Bạch Diệc Sơ

Chương 5




Bạch Diệc Sơ không tới trường học nữa, ngày đó Ngụy Chinh đã ghé vào lỗ tai cậu nói : « Từ giờ chờ cha ở nhà, cha sẽ tha cho con bé ấy. »

Bạch Diệc Sơ nhớ tới thiếu nữ với đôi mắt trong trẻo và khuôn mặt mỉm cười, mà thản nhiên nói : « Chỉ là chút rung động nhất thời thôi. »

Là rung động thuần khiết tinh khôi.

Chỉ tiếc là cậu đã rất bẩn, rất bẩn.

Bạch Diệc Sơ không ngờ một ngày nọ Ngụy Chinh đưa cho cậu chiếc đèn bọc da thật-chất-là-bọc-da-người, họa tiết phức tạp tinh xảo. Thời điểm Ngụy Chinh đưa cho cậu, lập tức ôm cậu vào lòng hỏi : « Con có thích không ? »

Cảm thấy rất quen thuộc, thực sự rất quen thuộc.

Ngụy Chinh nói cho cậu biết đâu là da thú vậy, nhưng nụ cười hờ hững của hắn làm Bạch Diệc Sơ cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

Ngụy Chinh mời thầy đến tận nhà dạy, mà Ngụy Viễn đã không còn đến tìm cậu gây sự nữa.

Thật ra hắn đã không còn có thể tìm cậu gây sự nữa.

Ngụy Viên muốn học nhiều thứ, dù sao tương lai hắn sẽ tiếp nhận Ngụy gia.

Nghe đồn hắn bị đưa đến một nơi rất xa để học hỏi thêm kiến thức.

Bạch Diệc Sơ thoáng hồi tưởng.

Ngày Ngụy Viên đi mưa phùn rơi hiu hắt, hắn thật sự quyết tâm đi, đồ đạc chất thành một đống, chỉ là cứ lưu luyến mãi Bạch Diệc Sơ. Khi đấy cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng đối phương sẽ chỉ thẳng vào mặt cậu mắng cho một trận, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu là bông hoa hải đường trắng.

« Cho em này. »

Ngụy VIễn nhìn thay đổi trong mắt Bạch Diệc Sơ mà phát lạnh, tim hắn rung động, sau đó cánh tay thon dài của cậu nhận lấy đóa hoa. Tay Bạch Diệc Sơ rất đẹp, lại được cả đóa hoa tô điểm, Ngụy Viên nhen nhóm ham muốn được hôn lấy ngón tay cậu, nhưng một giây sau đó, đóa hoa đã bị một bàn tay khác giật lấy, ném xuống đất.

Giọng nói lạnh lùng của Ngụy Chinh : « Mày không biết em mày dị ứng phấn hoa. »

Ngày ra đi, Ngụy Viễn suốt đời không quên những câu nói ấy.

Bạch Diệc Sơ cúi đầu nhìn cánh hoa thuần khiết nhiễm bụi bặm. Thật ra cậu không thích hoa hải đường, cùng với bất kỳ hoa gì.

Cậu không dị ứng phấn hoa. Trước đây có một lần Ngụy Chinh cưỡng bức cậu, hắn đã đặt cậu giữa vườn hoa. Bạch Diệc Sơ vẫn còn nhớ những đóa hoa diễm lệ nở rộ khi ấy. Cậu bị ép dưới đất, Ngụy Chinh vừa khen cậu, vừa ca ngợi : « A Bạch của cha đẹp như hoa . »

Khi đó Bạch Diệc Sư mặc đồng phục học sinh, phéc mơ tuya bị kéo xuống, lộ ra sơ mi trắng mỏng tanh. Nguy Chinh không cởi áo ra, mà hôn hít không ngừng qua lớp áo. Dường như đây là sở thích của hắn, thật ra hắn yêu điều này vì nhìn thấy thiếu niên mẫn cảm vì bị kích thích mà hai viên mắt rưng rưng, lộ ra vẻ ẩn nhẫn cam chịu.

Ngụy Chinh nói ra những lời này, rồi đưa một đóa hải đường đỏ tươi đến trước mặt Bạch Diệc Sơ.

Mẹ của Bạch Diệc Sơ là gái lầu xanh, chính vì thế đứa con bà sinh ra cũng đẹp như hoa và cũng không thể khỏi sở mệnh bị người ta mua vui trên thân xác giống bà.

