Bách Biến Dạ Hành

Chương 113: Vô sắc thần lực




-☉-

Nói đến Hàm Hương vừa bay lên nhằm tiếp cận Dagian trong hình dạng một con chim sẻ vô hại. Dagian tuy có bất ngờ những lại muốn nhìn xem Hàm Hương muốn làm gì nên chỉ yên lặng nhìn chằm chằm con chim nhỏ ấy. Dagian không lo ngại đến việc Tử Phong ở đằng xa đang muốn làm gì, bởi hắn tự tin không gì có thể phá dược Quang Minh Lĩnh Vực do Thiên Nhãn hắn bao trùm. Bị nhốt trong này, đến cả Pernell hay Titania trong Thập Thiên còn khó thoát chứ đừng nói gì đến hai Đại Yêu này.

Tuy nhiên bất ngờ chính là ở chỗ Dagian đang nhìn chằm chằm vào con chim sẻ. Đúng lúc con chim sẻ do Hàm Hương hóa thành chỉ còn cách Dagian tầm trăm mét thì con chim sẻ đó bỗng hóa lại thành Hàm Hương.

Hàm Hương trong bộ trang phục bó sát, gương mặt xinh đẹp tươi tắn mang theo nét cười quyến rũ, với đôi tai hồ ly, mái tóc dài và cái đuôi bồng bềnh sau lưng nàng đang ngoe nguẩy. Chỉ là khi hóa lại thành Hàm Hương thì nàng không thể bay được nên Hàm Hương bỗng dừng lại giữa không trung rồi nhanh chóng rơi xuống.

Dagian còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì trước người Hàm Hương bỗng xuất hiện một con mắt màu tím mờ ảo.

- Tử Mị Nhãn!

Hàm Hương khẽ cười rồi hô lớn. Hàm Hương có bản thể chính là Tử Mị Hồ, thiên phú đặc trưng chính là Mị Hoặc, một loại năng lực mê hoặc sai khiến người khác nếu như người đó nhìn vào mắt của nàng. Bình thường Hàm Hương không thích dùng tới loại thiên phú này, bởi năng lực chiến đấu của nàng đã rất mạnh rồi. Nhưng trong trường hợp không thể chiến đấu trên không trung, thì dùng Mị Hoặc chính là cách đối phó tốt nhất.

Dagian lúc trước đang nhìn chằm chằm vào hành động của Hàm Hương nên đã vô thức nhìn vào mắt nàng. Đến khi hư ảnh của Tử Mị Nhãn xuất hiện, Dagian trong nháy mắt đã dính phải Mị Hoặc. Đây chính là lúc Thiên Nhãn đối đầu với Tử Mị Nhãn.

Thiên Nhãn dùng để soi thấu vạn vật, tuy có phần giống với Linh Nhãn của Tôn Viên và Yến Linh nhưng Thiên Nhãn của Dagian chỉ nhìn được những gì đang diễn ra mà mắt thường không nhìn thấy. Giống như nhìn thấy dòng tư tưởng của người khác (đọc suy nghĩ), nhìn thấy kết cấu bản thể của người khác (giống Tử Nhãn nhìn năng lượng), nhưng đặc trưng nhất của Thiên Nhãn là khả năng tạo ra lĩnh vực trói buộc. Chính là khu vực đang nhốt Tử Phong và Hàm Hương bên trong. Khi lọt vào khu vực của Thiên Nhãn, Dagian gần như đã tạo ra một nhà tù mà chỉ có hắn mới có thể thoải mái đi ra ngoài, còn người bên trong gần như bị cách biệt mất liên hệ hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Thiên Nhãn của Dagian phải luôn được hắn dùng tinh thần duy trì thì mới hoạt động liên tục. Tuy nhiên vào lúc này Dagian lại bị Mị Hoặc của Hàm Hương khống chế. Bề mặt của quả cầu khổng lồ bao phủ được tạo ra bởi Thiên Nhãn bỗng mờ dần dần. Đây là dấu hiệu Dagian đang mất dần ý thức khống chế bản thân.

