Bách Luyện Thành Yêu

Chương 2: Học sinh tiểu học




Từ đằng xa, chúng tôi nhìn thấy một tòa nhà to lớn, độ bề thế ngang ngửa với trường đại học của hai đứa luôn. Nhưng hình dáng so với tưởng tượng của tôi có chút khác biệt, không quỷ dị cũng không âm u. Công ty trò chơi thật không biết theo trào lưu gì cả.

“Haiz… kiến trúc trong trò chơi này không có gì đặc sắc hết… vì sao không thiết kế có điểm biến thái một chút nha ~”

“Bà biến thái mới có loại suy nghĩ biến thái như vậy. Tui là người bình thường. Tui thấy kiến trúc như vậy là tốt lắm rồi.” – Thảo Hoa Mai bất cứ lúc nào cũng không quên chuẩn tắc của bản thân, điều lệ thứ tư: không thể bỏ qua cơ hội đả kích tâm tình thiếu nữ của Sâu, thà giết lầm chớ không bỏ sót.

Phía trước cửa lớn đứng hai hàng người dài ngoằn, có lẽ đều là người đến đưa tin.

“Đông thiệt!!! Hồi trường chúng ta khai giảng cũng không đông như vậy.” – Tôi cảm thán. Chương trình kế hoạch hóa gia đình của TQ đã phổ biến nhiều năm nhưng hình như chẳng tạo nên hiệu quả gì. Trẻ em sinh ra vẫn như cỏ dại trên thảo nguyên, mọc lan tràn, sinh trưởng tốt.

“Nói thừa. Tân thủ thôn có 5 vạn người, có lẽ toàn bộ đều ở đây hết rồi, sao lại không đông cho được.” – Thảo Hoa Mai không bỏ qua cơ hội tranh cãi với tôi.

Không muốn so đo với cầm thú. Tôi chọn hàng người ngắn nhất, đứng vào. Thảo Hoa Mai rướn cổ nhìn nhìn, sau đó quay đầu nói với tôi.

“Tui đi lên phía trước nhìn coi có thể chen ngang không.”

Tôi còn chưa kịp đưa tay ra ngăn cản, người đã biến mất như làn khói. Tôi nhìn theo phương hướng Thảo Hoa Mai, nghĩ thầm, muốn cứu cũng không kịp a. Quả nhiên, không tới 5 phút, Thảo Hoa Mai người đầy bụi đất chạy trở về.

“Cbn, ở đằng trước chen lấn thấy ghê luôn, thiếu chút nữa đã bị đạp chết. Đúng là xui xẻo.”

Chiếc áo tân thủ màu vàng nhạt của Thảo Hoa Mai hiện giờ xuất hiện rất nhiều dấu chân, tôi nhịn không được cười phá lên. Tiếng cười của tôi dẫn đến không ít ánh mắt vây xem, toàn bộ đều tập trung lên hàng dấu chân trên áo kia. Khuôn mặt Thảo Hoa Mai đã đỏ bừng, xem ra cô ấy tức giận cực độ rồi.

“Mấy người nhìn cái gì mà nhìn. chưa thấy qua gái đẹp sao? Còn nhìn nữa, tôi thu tiền xem mặt đó.” – Thảo Hoa Mai trợn mắt quát lớn. Đúng là phong cách của Thú Thú.

Mọi người nghe thế đều xoay người nhìn qua chỗ khác, gặp phải khủng long thì nên trốn xa, đây là nguyên tắc sinh tồn chung của loài người.

Thảo Hoa Mai ỉu xìu nói với tôi: – “Sâu, bà giữ chỗ cho tui. Tui đi vệ sinh.” – nói xong liền muốn chạy.

Tôi đưa tay nắm áo kéo về, nghiến răng nói: – “Đi vệ sinh cái rắm! Tui không tin trong trò chơi này còn có WC. Bà thành thật đứng đây xếp hàng cho tui.”

Đứng xếp hàng quá nhàm chán, tôi lấy ra một lọ Lam dược mà hệ thống tặng cho, ngửa đầu uống cạn. Thảo Hoa Mai và mọi người xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt giết người. Có lẽ trong lòng mọi người đều đang chửi tôi “phá gia chi tử”.