Thời khắc bàn tay Ngụy Chinh hướng tới, Bạch Diệc Sơ bỗng cảm thấy hoảng loạn bất an, như vô số các buổi tối khác, hoặc là bị trói tay ở đầu giường, hoặc là bị cà vạt trói chặt tay. Dù cậu có kêu la vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Ngụy Chinh có thể mặc sức thỏa mãn ham muốn xâm chiếm cơ thể cậu, rồi cứ như thế, Bạch Diệc Sơ  cũng học được cách nắm chặt lấy ga trải giường, để những dấu hôn xanh tím lấn lướt trên cơ thể mình.

Cậu bỗng nhiên run rẩy, căn răng nhỏ xuống một giọt nước mắt, ánh mắt ướt át nhìn Ngụy Chinh làm cõi lòng hắn thoáng chốc mềm nhũn ra, rối như tơ vò, gạt bỏ đi hết dục vọng, vội ôm siết cậu vào lòng, dịu dàng hỏi : « Con sao vậy ? »

« Khó chịu lắm. » Lần đầu tiên được Bạch Diệc Sơ chủ động dựa vào lòng, Ngụy Chinh quên hẳn đi hạ bộ đang cương cứng của mình.

Cho dù cậu có căm ghét hắn thế nào, nhưng chỉ cần cậu ban phát chút dịu dàng thoáng chốc, Ngụy Chinh đều có thể móc tim hắn mà đưa ra cho cậu.

Ngụy Viễn ra đi, ngày hắn bước đi, lúc hắn rời nhà thì Bạch Diệc Sơ bỏ đi.

Có thể cậu chỉ muốn ra ngoài khuây khỏa nhưng trong mắt Ngụy Chinh là muốn bỏ hắn mà đi.

Tuy rằng đó cũng là ước muốn của Bạch Diệc Sơ và cậu cũng thực sự hành động. Nhưng tai mắt của Ngụy Chinh ở khắp mọi nơi, chỉ cần cậu bước xa hơn vài bước thì cũng đủ khiến vẻ mặt của Ngụy Chinh trở nên dọa người.

Cái giá phải trả của Bạch Diệc Sơ chính là cổ chân bị khóa lại, giống như tù nhân bị giam hãm, bị theo dõi từng nhất cử nhất động. Mỗi bước đi đều có những âm thanh « leng keng>.

Thầy giáo vẫn tận tâm dạy dỗ cậu, rất ý thức lờ đi những dấu hôn và xiềng xích trên người cậu. Bỗng nhiên một ngày nọ, cậu học sinh gương mặt đẹp đẽ trắng bệch như hoa như ngọc ấy thỉnh cầu thầy có thể đem cho cậu mượn quyển sách lần trước được không.

Làm sao có thể nhẫn tâm từ chối ?

Làm theo như ma quỷ dẫn lối, thời điểm mang sách tới, đối phương cười rộ lên làm người thầy hoảng hốt, không kiềm lòng được mà hỏi : « Trò cũng yêu thích sách của tác giả này sao ? »

…..

Ngụy Chinh xuất hiện từ lúc nào, âm thầm quan sát cuộc trò chuyện hòa hợp của hai người, đố kị vì Bạch Diệc Sơ chưa bao giờ dành cho hắn nụ cười với má lúm đồng tiền đẹp rực rỡ như thế.

« Ông có thể đi được rồi » Giọng nói trầm thấp, sắc mặt Bạch Diệc Sơ lập tức tái nhợt hẳn đi.

Ngụy Chinh nheo mắt làm vẻ vô hại nhìn Bạch Diệc Sơ : « Không nỡ sao ? »

Bạch Diệc Sơ nhìn qua khung cửa sổ thấy thầy giáo đang che dù đi ra ngoài sân, rồi lại cúi đầu nhìn xiềng xích dưới chân mình. Ngụy Chinh không đợi câu trả lời của cậu, đi ra phía cửa, khóa trái cửa lại.

Tiếng khóa « lạch cạch », trong nháy mắt làm thân kinh Bạch Diệc Sơ căng thẳng. Hôm nay cậu mặc cái áo ngủ rộng lớn, chỉ cần cúi đầu thôi là có thể lộ ra chiếc cổ trắng mịn.

Trời mưa rả rích xuống mấy ngày nay.

Bạch Diệc Sơ thoáng nghĩ, chỉ là không ngờ mưa bụi lất phất cũng có thể làm cho không khí lạnh thấu xương đến thế. Cậu chợt nhớ ngày Ngụy Viễn đi, mưa bụi lành lạnh vỗ lên mặt cậu, cảm giác lạnh lẽo của xích chân cũng lạnh như mưa vậy.

