Bách Dạ Ký

Chương 6: Kinh nhân sự thật




“Đại thúc bảo vệ Hoàng thượng!” Diệp Y bày ra tư thế.

“Ai cũng đừng nghĩ ngăn cản được ta!” Tuyên Vân lấy ra một cái yên vụ cầu, cả tiểu trúc lâu tràn ngập trong màn khói dày đặc.

“Giao nhân Hoàng thượng, để ta đưa tiên ngươi đi!” Là thanh âm ác độc của Tuyên Vân trong nùng vụ phát ra.

“Hoa”, là âm thanh của thanh kiếm sắc bén chém xuống.

Máu, máu đỏ, không ai biết cuối cùng ra sao, máu chảy ra, là máu của ai?!

Khói dần dần tán đi, nhìn thấy rồi, Hoàng thượng không có bị thương! Bởi vì có người che ở trước mặt Hoàng thượng, là Diệp Y! Lấy tay nắm chặc mũi kiếm! Máu dọc theo kiếm và tay từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

“Có ta ở đây tuyệt đối không cho ngươi thành công”. Diệp Y gắt gao nhìn chằm chằm Tuyên Vân, hoàn toàn không để ý tay bị thương.

“Ngươi đừng có tưởng tượng! Chỉ bằng ngươi?!” Tuyên Vân giơ kiếm chém về phía Diệp Y, kiếm lại bị Diệp Y nắm chặc.

“Diệp Y!” Cách đó không xa, đại thúc hô lên.

“Ngươi giết người rốt cuộc vì cái gì? Vì niềm vui ư?” Diệp Y phẫn nộ chất vấn, cũng rất nhanh đánh ra một quyền khá mạnh. Tuyên Vân phản ứng không kịp, bị đánh ngã, thanh kiếm thứ hai cũng bị đánh bay.

Diệp Y lập tức xông tới trước mặt Tuyên Vân đang nằm trên đất, lại một quyền mạnh mẽ đánh lên mặt của Tuyên Vân “Một quyền này vì xa phu đã chết!”

“Quyền này là của lão bản binh khí phô”. Lại thêm một quyền.

“Còn đây là của tế ti”. Quyền thứ ba đánh xuống.

“Cuối cùng là của Thành chủ”. Liên tục đánh ra bốn quyền. Diệp Y cuối cùng ngừng lại, thở hổn hển.

Đột nhiên Tuyên Vân vung tay lên, ngân quang chợt lóe, Diệp Y vội vàng lùi lại mấy bước. Nhưng trước ngực lại hiện một đạo vết máu nhợt nhạt. Nguyên lại Tuyên Vân bên hông còn dấn một thanh chủy thủ.

Tuyên Vân từ từ đứng dậy, cái miệng, cái mũi của hắn đều chảy máu “Ngươi thật sự là một kẻ đáng ghét. Mọi người đều chỉ chú ý đến các ngươi, ta cố gắng như vậy, nhưng không ai chú ý. Bây giờ ta sắp trở thành tiêu điểm của mọi người, trở thành hoàng đế của tộc giao nhân, ngươi lại đến phá hư, thật khiến cho người ta hận!” Hắn lau nhẹ máu trên mặt.

“Cho dù ngươi giết chết Hoàng thượng, cũng không ai thừa nhận ngươi”.

“Chỉ cần có chí bảo của giao nhân kia, tổ tiên ngọc bộ, ta có thể danh chánh ngôn thuận làm Hoàng thượng, ngươi không biết ư?”

Diệp Y quay đầu nhìn đại thúc và Hoàng thượng, hai người đều gật đầu.

“Chẳng lẽ, vì dã tâm của ngươi, ngươi liền không do dự đi giết bốn người?!” Diệp Y hỏi.

“Đúng vậy”. Tuyên Vân bình tình trả lời.

“Chẳng lẽ ngươi mất nhân tính rồi ư?”

“Nhân tính? Là thứ gì?” Tuyên Vân cười lạnh “Nhân tính không thể làm cho ta trở thành tiêu điểm”.

“‘Tiêu điểm’ đối với ngươi quan trọng vậy sao?”