Mười phút sau, đằng trước chỉ còn 4 người.

“Xem, cũng nhanh đó chứ. So với hồi tui xếp hàng mua vé xe Tết thì khác biệt một trời một vực.” – tôi nói.

Thảo Hoa Mai hưng phấn: – “Không biết có thể học được kỹ năng triệu hoán gì đây? Nếu có thể triệu hoán ra soái ca thì tốt quá ~”

“Bà đang nằm mơ hả?” – tuy nói vậy nhưng tôi vẫn đổi vị trí để Thú Thú đi lên phía trước. Tôi sợ để bả đợi thêm một phút nữa có lẽ sẽ xảy ra tình trạng sung huyết não.

“Sư phụ, tôi đến báo danh.” – Thảo Hoa Mai xông lên. Hồi đi báo danh đại học cũng không thấy bả hăng hái như vậy.

NPC không nhận giấy đưa tin, liếc mắt nói: – “Ta chỉ nhận giấy đưa tin của hệ vật lý công kích. Ngươi là pháp sư, ở đây làm gì, qua bên cạnh xếp hàng đi.”

Thảo Hoa Mai hóa đá tại chỗ. Tôi cũng đơ luôn. Không ngờ xếp hàng mà còn phân chia thể loại nữa. Nhìn qua bên cạnh, hàng ngũ dài đến không thấy điểm cuối. Tôi lau mồ hôi. Lần này hại chết Thú Thú rồi, bởi vì chính tôi đã chọn dãy hàng này đó a. Hay là đi lên cầu tình? Không biết có hữu dụng không?

“Sư phụ, chúng tôi là người mới, cái gì cũng không biết nên vừa rồi chọn lộn hàng. Ngài có thể nể tình giúp cô ấy báo danh không?” – Tôi đi tới nhỏ giọng năn nỉ, cố gắng quan sát phản ứng của NPC. Nghe nói, NPC trong trò chơi này là trí tuệ nhân tạo, có thể tự phán đoán tình huống mà xử trí, không giống những trò chơi khác phải đi theo nguyên tắc của hệ thống.

Quả nhiên, không làm tôi thất vọng, NPC nghiêng đầu đánh giá tôi một cái, nói: – “Được rồi, ngươi là Cung Tiễn Thủ, một lát giúp ta một chuyện, ta sẽ giúp cô ấy báo danh. Sau khi xong việc, ngươi đến phòng kiếm thuật tìm ta.”

Haha, không nghĩ tới mèo mù vơ phải chuột chết, tôi vậy mà đụng tới [Ẩn tàng nhiệm vụ] trong truyền thuyết. Tôi vội vàng gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nhủ, lát nữa log out, nhất định phải chạy đi mua xổ số. Hôm nay quá may mắn!!!!!

Giấy đưa tin của tôi vừa được tịch thu thì tôi liền bị hệ thống truyền tống vào một cái đại sảnh, trên tường dán một hàng chữ to “Chiến đấu học viện – Phân bộ hệ vật lý công kích – Mất Phương Hướng Trấn”. Ngay bên dưới là một khối thủy tinh, giống cái hộp thấu kính tôi đã nhìn thấy lúc mới đăng nhập, có điều khối thủy tinh này nhỏ hơn và cũng không có mỹ nhân nằm bên trong, bên trên mặt kính là những hàng chữ nhỏ, chi chít rậm rạp.

Tôi đến gần. Mặt trên khối thủy tinh khắc toàn bộ tên tuổi của các lão sư (thầy giáo) của tất cả chức nghiệp, tên người phụ trách cùng với địa điểm huấn luyện. Tôi tra danh sách lão sư dạy môn kiếm thuật, là Chu Tử Phi. Được rồi, lát nữa đi kiếm ông ta nhận nhiệm vụ.

