Bạch Si

Chương 24




Neil là nam nhân gia giáo rất tốt. Cho dù cầu hoan bị cự tuyệt vẫn thân sĩ lái xe đưa ta đến nhà A Địch.

Ngồi trên chiếc xe xa hoa, hắn hỏi ta lý do vì sao ta cự tuyệt hắn, ta nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp:

“Bởi vì ngươi tốt quá.”

Cho nên ta nếu so sánh với ngươi, ta thật đê tiện.

Hắn không thốt được nên lời, sau đó lại hỏi:

“Sau này ta có thể tìm ngươi mua quần áo được không?”

“Khi nào ngươi tới, cứ tìm ta đi uống cà phê.”

Ta nói.

Rời khỏi xe của hắn, ta nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn nửa đêm. A Địch chắc đã ngủ, có thể Lục Bách Đông cũng vậy.

Ta đứng dưới lầu một lúc. Gió buổi tối thổi qua người ta lành lạnh, giúp ta thanh tỉnh phần nào.

Bỗng nhiên ta nghĩ đến lời lúc ta rời đi mà Lục Bách Đông đã nói, mặc kệ bao lâu, hắn cũng chờ ta quay lại.

Ta nghĩ lại thấy hắn thật là phiền, y như âm hồn bất tán ám ta mọi lúc mọi nơi vậy nhỉ? Mỗi ngày mở mắt ra, đã nhìn thấy hắn, dù nhắm mắt lại hình ảnh hắn cũng lởn vởn trong đầu không tan. Bây giờ thật vất vả ta mới tìm được một người đàn ông khác, lại cảm thấy không tốt.

Cái này không tốt, cái kia thì bất tiện.

Ta biết rõ, kẻ không tốt chỉ có ta là đầu sỏ. Ta, kẻ chần chừ, nhát gan, nhu nhược.

Nhà A Địch chỉ có mình hắn, nhà có một phòng cho khác. Ta có chìa khóa nhà của hắn, hắn cũng có chìa khóa nhà ta. Ta và hắn đã cùng nhau quyết định, nếu như đến bốn mươi tuổi hai người không gặp được đối tượng nào tốt thì sẽ ở cùng một chỗ.

Một khi đã bước vào giới này, chuyện tình yêu có thể duy trì đẹp đẽ cho đến già, quá hiếm hoi. Thậm chí có thể xem là ước mơ thật xa xỉ.

Nhưng ta vẫn cảm giác, trên thế giới này, sẽ có vài người để ngươi yêu họ cả đời, cũng  có những người có khả năng ở bên cạnh ngươi cả đời. Nhưng thông thường, người có thể khiến ngươi yêu cả đời lại không cách gì cùng ngươi trả qua một đời người cả. Rốt cuộc, nhân sinh vì sao lại đau thương như thế nhỉ?

Ta không biết. Ta chỉ biết Lục Bách Đông thậm chí còn không thể phân vào bất kỳ loại nào trong hai loại người đó nữa kìa.

Bản thân ta có lẽ không đủ mạnh mẽ để thương hắn cả đời, và ngay cả hắn cũng không muốn theo ta trải qua một đời. Ta biết rất rõ.

Cửa vừa mở ra, ta đang lần mò tìm công tắc điện, đã có người trước tiên ôm lấy ta rồi.

Nhiệt độ quen thuộc, mùi vị quen thuộc. Ta lại không đẩy hắn ra, đầu ta tựa ở hõm vai hắn.

“… Trên người ngươi có mùi thật thối.”

Hắn ngoài miệng ghét bỏ, cánh tay ôm lấy ta lại không có ý định buông ra.

“Bởi vì ta uống rượu.”

“… Xem ca nhạc?”

“Cũng không khác uống Coca là mấy. Nhưng mà rượu là dành cho người lớn uống.”

Hắn bị ta nói cho mơ hồ, một lát sau lại hỏi tiếp:

“Ngươi và người kia cùng uống sao?”

“Ai?”

“Người đưa ngươi về nhà.”

Ta ở trong ngực hắn giật mình, hắn ôm ta càng chặt.

“… Ngươi và hắn cũng có bí mật sao?”

Hắn hỏi. Âm thanh căng thẳng rõ rệt, ta muốn bật cười.

“Ngươi đang ghen, phải không?”

“Ghen là cái gì?”

Hắn nghi hoặc hỏi.

Ta không trả lời. Trong bóng tối, nhiệt độ hắn truyền qua cổ áo sơ mi đến gò má ta, ta ngửi thấy hương ngòn ngọt nhàn nhạt của mật đào. Sữa tắm của chúng ta, nó khiến ta bỗng nhiên rất muốn trở về nhà.

Vào trong phòng, hai người thay phiên tắm và đánh răng. Nằm trên cùng một chiếc giường. Ta mở đèn đầu giường xem ta tạp chí, hắn thì xem mấy “tác phẩm” mà hắn đã hoạ. Chúng ta đều mệt mỏi, ta tắt đèn. Hắn sẽ theo thói quen dán lại chỗ ta, nhiệt độ của hắn rất cao, mùa đông vừa vặn tiện nghi ta sưởi ấm luôn, mùa hè thì phải mở máy lạnh cao hơn một chút.

Ta thật sự muốn cùng hắn cứ trải qua sinh hoạt bình đạm như vậy.

Rồi cứ nối tiếp hết ngày đến đêm, cùng nhau qua cả một đời. Thật sự muốn, chỉ cần như vậy thôi.

“Này.”

Ta dùng cằm đẩy đẩy hắn.

“Ngươi gần đây có nhớ tới gì không?”

“Cái gì là cái gì?”

Hắn hỗn loạn hỏi, ta cười rộ lên.

“Là những chuyện trước đây ấy.”

Ta nói:

“Lặt vặt như chuyện khi ngươi còn bé, hoặc là chuyện sau này khi ngươi đã lớn lên. Chuyện ngươi trước khi bị tai nạn, ngươi nhớ tới được gì không?”

Hắn rơi vào trầm mặc, có thể là đang suy tư. Ta không hối thúc hắn, kiên nhẫn chờ.

Hoàn toàn yên tĩnh, ta cảm giác được mạch đập trong cổ hắn đều đặn. Sự bình ổn này khiến ta thật an tâm.

“… Không có.”

Hắn trả lời ta.

“Không gì cả.”

Khi hắn nói thì phần da đang kề sát ta sẽ chuyển động. Ta dùng sước vươn tay ôm lấy hắn.

“Cứ như vậy là tốt rồi.”

Ta nói:

“Mặc kệ thế nào, ngươi cái gì cũng không cần nhớ nữa.”

Vì như thế, hắn có thể cùng ta trải qua một đời. Ta cũng có thể như vậy mà thương hắn cả đời.

Hai người chúng ta cứ như vậy mà cùng nhau trải qua bình thường sinh hoạt.