“Ta không phục! Ta nỗ lực, cố gắng như vậy, nửa đêm khổ đọc, nửa đêm luyện công, vì muốn hơn Tuyên Dược vô năng, muốn mọi người thừa nhật ta! Ta giỏi hơn hắn, vô luận trí tuệ, võ công đều trên hắn, nhưng phụ hoàng và mọi người đều chỉ có chú ý đến Tuyên Dược, ta không phục! không phục!” Tuyên Vân rất kích động.

“Ngươi vĩnh viên không thể giỏi hơn Tuyên Dược”. Diệp Y ngược lại lạnh lùng nói: “Tuyên Dược thụ chú ý của mọi người không phải bởi vì địa vị của hắn, quyền lực hay trí tuệ, mà bởi vì thái độ của Tuyên Dược đối với người ngoài. Thiện lương là một cơ bản trong khi làm người. Chỉ bằng điểm này ngươi vĩnh viễn không thể giỏi hơn Tuyên Dược”.

“Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta!” Tuyên Vân hơi dao động.

“Đúng, ngươi là đang gạt ta. Ha ha, ngươi gạt ta, ha ha!” Tuyên Vân giống như một người điên tinh thần hỗn loạn, hơn nữa từ sau lưng rút ra một thanh cự kiếm (thật không biết hắn làm sao mà giấu thanh kiếm này bí mật như thế) “Được rồi, chỉ cần làm Hoàng thượng, mọi người sẽ chú ý ta, được rồi, làm như vậy mọi người sẽ coi trọng ta”.

Tuyên Vân huy động cự kiếm chém về phía Diệp Y. Diệp Y nghiêng người một bên, cự kiếm chém xuống đấy, phiến đá trên đất vỡ vụn. Tuyên Vân lại chuẩn bị giơ kiếm, rồi đột nhiên dừng lại. Bởi vì cổ của Tuyên Vân bị một ngọn mâu dính vào. Mâu đó chính là ác mâu của Diệp Y!

“Ngươi tại sao trở nên nhanh như vậy?” Tuyên Vân kinh ngạc vì Diệp Y có thể trong nháy mắt thay đổi cục diện.

“Ta không có nhanh lên, mà là ngươi bây giờ, lưng mang theo gánh nặng với dã tâm lớn giống như cầm thanh cự cự kiếm, khiến cho ngươi chậm lại, cho ngươi không chịu nổi một kích. Cho dù dã tâm của ngươi đủ chinh phục thành Bách Dạ, mọi người vẫn không để ý đến ngươi. Được thân người thì dễ, được lòng người mới khó”.

“Phải vậy không?” Cự kiếm từ trong tay của Tuyên Vân trượt xuống, cả thân thể của hắn tê liệt ngồi xuống.

“Hoàng thượng, kêu người dẫn hắn đi. Hắn sẽ không phản kháng nữa đâu”. Diệp Y cũng bỏ trường mâu xuống.

“Diệp Y!” Là Tuyết Thần chạy tới, nàng đang dìu Tuyên Dược có điểm mệt mỏi.

“Tuyên Dược!” Diệp Y tiến lên ôm chầm bằng hừu Tuyên Dược, rồi Tuyên Dược vỗ vai hắn ý bảo đã tốt rồi, lại hướng về phía Tuyên Vân mà tiến tới “Vân,...”

“Ca, ta thật sự không được ư?” Tuyên Vân thất vọng nói.

“Không, ngươi rất giỏi, bất kể là phương diện nào. Chỉ là ngươi đã chọn sai phương thức biểu hiện”. Tuyên Dược ôm lấy Tuyên Vân “Mặc kệ là ta, hay là phụ hoàng, chúng ta vẫn không bao giờ quên ngươi. Ngươi vĩnh viễn là đệ đệ của ta, là hoàng tử. Mà phụ hoàng để ngươi và ta đồng thời đến kinh thành, thứ nhất là để bảo vệ ngươi, thứ hai là để ngươi nếm thử niềm vui nỗi buồn ở dân gian, giải trừ lệ khí trên người của ngươi. Phụ hoàng làm vậy là tốt cho ngươi”.