Lại nhìn xuống, ở dưới cùng là bản đồ của học viện. Đại khái cái học viện này chia làm hai khu vực rõ rệt. Toàn bộ kiến trúc đều là kiểu mẫu đặc trưng của TQ. Có điều, vì sao (kiến trúc) không đi theo trường phái tiên hiệp mà lại đi theo trường phái ma huyễn hả trời? (Theo mình hiểu thì kiến trúc tiên hiệp nghĩa là có sắc thái lung linh mây khói thuần Châu Á, còn kiến trúc ma huyễn nghĩa là có một chút ảnh hưởng phong thái ma quái của phương Tây)

Ghi nhớ bản đồ là thế mạnh của tôi. Cho nên chỉ nhìn một thoáng tôi đã thuộc lòng bản địa đồ. Sau đó tôi cầm giấy chứng nhận đi tới kho binh khí để lĩnh vũ khí. Vừa bước vào, phản ứng đầu tiên của tôi là đi thụt lùi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn cái bảng treo trên cánh cửa. Vì sao ư? Bởi vì tôi nghĩ mình đi nhầm chỗ. Nơi này nhìn thế nào cũng giống như chi nhánh ngân hàng trong thế giới thật a~

Sau khi xác nhận chính xác bên ngoài cổng có khắc 3 chữ thật to “Kho binh khí”, tôi lần nữa đi vào trong. Không gian bên trong rất rộng. Đúng là trò chơi giả tưởng có khác, đến siêu không gian cũng có thể tạo ra. Bên trong không có nhiều người cho lắm. Có lẽ mọi người đã lĩnh vũ khí xong cả rồi. Tôi nhìn qua nhìn lại, sau đó quyết định đi tới cái góc khuất hẻo lánh ít người nhất.

“Xin chào! Tôi đến lĩnh vũ khí ạ.” – có kinh nghiệm của lần vừa rồi, tôi phát hiện ra, nói chuyện lễ phép với NPC trí tuệ nhân tạo là điều đúng đắn.

“Ah!!!” – đang ngủ gật thì bị tôi gọi cho giật mình, anh chàng NPC hé con mắt lèm nhèm vì chưa tỉnh ngủ, cáu gắt nói – “Ngươi qua bên cạnh mà lĩnh.”

“A???” – tôi nghi hoặc nhìn miếng giấy dán bên ngoài tấm chắn thủy tinh, thấy rõ ràng có ghi “quầy nhận trang bị số 12”, nhịn không được mở miệng hỏi – “Vì sao? Anh không phải là người giao trang bị sao?”

Người đó phủi tay một cách không kiên nhẫn: – “Chỗ này là nơi giao trang bị cao cấp, chỉ giành cho người chơi với che giấu chức chức nghiệp mà thôi. Ngươi qua chỗ khác mà xếp hàng. Đi đi!!!!!” Nói xong còn phủi phủi giống như đang đuổi ruồi.

Tên này thật là đáng ghét!!! Chẳng lẽ đây là bản tính chung của bọn trí tuệ nhân tạo à? Bất quá, bổn tiểu thư là người có lòng dạ phóng khoáng rộng lượng, sẽ không so đo. Tôi nhẫn!!!

“À, tôi chính là chức nghiệp che dấu, hắc ám cơ quan sư.”

Nhân viên số 12 vừa nghe tôi nói xong liền ngồi thẳng dậy, vẻ buồn ngủ bay biến đâu mất: – “Vũ khí viên số 12 Mất Phương Hướng Trấn xin vì ngài phục vụ. Tôi quả thật đang có một trang bị cho cơ quan sư, miễn phí.”

Nói xong liền lấy ra một cái vòng tay. Haiz… thái độ xoay chuyển 360 độ a ~ Cảm thán xong tôi liền đọc thông tin của cái vòng tay.

>> Siêu không gian thủ trạc

>> Dung lượng: 800 (ô)

>> Trọng lượng: 0 (zero)

>> Thuộc tính: vật phẩm tồn trữ không thể bị đánh cắp, không thể bạo rớt.

>> Yêu cầu lực lượng: 0 (zero)

Tôi lắp bắp kinh hãi. Thắt lưng của tôi có 40 ô thôi, cái vòng tay này gấp 20 lần nó?? Đồ vật lại không bị đánh cắp, không bị rơi ra. Đây chính là két sắt bảo hiểm khổng lồ nha. Tôi vừa định đeo nó vào tay, đột nhiên nhân viên số 12 đoạt lại, sau đó cười hắc hắc.