- Tự sát đi!

Hàm Hương khẽ cười rồi nói nhỏ như đang sai khiến Dagian. Hàm Hương không nghĩ mình đang giúp Tử Phong kéo dài thời gian thì nàng lại có thể phá được Quang Minh Lĩnh Vực của Thiên Nhãn. Nếu có thể hạ được Dagian luôn thì lại càng tốt. Tuy nhiên Dagian đâu phải là một Thiên Sứ tầm thường.

Ánh mắt đen ngòm có vài đốm trắng của Dagian đang dần nhắm lại thì hắn bỗng nở một nụ cười quỷ dị trên miệng. Nụ cười của Dagian tựa như đang khen ngợi Hàm Hương nhưng lại ẩn chứa một tia mỉa mai.

- Ha ha… May mà ta đã có đề phong trước nên chỉ hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng phải công nhận Mị Thuật của ngươi rất lợi hại, nếu đổi lại là kẻ khác trong Thập Thiên thì e là khó mà thoát khỏi Mị Thuật của ngươi trong thời gian ngắn được.

Hàm Hương khẽ biến sắc, nàng không nghĩ Dagian lại tỉnh lại nhanh như vậy, giống như vừa rồi hắn chỉ đang muốn thử nghiệm Mị Hoặc của nàng là như thế nào vậy.

- Đáng tiếc, một cô gái đẹp như ngươi lại là một Yêu nhân… thôi thì ta đành hóa kiếp cho ngươi vậy.

Dagian cười lạnh rồi vung tay, Thiên Nhãn của hắn lóe sáng, trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm mỏng màu đen, sát khí của thanh kiếm ấy tỏa ra lạnh lẽo cực độ tựa như có thể lấy mạng bất cứ ai tiếp xúc với lưỡi kiếm đó.

Dagian vừa xuất kiếm thì thân hình chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Hàm Hương. Lưỡi kiếm mỏng màu đen hướng về đầu Hàm Hương mà chém xuống. Một nhát chém vô cùng nhanh và linh hoạt trong nháy mắt đã hiện ra trước mắt Hàm Hương. Nếu nàng ở dưới đất thì còn có thể vẫn dụng kỹ xảo cận chiến linh hoạt của mình mà phản kích, nhưng thân cô thế cô giữa không trung không một điểm tựa, Hàm Hương mới thấy mình từ trước tới nay quả thật không nghĩ tới cảnh sẽ thất bại như thế này.

-☉-

Đúng lúc Dagian xuất kiếm, Tử Phong bên kia đã mở mắt ra. Ánh mắt Tử Phong vô cùng khác lạ, bình thường đó là một đôi mắt màu tím bởi hắn là Tử Huyền Long. Nhưng bây giờ đôi mắt ấy lại không có màu, không tròng mắt, cũng không có gì cả… nó chỉ là một mảng trong suốt hư vô.

Vừa mở mắt ra Tử Phong đã nhận thấy Hàm Hương sắp gặp nguy hiểm, hắn vội vận dụng tuyệt học mà mình đã sáng tạo ra trong Thần Thụ Giới.

“Vô Sắc Thần Lực… Huyền Thuật Thời Gian”

Cảnh tượng khi sử dụng huyền thuật của Tử Phong lại diễn ra, xung quanh hắn đã biến thành một bộ phim quay chậm đến cực độ, và tốc độ của Tử Phong nhờ đó sẽ tăng tốc đến mức vô cùng nhanh so với bên ngoài. Tuy nhiên khác với mọi lần là khi dùng huyền thuật thì Tử Phong sẽ được bao bọc trong một lớp chân khí màu tím, nhưng bây giờ thì quanh hắn lại không có màu sắc của lớp chân khí nào cả. Mặc dù không có chân khí tím bao bọc, nhưng huyền thuật của Tử Phong bây giờ lại còn mạnh hơn xưa rất nhiều.