Thời khắc Ngụy Chinh hôn cậu, Bạch Diệc Sơ lùi về phía sau vài bước, vừa vặn bị dồn ép vào chân tường. Động tác này chọc giận Nguy Chinh, hắn vòng tay ra sau cố định gáy cậu, hôn càng sâu làm Bạch Diệc Sơ không cách nào trốn chạy, chỉ có thể dùng sức bấu lấy vách tường.

Gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo mưa bụi lành lạnh. Ngụy Chinh thấy thiếu niên trong lòng mình run rẩy rụt người lại, hắn trìu mến nhìn cậu, sợ cậu lạnh liền buông lỏng tay ra để đi đóng cửa sổ.

Bạch Diệc Sơ thừa cơ hội chạy trốn khỏi gian phòng, thời điểm cậu bước đi thì khóa chân đã có phản ứng, thanh âm vang lên rầm rầm trong nháy mắt. Ngụy Chinh lập tức dùng cánh tay đang đóng chặt cửa sổ, đem Bạch Diệc Sơ lôi trở về.

Cửa sổ mở tung ra, tiếng gào thét chói tai vang lên. Thầy giáo trẻ tuổi mang theo sách giáo khoa quay đầu lại, nhìn về hướng mơ hồ, thấy hai bóng người đang dây dưa với nhau

Thầy có hay không nhận ra người bị ép ở phía dưới là học sinh của mình, cảm giác lạnh toát bỗng chạy dọc sống lưng thầy.

Ngụy Chinh nói ra lời âu yếm, nhưng lạnh lẽo hiện rõ trong ánh mắt.

« A Bạch, xem hắn đang nhìn chúng ta kìa. »

Áo bị xốc lên, Bạch Diệc Sơ khó chịu nhắm mắt lại, nghe Ngụy Chinh ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ : « Chúng ta làm thử bên cửa sổ nhé. Được không ? »

Mưa bụi lành lạnh rơi xuống trên mặt Bạch Diệc Sơ, thầy giáo nếu như đứng lâu hơn một chút sẽ phát hiện học sinh của hắn đang bị ép buộc dựa vào bên cửa sổ, cố gắng giữ chặt quần áo của mình.

Bạch Diệc Sơ bỗng nhiên giãy dụa, dây khóa cũng phát sinh thanh âm chói tai, Ngụy Chinh trầm mặt lại, lẩm bẩm câu : « A Bạch của cha càng ngày càng không nghe lời. »

Cửa sổ đóng lại, cậu bị đặt lên ghế, đối phương chậm rãi ngồi xuống, viền mắt của Bạch Diệc Sơ đỏ ứng, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Ngụy Chinh ghé vào lỗ tai hắn thở dốc, không kiềm chế được mà co rút lại phía dưới, nhưng vẫn không ngừng nhấp nhô.

Một lần sáp nhập thì ghế tựa sẽ theo đó vang lên tiếng động, xiềng xích quanh chân Bạch Diệc Sơ cũng vang lên tiếng kêu rầm rầm, giãy dụa không ngừng cuối cùng đành chấp nhận buông xuôi, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Ngụy Chinh.

Trời tối lại, phòng khóa, bọn họ làm tình trên ghế, dây khóa vang lên điên loạn rồi cũng tắt, chỉ còn Bạch Diệc Sơ trở nên ngoan ngoãn và phục tùng, muốn hôn thì cậu ưng thuận khẽ mở môi, nhắm mắt cam chịu, không còn giãy dụa khi đầu ngực bị liếm láp, thậm chí còn khẽ cười khi quần áo bị trút bỏ.

Mà Ngụy Chinh lưu luyến vuốt v thân thể cậu, để lại những dấu hôn.

Thời điểm hắn rời khỏi cơ thể cậu, thì bạch trọc cũng từ vị trí giao hợp của cơ thể hai người cũng chậm rãi chảy xuống.

Bạch Diệc Sơ bị trói chặt vào ghế tựa, cậu cúi đầu nhìn thân thể tại tả của mình, rồi lại nhìn tinh dịch đang chảy xuống từ đùi đối phương, nhỏ giọt xuống đất hình thành một dấu ấn.

Ánh mắt Bạch Diệc Sơ đờ ra, khóe môi nặn ra một nụ cười.

Tuyệt vọng, buồn bã, lạnh nhạt đã thành thói quen.

Ngụy Chinh si mê hôn lấy đôi môi diễm lệ của cậu, Bạch Diệc Sơ không có giống như trước đây nghiêng đầu tránh né, khi những nụ hôn lấn lướt trên cổ, cậu sẽ chỉ rùng mình một chút, sau đó từ từ nhắm chặt mắt lại.