“Vừa tỉnh ngủ có chút hồ đồ, đưa sai rồi. Cái này mới là của cô.”

Lại đưa ra một cái vòng tay nhìn giống y như cái kia. Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó đọc thông tin.

>> Luyện hóa thủ trạc

>> Chức năng: có khả năng tinh luyện nhiều loại vật liệu gia công (gỗ, kim loại, khoáng thạch) thành trang bị hoàn chỉnh.

>> Khảm bảo thạch: xác suất thành công là 30%

Ừ, cái này mới giống trang bị của cơ quan sư. Tôi đeo nó vào tay, một đạo hào quang lóe lên, không ngờ nó chuyển sang màu trắng bạc, hình dáng từ hình tròn chuyển thành một con rắn uốn cong với đầu và đuôi chạm nhau, vẩy rắn lấp lánh như đang có sức sống, hai con mắt đính hai viên Thiên Lam bảo thạch. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy một món trang sức xinh đẹp như vậy, hớn hở ngắm tới ngắm lui.

“Vì sao lại biến thành con rắn rồi?” – số 12 híp mắt nhìn chằm chằm vòng tay của tôi, nhíu mày, mê mang chống cằm tự lẩm nhẩm.

“Chẳng lẽ nó không nên biến thành con rắn sao?” – Tôi hỏi.

Số 12 gật đầu: – “Ừ, cái vòng này nếu là nam đeo lên sẽ biến thành Thanh Long (con rồng xanh), nếu là nữ đeo lên sẽ biến thành Chu Tước (con này nửa giống phượng hoàng nửa giống con công), chứ biến thành con rắn thì tôi chưa nghe qua bao giờ.”

“Vậy có ảnh hưởng gì đến công năng của trang bị không?” – tôi vội vàng hỏi lại, lỡ bị thua lỗ thì tôi sẽ đi kiện công ty trò chơi nha.

Số 12 bảo tôi mở bảng thuộc tính ra cho anh ta đọc: – “Mấy thuộc tính khác không thay đổi. Nhiều thêm thuộc tính luyện chế dược (bào chế thuốc), xác suất thành công tăng thành 50%, còn tự động buộc định nữa. Trời, cô kiếm lợi lớn rồi. Phải biết rằng thuộc tính buộc định này chỉ có trang bị cấp tiên khí trở lên mới có thôi đó.” (mình chưa đọc trước truyện này nên không rõ lắm về cách phân chia cấp bậc trang bị trong đây)

Ồ, vậy còn được. Tôi nhìn vẻ mặt hâm mộ của số 12 thì cảm thấy hoài nghi, tên này có lẽ nào không phải là NPC mà là nội gián của công ty trò chơi hay không? Tôi nhìn cái vòng tay hồi nãy còn nằm trên bàn… hi`hi`… đồ tốt không bao giờ chê nhiều nha.

“E hèm… tôi còn muốn cái vòng tay kia.”

“Không được.” – số 12 vội vàng đem nó cất vào hộc tủ. Trời, nhìn tôi giống cường đạo à? Sao phải sợ như vậy?

“Anh có thể giao nhiệm vụ cho tôi nha, khó cỡ nào cũng được, chỉ cần đem cái vòng tay kia làm phần thưởng là OK.”

Số 12 nghe tôi nói xong, ánh mắt hiện lên vẻ do dự. Có cơ hội!!!!!

“Tôi cũng muốn cho cô lắm. Nhưng đây là trang bị của một che giấu chức nghiệp khác. Nếu làm ngược với quy định của hệ thống, tôi sẽ bị Bàn Cổ đại thần xóa bỏ đó.” – số 12 khó xử.

Ồ, thì ra là như vậy, xem ra không có cơ hội rồi.

“Vậy quên đi, bye bye!” – tôi xoay người bỏ đi.

“A… chờ một chút.”

“Còn chuyện gì sao?” – tôi vui vẻ quay người, chẳng lẽ anh ta đổi ý?