Tử Phong biết mình dù nhanh hơn nhưng cũng không thể tạo ra uy hiếp tới Dagian được, cảnh giới cách biệt giữa cả hai không chỉ là về thực lực, mà còn có cả nhiều thứ khác nữa. Tử Phong tất nhiên vẫn chọn cách liều mạng mà chạy trốn.

Tử Phong trong trạng thái huyền thuật đã bay nhanh tới hướng mà Dagian đang chém xuống đầu Hàm Hương.

Tử Phong nhanh tay kéo nàng ra khỏi phạm vi của nhát chém. Nhưng dường như Dagian đã nhận ra sự xuất hiện của Tử Phong nên ánh mắt hắn khẽ đảo qua nhìn Tử Phong. Tuy nhiên hành động của hắn đối với Tử Phong là vô cùng chậm. Dagian chỉ cử động được một centimet thì Tử Phong đã kéo Hàm Hương thoát ra khỏi phạm vi của Dagian hơn trăm mét.

Tử Phong vừa cứu Hàm Hương thoát khỏi phạm vi công kích của Dagian thì Tử Phong đã dùng tay áp thẳng vào trán nàng. Ngay lúc đó, Hàm Hương bỗng dưng giống như Tử Phong, nàng cũng đang trong trạng thái huyền thuật thời gian.

Hàm Hương nhìn xung quanh thì thấy mọi thứ xung quanh đang hoạt động vô cùng chậm. Một hại bụi bay đã chậm, từng dòng năng lượng luân chuyển quanh đây cũng chậm, cả tên Dagian ở xa dường như đang quay đầu về hướng của hai người cũng rất chậm.

Không đợi Hàm Hương bất ngờ. Tử Phong vẫn giữ tay đặt trên trán nàng, còn hắn thì hỏi:

- Muội biết trong phạm vi khoảng hai trăm dặm quanh đây có nơi nào có thể trốn thoát khỏi tên kia không? Ta không kéo dài trạng thái này lâu hơn được nữa.

Nhìn vào đôi mắt trong suốt không màu của Tử Phong, Hàm Hương bỗng cảm thấy khác lạ. Dường như hắn đã biến thành một người khác vậy, tuy nhiên cảm giác về một tên “người tốt” đến mức tặng cả bát cửu huyền công cho nàng lúc trước vẫn còn hiện hữu nên Hàm Hương vẫn yên tâm. Nàng ngay lập tức nói:

- Hai trăm dặm vẫn còn trong lãnh địa Thiên Sứ, dù có thoát khỏi đây vẫn không có cách nào lẩn trốn trước Thiên Nhãn của hắn. Nhưng… dường như có một nơi.

- Không chần chừ nữa, nếu nơi đó muội thấy an toàn là được rồi.

Tử Phong vẫn giữ một tay áp trên trán nàng, một tay vòng qua eo ôm Hàm Hương vào người mình rồi nhanh chóng nói:

- Nghĩ tới nơi cần tới, địa hình càng chi tiết càng tốt.

Hàm Hương còn đang bất ngờ trước cảnh tên kỳ nhông này lại ôm lấy mình, dường như ngày hôm nay hắn lợi dụng ôm nàng hơi bị nhiều. Tuy nhiên Hàm Hương chỉ thoáng đỏ mặt rồi gật đầu. Hàm Hương nhắm mắt, nàng ngay lập tức liên tưởng đến một biển lửa cao ngùn ngụt, một biển lửa trải dài vô cùng vô tận mà nàng từng đặt chân tới trước khi vào Thiên thành.

“Phụt”

Một âm thanh như tiếng gió động khẽ vang lên. Tử Phong và Hàm Hương đã biến mất ngay trong Quang Minh Lĩnh Vực của Dagian. Dagian chỉ vừa mới trải qua một khắc mà đã gặp phải cảnh tượng khó có thể tin nổi. Hắn chỉ thấy Hàm Hương đang chuẩn bị chết dưới lưỡi kiếm của hắn thì một thứ vô hình nào đó đã cuốn Hàm Hương ra một nơi xa rồi sau đó liền biến mất ngay trước mặt hắn. Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh, và cũng vô cùng bất ngờ.