“Ca...” Tuyên Vân cũng ôm chặc Tuyên Dược.

“Kế hoạch của ta có thuận lợi không?” Diệp Y mỉm cười và hỏi Tuyết Thần.

Tuyết Thần đáp: “Đương nhiên, nếu không thành công, ta có thể xuất hiện ở đây ư? Nhưng mà lá gan của ngươi cũng quá lơn đi, lại nghĩ đến việc để người khác giả làm Hoàng thượng!”

“Chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Những người đó có bị dọa không?”

“Ừ, đại thúc tìm một người giả dạng Hoàng thượng, rồi lại xuất hiện, tất cả thần dân đều quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu lên. Sau đó giả thánh chỉ, lệnh cho bọn họ thả Tuyên Dược. Bọn họ lập tức làm theo, rất là thuận lợi”. Tuyết Thần kể lại.

Diệp Y nghe xong nhỏ giọng nói “Xem ra giao nhân thật sự rất kém nha”.

Tuyết Thần cũng không khỏi mỉm cười, nhưng lập tức nhíu mày “Vậy làm sao lập tức giải thích với giao nhân Hoàng thượng đây?”

Diệp Y cũng chỉ cười khổ: “Không thể làm gì khác hơn là cứ thế mà làm”.

Bọn thị vệ đem Tuyên Vân đi, Tuyên Dược đương nhiên được phóng thích. Song Tuyên Dược hắn muốn vì đệ đệ thỉnh tội, Hoàng thượng bởi vì cảm giác được Tuyên Vân đã có lòng hối hận liền đặc xá, miễn tử tội của hắn, nhưng không cho phép hắn lập tức rời khỏi, mà phải vì bốn người đã chết tụng kinh ngàn lần mới chuộc lại lỗi lầm. Còn Tuyên Dược cũng thỉnh cầu Hoàng thượng để y lưu lại với Tuyên Vân. Tuyên Vân vì thế mà hiểu Tuyên Dược nhiều hơn.

Còn Diệp Y và Tuyết Thần, đại thúc đều được triệu tiến hoàng cung chờ đợi tưởng thưởng.

“Diệp Y, ngươi công lao lớn nhất, nói đi, ngươi muốn cái gì?” Hoàng thượng hỏi.

“Thảo dân cho người giả mạo Hoàng thượng, có tội trong người, không dám cầu thêm gì”.

“Ngươi vì nóng lòng cứu người, trẫm tha tội ngươi. Nói đi, muốn cái gì?”

“Tạ Hoàng thượng, ta muốn có ‘Bạch đào ngọc’.” Diệp Y vội vàng nói.

“‘Bạch đào ngọc’? Ta cho đến nay chưa từng nghe có bảo bối như vậy”. Hoàng thượng mỉm cười.

“Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ ta lầm lẫn ư?” Diệp Y không ngừng lục lại trí nhớ.

“Vậy để Diệp Y suy nghĩ. Tuyết Thần cô nương, ngươi nói trước đi”. Hoàng thượng nói với Tuyết Thần.

“Thánh thượng, dân nữ không có công gì, vô công bất thụ lộc, xin Thánh thượng thưởng cho những người khác đi”.

“Ngươi thật sự không muốn ư? Ta có thể thưởng cho ngươi vạn lượng hoàng kim, trăm tấm lụa là gấm vóc”.

“Không, cảm tạ ý tốt của Thánh thượng”. Tuyết Thần hồi đáp.

“Được rồi” Hoàng thượng bất dĩ quay sang đại thúc “phụ thân của ngươi là sư phụ của tiên hoàng, đúng không?”

“Đúng vậy?” Đại thúc cung kính trả lời.

“Vậy ngươi là Liên Phác Tinh ư?”

“Hoàng thượng, ngươi... ngươi sao biết tên của ta?” Đại thúc rất kinh ngạc.

“Ngươi chẳng lẽ đã quên người bạn thân thường chơi đùa lúc còn nhỏ ư? Lúc nhỏ, phụ thân ngươi không phải thường dẫn ngươi vào hoàng cung ư?” Hoàng thượng không ngừng nhắc cho đại thúc nghe.