“Chức nghiệp thứ nhất của cô là gì?”

“Hắc ám Cung tiễn thủ. Anh hỏi làm chi?”

“Quay lại, quay lại.” – Anh ta ngoắc ngoắc, trên mặt không giấu được vẻ hưng phấn.

Có âm mưu!!! Tôi lề mề lội trở về, bày ra bộ dáng hờ hững. Tôi nhìn ra được, anh ta nhất định có chuyện muốn nhờ. Hắc hắc… tôi phải tỏ vẻ miễn miễn cưỡng cưỡng để vòi thêm nhiều điểm thưởng.

Số 12 mò trong thắt lưng một hồi thì lôi ra một cây cung màu trắng.

“Cái vòng tay kia là của công (vật phẩm của hệ thống), không thể cho. Nhưng cái cung này là do tôi sưu tầm. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ của tôi thì tôi sẽ tặng nó cho cô.” – số 12 nói với vẻ mặt nịnh nọt.

Tôi nhìn thoáng qua cây cung, chẳng có điểm đặc biệt gì, giở giọng khinh thường: – “Tôi có thể qua quầy bên cạnh để lãnh vũ khí. Hơn nữa, còn không cần làm nhiệm vụ.”

“Không giống… không giống.” – số 12 lắc đầu – “Bọn họ phát là vũ khí của hệ thống, là bạch bản trang bị. Của tôi là do thợ rèn cao cấp tạo thành nha, là bạch ngân trang bị.”

“Xì… không có chút thành ý nào cả. Không có thần khí thì chí ít anh cũng nên cho tôi hoàng kim trang bị a~” – bĩu môi khinh bỉ.

Số 12 đỏ mặt: – “Tôi không có tiền mua hoàng kim trang bị… nhưng mà… nhưng mà… hiện giờ mọi người đều chỉ có bạch bản. Cô cầm cái này đã tốt lắm rồi.”

Nói xong anh ta liền mau tay mở bảng thuộc tính cho tôi xem.

>> Đông Sương Cung

>> Bạch ngân trang bị.

>> Công kích: +35

>> Tốc độ: +2

>> Kỹ năng đính kèm: có tỷ lệ 5% xuất hiện Đông sương mũi tên, 50% làm chậm lại tốc độ của mục tiêu.

>> Yêu cầu: nhanh nhẹn > 25, lực lượng > 10

Quả nhiên, cấp bậc trang bị càng cao, yêu cầu càng thấp. Cây cung này đại khái đến cấp 10 là tôi có thể dùng rồi. Không tồi. Công kích cao gấp đôi trang bị cấp đồng. Có thể sử dụng một thời gian dài. Tôi thò tay muốn lấy, lại bắt hụt.

“Theo quy cũ, cô phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thưởng.”

“Thành giao!”

Tôi cầm quyển trục nhiệm vụ của số 12, phía trên có một dấu hiện chữ “F”. Thì ra là nhiệm vụ cấp F (lời tác giả: Nhiệm vụ trong Hồng Hoang đều nhận thông qua quyển trục, F là cấp thấp nhất, SSS là cấp cao nhất). Ồ, thì ra là nhiệm vụ đơn giản cấp thấp nhất. Tôi chẳng thèm mở ra đọc nội dung, cứ thế quăng quyển trục vào thắt lưng, nhanh chóng chạy đi. Ở chỗ này lâu như vậy, trễ nãi thời gian luyện cấp rồi. Phải chạy nước rút cho kịp với người ta.

Đi qua quầy kế bên, nhận cây cung bạch bản và 2 bó mũi tên, sau đó tôi chạy như bay tới phòng dạy cung thuật, học kỹ năng cơ bản với sư phụ La Phong. Vừa học xong, tôi vội vàng cầm bản chương trình từ tay sư phụ, không thèm nhìn khuôn mặt cá chết của ông, tôi lại phóng qua phòng kiếm thuật. Định vị tọa độ của phòng kiếm thuật, tôi lựa chọn “tự động di chuyển”, sau đó để đôi chân tự đi tới còn bản thân thì mở bản chương trình ra đọc. Tiết kiệm thời gian mà!