-☉-

Hàm Hương chỉ cảm thấy đầu óc choáng vàng, bên tai vang lên tiếng ù ù như bão tố. Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt liền kết thúc. Đến khi Hàm Hương mở mắt ra thì xung quanh nàng đã tràn ngập lửa cháy, khắp nơi là một màu đỏ trắng của lửa đang bao trùm quanh nàng.

“Đến nơi rồi sao… đây là… đây đúng là biển lửa ấy rồi” - Hàm Hương vô cùng kinh ngạc nhìn xung quanh một lượt, mặc dù lúc trước Tử Phong hỏi nàng nơi cần tới đã khiến Hàm Hương nghi hoặc rồi, nhưng không ngờ lại đúng như những gì mà nàng nghĩ - “Tử Phong biết dịch chuyển thời không sao? Phạm vi lại đến hai trăm dặm, không ngờ huynh ấy lại có thể làm được chuyện này”

Xung quanh Hàm Hương dường như có một vòng bảo hộ vô hình khiến biển lửa xung quanh không thể xâm nhập được. Màn vô hình này chính là nhờ miếng kim loại có bát cửu huyền công mà lúc trước Tử Phong tặng cho nàng, và nó cũng là thứ có chứa tấm bản đồ dẫn tới nơi này. Hàm Hương vội nhìn quanh tìm Tử Phong lại không thấy hắn đâu nên khiến nàng từ bất ngờ vụ dịch chuyển thời không đã chuyển thành lo lắng cho hắn.

Tuy nhiên hóa ra nàng đã lo thừa rồi, bởi Tử Phong không phải mất tích hay lạc đâu gần đó, mà hắn đang nằm bẹp dưới chân nàng. Hàm Hương mải nhìn quanh mà quên nhìn bên dưới nên không nhận ra Tử Phong nằm bất tỉnh nhân sự ngay bên cạnh nàng. Cũng may là phạm vi này vẫn trong vòng bảo vệ vô hình nên biển lửa xung quanh cũng không thể làm hại được hắn.

Có vẻ như đúng như Tử Phong nói, trạng thái huyền thuật đặc biệt kia không thể kéo dài lâu được. Bởi sau khi sử dụng xong thì Tử Phong lại bất tỉnh nằm đơ ra như thế này. Hàm Hương cảm tưởng như mọi chuyện vừa rồi từ lúc nàng bị Dagian bất ngờ chém cho tới khi mình xuất hiện ở đây chỉ chưa đầy một giây. Một giây này quả thật đã cứu hai người một mạng. Đối với Hàm Hương mà nói, nội trong một ngày hôm nay, Tử Phong đã cứu nàng tới hai lần.

Hàm Hương nhanh chóng kiểm tra tình hình của Tử Phong, dường như hắn chỉ giống như bị kiệt sức mà bất tỉnh thôi. Nàng bây giờ không biết phải làm gì, không thể đi ra khỏi biển lửa vì ngoài đó là lãnh địa Thiên Sứ, nàng cũng không thể đưa Tử Phong đi vào sâu trong biển lửa vì biết đâu ở đó có nguy hiểm nào cũng nên. Cho nên Hàm Hương chỉ đành ngồi bên cạnh Tử Phong mà chờ hắn tính dậy. Hàm Hương vừa hồi tưởng lại những chuyện đã qua vừa vuốt mái tóc màu tím của hắn qua một bên, để lộ ra một khuôn mặt trông cũng có vẻ tuấn tú đấy nhưng lại mang những nét rất hiền lành thân thiện.

-☉-

Nằm sâu bên trong trung tâm của biển lửa, một đóa hoa khổng lồ màu đỏ trông giống như một tòa tháp đang phừng phừng bốc cháy. Đó là một đóa sen lửa có tầng tầng lớp lớp những cánh sen đang xoay tròn xung quanh theo một trật tự nhất định trông rất đẹp mắt.