“Ô... người là Lam...” Đại thúc đột nhiên nhớ tới nhưng lập tức dừng lại.

“Hư...” Hoàng thượng vội vàng ngăn ông nói ra. Sau đó, hai người nhìn nhau rồi mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

“Diệp Y, suy nghĩ xong chưa?” Hoàng thượng lại chuyển hướng sang Diệp Y.

“Thật sự không có ‘Bạch đào ngọc’ ư?” Diệp Y cũng vẫn câu đó, Hoàng thượng chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không có “Vậy có muốn vật khác không?”

Diệp Y lắc đầu, trong lòng vẫn nghĩ tới Bạch đào ngọc cho đến xế chiều, cũng là ngày cuối cùng của năm ngày hẹn ước. Diệp Y và Tuyết Thần không thể không trở về.

“Tiểu tử, nha đầu, thật sự muốn rời đi ư? Ta còn định mang hai ngươi hảo hảo dạo chơi trong thành mấy ngày nữa!” Đại thúc tống tiễn bọn họ.

“Ta cũng không muốn cùng tửu quỷ đại thúc ăn mặt rách rưới đồng thời đị dạo”. Diệp Y khẳng khái nói. Nhưng hôm nay đại thúc ăn mặt rất chỉnh tể, một bộ trường bào học sĩ, thoạt nhìn ngược lại khiến người khác cảm thấy có chút mất tự nhiên.

“Hảo tiểu tử, dám nói ta như vậy!” Đại thúc dùng ta xoa đầu Diệp Y.

“Tuyết Thần cô nương, hai ngươi thật không lưu lại ư?” Hoàng thượng dưới sự hộ tống của bốn tên thị vệ xuất cung tống tiễn bọn họ.

Tuyết Thần cung kính trả lời: “Cảm tạ ý tốt của Hoàng thượng, chúng ta có ước hạn với người khác, cũng sắp đến ngày ước hẹn, hơn nữa đã rời nhà nhiều ngày, sợ người nhà lo lắng, cho nên không đi không được”.

“Vậy cũng không còn cách nào”. Hoàng đế cởi ngọc bội bên hông xuống “Đừng nói các ngươi không muốn, khối ngọc bộ này là tùy thân của ta, không có giá trị, chỉ làm kỷ niệm, các ngươi nhận lấy đi”.

“Ân..” Tuyết Thần thấy Diệp Y và đại thúc đang tán gẫu, do dự một hồi, tổng lại cũng không để Hoàng thượng mất mặt mũi, Tuyết Thần nhận lấy ngọc bội “Vậy, cảm tạ ân tứ của Thánh thượng”.

“Diệp Y, có thể đi chưa?” Tuyết Thần chuyển hướng sang Diệp Y còn đang nói chuyện.

“Đi thôi”.

Diệp Y và Tuyết Thần hướng về phía Hoàng thượng và đại thúc phất tay, rồi đi theo con đường trở về nhà.

Đại thúc lần nữa nhắc bọn họ: “Nhớ kỹ, qua Đào Nguyên hương, rồi đi thêm hai trăm bước có một cây đại thụ, ở đó có một cái thụ động. Thụ động đó chính là đường để trở về!”

“Nhớ rồi!” Diệp Y lên tiếng đáp.

Diệp Y bọn họ vừa mới đi ngang qua Đào Nguyên hương, phát hiện tất cả người đều chạy đi.

“Uy, có nghe nói không, có hai người tai tròn đang tung kinh siêu độ cho vị tế ti kia ở thiên niên thần mộc”.

“Có nghe, chúng ta đi xem một chút”.

Diệp Y dừng chân lại.

“Có muốn đi nhìn không? Chúng ta vẫn còn thời gian”. Tuyết Thần nhìn ra Diệp Y đang do dự.

Trầm mặc một hồi, Diệp Y hít một hơi, mỉm cười đáp: “Không, chúng ta đều có đường đi khác nhau. Nếu vận mệnh quyết định cho chúng ta gặp nhau, vậy thì sớm muộn gì cũng có thể lần nữa gặp lại. Đi thôi”. Hắn lại bước tới.