Không ngờ trước 10 cấp, người chơi không cần đánh quái, chỉ cần theo thứ tự học hết các kỹ năng cơ bản đã đủ thăng cấp rồi. Ví dụ như tôi là Cung thủ thì sẽ lấy điểm trên cái bia bắn tên làm điểm kinh nghiệm, hơn nữa bắn trúng hồng tâm còn có thể rơi ra vật phẩm. Đúng là mới nghe lần đầu luôn (kiểu thăng cấp như vậy). Lại thắc mắc, không biết Thảo Hoa Mai là triệu hoán sư thì luyện như thế nào? tính điểm như thế nào? Hiếu kỳ là thiên tính của con người. Tôi tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho Thảo Hoa Mai.

“Thú Thú, bà đang làm gì vậy?”

“Sâu a~ tui chán sắp chết rồi nè. Triệu hoán thú của tui là một tiểu thiên sứ. Triệu hoán sư bọn tui hiện giờ đang tập cho triệu hoán thú đánh quái, nhưng lại không thể hổ trợ. Tiểu thiên sứ của tui có lực công kích thấp muốn chết luôn. Tui còn đang đứng ở khu vực quái cấp 1 nè. Trong khi đám người đi cùng một lượt với tui hiện giờ đã đến khu quái cấp 3 rồi. Mệnh tui thiệt là khổ quá mà… huhuhuhuhu…”

Im lặng. Câm nín.

“Khụ khụ… không có việc gì. Dù sao chức nghiệp của bà chỉ cần tìm được kỹ năng thư cao cấp là có thể triệu hồi ra một con thú cực kỳ lợi hại. Cùng lắm thì đợi huấn luyện chấm dứt, tui với bà đi đánh kỹ năng thư?”

“Được rồi. Đảm bảo bà sẽ tốt nghiệp trước tui, cho nên đừng quên chuẩn bị trang bị cấp 10 cho tui đó.”

Thú Thú không bao giờ quên lợi dụng tình thế để đòi hỏi. Tôi nhịn.

“Không thành vấn đề…. ối!!!!!” – tôi đụng cái rầm vào cây cột, trên đầu liền có một đàn chim xoay xung quanh. Tôi đưa tay quơ quơ, đuổi đám chim đi chỗ khác, ngẩng đầu, hóa ra đã đến phòng kiếm thuật.

“Sâu, bà làm sao đó?”

“Không sao. Bị tai nạn ngoài ý muốn thôi. Lát nữa nói tiếp nha, bye bye.” – tắt thông tấn khí, đứng lên, sửa sang lại quần áo, ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào phòng học.

“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – hét thảm thiết. Một cây trường kiếm sáng choang xuyên qua người tôi, đóng đinh tôi vào ván cửa đằng sau, cái eo của tôi hiện giờ lộ ra một lỗ hổng, trông rất dọa người. Hôm nay là ngày hoàng đạo của tôi hay sao a? Đến tột cùng là ngày may mắn hay là ngày xui xẻo đây?

>> Hệ thống: bạn bị người chơi Ám Ảnh ác ý PK, bạn có 30s để lựa chọn phản kích.

Ai đó cứng rắn rót thẳng một lọ hồng dược vào miệng tôi, sau đó hình ảnh trở nên rõ ràng trở lại, tôi nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ở trước mặt. (lam dược-thuốc màu xanh- dùng để hồi phục ma pháp, hồng dược-thuốc màu đỏ- dùng để hồi phục máu)

“Bạn không sao chứ?” – khuôn mặt nói chuyện.

Tôi một cước đá văng hắn, đứng dậy, điều chỉnh lại tiêu cự cho ánh mắt, sau đó nhìn về khuôn mặt. Ách… thì ra là một anh chàng đẹp trai với dáng vẻ e thẹn ngại ngùng, đúng loại hình tôi thích nha. Nuốt nước miếng, cố gắng không tuôn ra lời thô tục, phải nhớ tôi là thục nữ a~

“Đại ca à, anh đang luyện kiếm hay luyện ném phi tiêu vậy?”