Tuy nhiên bên trong đóa sen lửa khổng lồ ấy đang có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng. Đó là một nữ nhân được bao bọc bởi một làn sương tím mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp âm trầm mang theo một tia xúc cảm kì lạ. Nữ nhân có đôi mắt tím với con ngươi long sọc của loài rồng đang nhìn chằm chằm về một hướng, đôi chân mày là những chiếc vảy nhỏ long lanh khẽ nhíu lại đôi chút.

Huyền Cơ cuối cùng cũng đã đợi đến thời điểm này… thời điểm mà Long Hoàng Huyền Cơ sắp thoát khỏi phong ấn.

“Ta nói không sai chứ… hắn sẽ tới đây, và bên cạnh hắn còn có một người con gái”

Phía trước đóa sen lửa khổng lồ, một thân ảnh nữ nhân khác đang quay lưng về phía Huyền Cơ. Huyền Cơ chỉ nhìn thấy bóng lưng của nữ nhân này, nhưng điều ấn tượng đối với Huyền Cơ đó là mái tóc đan xen hai màu đen trắng của nữ nhân ấy cùng với giọng nói âm u như cõi u linh truyền tới, vừa ghê rợn, vừa đáng sợ. Nữ nhân có giọng nói đáng sợ ấy chính là Vô Diện.

Nhưng điều đặc biệt là Vô Diện lại đứng giữa biển lửa đang gào thét xung quanh mà không hề bị ảnh hưởng gì. Phải biết đây chính là trung tâm của phong ấn do một Long Hoàng là Hỏa Liên tạo ra, vậy mà Vô Diện lại có thể đứng đó một cách bình thản thì quả là đặc biệt.

Huyền Cơ vừa nhận ra cảm giác quen thuộc khi “khối kim loại” mà Hàm Hương năm giữ lại xuất hiện ở biển lửa phong ấn này nên mới nhíu mày với vẻ nghi hoặc. Tuy nhiên Huyền Cơ không phải vì bất ngờ chuyện Hàm Hương đem khối kim loại tới mới phản ứng như vậy, mà Huyền Cơ đang có vẻ ngạc nhiên vì Vô Diện cũng biết đến chuyện đó.

- Tại sao ngươi biết? - Huyền Cơ lạnh giọng nói.

“Tại vì ta biết khà khà” - Vô Diện vẫn đứng yên đó, nàng quay lưng về phía Huyền Cơ, gương mặt trắng dã vô hồn với một lớp da đang hướng về một nơi xa xăm - “Hy vọng những gì ta nói ra… Long Hoàng đại nhân có thể đáp ứng, nếu không… Long Hoàng đại nhân ngài cũng đã biết hậu quả của nó rồi đó. Đây đều là mục đích chung của chúng ta cả, nhưng chọn lựa lại là ở ngài”

Huyền Cơ với vẻ mặt không biến sắc, dường như Huyền Cơ đang suy ngẫm điều gì đó. Sau một lúc lâu, Huyền Cơ không nói sẽ đáp ứng hay không chuyện mà Vô Diện đã đề cập tới trước đó, Huyền Cơ chỉ cất giọng hỏi một câu:

- Ngươi là ai?

Vô Diện không trả lời câu hỏi của Huyền Cơ, nàng chỉ cất giọng cười ma quái của mình vang vọng khắp không gian một cách ghê rợn rồi thân hình nàng bắt đầu dần dần mờ ảo. Chỉ trong thoáng chốc Vô Diện đã biến mất khỏi biển lửa này cũng với giọng cười của nàng cũng tan biến theo.

Câu hỏi của Huyền Cơ về Vô Diện đã không nhận được câu trả lời thỏa đáng, nhưng Huyền Cơ lại trầm mặt trong giây lát. Một chốc sau đôi môi màu tím trên gương mặt xinh đẹp âm trầm của Huyền Cơ bỗng dưng khẽ nhếch lên, Long Hoàng Huyền Cơ đã nở một nụ cười tựa như hiểu ra một điều gì đó vô cùng thú vị. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo