan trọng hơn ––– nếu như lần giao dịch này mà thành công, vậy thì không biết sẽ có bao nhiêu thuốc phiện không rõ nguồn gốc chảy vào các quốc gia châu Mỹ và châu Âu…” Cuối cùng khi nói ra trọng điểm lớn nhất trong lòng, Wayne không ngoài dự đoán nhận được vẻ mặt giật mình của tôi và Vision –––

Hóa ra, chuyện không hề đơn giản chỉ là chết mấy người liên quan đến mấy người buôn bán thuốc phiện như vậy…



Ác ma đã lộ rõ cái bóng của hắn ở trước mặt chúng tôi, tiếp theo, chúng tôi nên đi tìm kiếm bộ mặt thật của hắn…