“À… chiêu cuối cùng trong bộ kiếm pháp của tôi có tên là phi kiếm. Tôi luyện chưa thành thục lắm, cho nên ném chệch…”

Giải thích như vậy thì khác nào chưa giải thích a~

Tôi quay đầu nhìn cái bia ngắm phía sau, hoàn toàn sạch sẽ, không hề có dấu vết gì, bất đắc dĩ thở ra: – “Anh là Ám Ảnh?”

“Phải.”

“Là soái ca lãnh khốc, super idol (thần tượng siêu sao), kiếm khách vô địch trong anime Minh Phong Ám Ảnh đang nổi đình nổi đám trên toàn thế giới?” – tôi cảm thán, có thể đăng ký cái tên cao giá này thì đảm bảo anh chàng là một trong những người đăng nhập đầu tiên.

“Đúng rồi. Tôi là fan của anh ta.” – Ảm Ảnh ngượng ngùng trả lời.

Đảng hữu a~ Tôi cũng là fan của Ám Ảnh đây. Tôi nhấn vào “thêm bạn bè”, vỗ vai.

“Anh bạn, tiếp tục luyện tập đi nhé. Tôi có việc phải đi trước.” – tôi xoát một cái thay bộ đồ mới, nhìn thông tin, độ bền bị giảm 1 điểm, chưa sao.

Ám Ảnh thấy tôi chuẩn bị đi, nội tâm mừng thầm, còn tưởng tôi đã bỏ qua chuyện vừa rồi.

“A ~ quên mất.” – Tôi đột nhiên xoay người, vừa vặn trông thấy nụ cười mờ ám của tên kia – “hiện tại mọi người đều không có tiền lẫn trang bị, ai cũng nghèo như ai. Cho nên, chờ anh có tiền có trang bị rồi tôi sẽ quay lại bắt đền sau, vậy nhé.”

Mặc kệ Ám Ảnh đang mở mồm chữ O, tôi nhún nhảy đi vào đại sảnh, rất có phong thái của nữ lưu manh. Ám Ảnh phục hồi tinh thần, không tức giận, ngược lại nở nụ cười.

“Cô gái này thật có cá tính. Lạc Thủy Tri Chu. Mình nhớ kỹ cái tên này rồi.” – cười xong lại tiếp tục luyện tập. Trường kiếm run lên, hình dáng phiêu dật, ánh kiếm loang loáng không một kẽ hỡ. Đáng tiếc, đến chiêu cuối cùng vẫn phi không đúng trọng tâm.

Sau khi vào phòng học của Chu Tử Phi, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Vì sao vừa rồi tôi lại lộ ra phong thái lưu manh nha? Ở trước mặt người ngoài tôi nên giả bộ thục nữ mới đúng chứ? Nhưng tôi thông minh như vậy, lanh lợi như vậy, dĩ nhiên rất nhanh đã tìm được điểm mấu chốt của vấn đề. Bởi vì anh chàng kia và tôi có lực tương tác quá mạnh, khiến tôi vừa gặp lần đầu đã có cảm giác như quen từ kiếp trước… đổ mồ hôi… trên đời không lẽ thực sự có chuyện “lực tương tác” này nọ hay sao cà~

_________________

Truyện đang edit:

[Xuyên không - Cận đại - Huyết tộc] Bá Tước

[Xuyên không - dị giới - np] Dưỡng Thành Lĩnh Chủ (Tạm drop)

Truyện hoàn:

[Huyền huyễn - Tu tiên - sư đồ] Mộng Lệ Hoa Lạc (hợp tác)

[Hiện đại - Ngược] Chồng trước, anh thật là nham hiểm (Hợp tác)

Khi Hoa Bỉ Ngạn nở - Lá về nơi nào

Sinh kiếp luân hồi - Đời đời dỡ lở - Kiếp kiếp vấn vương

Bỉ Ngạn nơi Hoàng Tuyền - Vạn năm đợi chờ ngày diệp hoa tương ngộ

Nếu thấy hay, Google [Bot] nhớ thanks để ủng hộ mình nhaimages