“Diệp Y, Bạch đào ngọc tìm không được rồi, trở về làm sao đây?” Bọn họ đã ra khỏi Đào Nguyên hương, Tuyết Thần vừa đi vừa hỏi.

Diệp Y cũng rất bất đắc dĩ nói: “Không thể làm gì khác hơn là đi bước nào tính bước đó”.

Chỉ chốc lát, đã tới dưới tàng cây đại dong mà đại thúc miêu tả. Bọn họ nhảy vào thụ động, thân thể nhẹ nhàng, đã về tới ‘thập bộ nhai’.

Thập bộ nhai, Diệp Y gọi như vậy vì con dường thông qua hai thế giới chỉ có mười bước.

“Hai vị đã trở về, hoan nghênh hoan nghênh”. Là thị giả với bộ dáng tiểu hài tử kia.

“Chào ngươi, thế nào? Còn phải khảo nghiệm nữa không?” Diệp Y hỏi.

Thị giả cuống quít lắc tay “Không không không, các ngươi đã thành công cứu Bách Dạ thành, đã chứng thật thực lực của các người, nhưng nhìn ra các ngươi vẫn chưa hiểu rõ huyền cơ trong đó rồi”.

“Huyền cơ?” Vẻ mặt hai người mơ hồ.

“Đúng vậy, các ngươi có phát giác thành Bách Dạ cũng không giống như một thế ngoại đào nguyên mà các ngươi tưởng tượng hay không?” Thị giả trước tiên đưa ra một cái đầu mối.

Nói đên đây, Diệp Y liền nói: “Ân, thành Bách Dạ tựa hồ chỉ là một cái thành phồn vinh, cũng không phải không có địa phương ôn nhiễm nào, cũng có lừa gạt, có xa xỉ, có dã man”.

“Đúng là như thế, bởi vì thành Bách Dà là một không gian tồn tại thật sự, mà là một nơi có xã hội lý tưởng trong lòng của mỗi người khác nhau. Nó đem hết thảy lý tưởng của mọi người dung hợp thành một chỗ, rồi từ đó hình thành một cái thành Bách Dạ nhìn như có sự an lành như vẫn có những mặt tối ở đó”. Thị giả giải thích cho bọn họ.

“Như vậy, chúng ta ở đó gặp phải hết thảy chỉ là hư ảo ư?!”

“Vừa là hư ảo vừa là sự thật”.

“Có ý gì?”

“Bởi vì thành Bách Dạ là tụ tập lý tưởng của mọi người. Tại thế giới như vậy phải có sự thật hiện diện, bất luận là con người hay vật chất đều trở thành thật thể tồn tại trong sự thật. Nhưng đồng thời, nó chỉ là tưởng tượng của mọi người, cũng không phải vật chất ở thế giới của ngươi, cho nên phải nói đúng là chân thật trong hư ảo”.

“Giống như vật ở trong gương, vật chất tồn tại chân thật, nhưng giống như trong gương không cách này lấy được, có đúng như vậy không?” Tuyết Thần lấy suy nghĩ của chính mình ra để giải thích.

“Đại khái là như vậy”.

“Vậy chính là, cho dù chúng ta tìm được Bạch đào ngọc ở Bách Dạ thành, cũng không thể mang về được”.

“Trên lý luận là như thế”. Nhưng thị giả dụng ngón tay chỉ vào lòng ngực bên trái, mỉm cười “Nhưng mà, các ngươi đã tìm được nó, và cũng tuyệt đối có thể mang trở về”.

“Tìm được?” Bọn họ nhất thời không rõ ràng.

“Các ngươi cần phải trở về” Thị giả lơ đề tài đó “Bách Dạ thành từ nay về sau không còn mở ra trước mặt các ngươi như hiện tại vậy”.

“Tại sao?”

“Bởi vì không cần đến nữa?”

“Ý gì?”

Thị giả mỉm cười không trả lời! Hắn phất tay, Diệp Y hai người liền lạc vào trong một vòng tròn màu trắng...