Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 115-2: Mùa yêu (2)




"Có con tiểu bạch thỏ đi ra ngoài lâu như vậy, còn không thấy trở lại, sợ nó bị sói xám lớn ngậm trong mồm tha đi, cho nên ra ngoài xem một chút."

Bạch Thắng ôm cô, chậm rãi đi về phía trước, ban đêm trên đường mòn, thật dài nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lại rất yên tĩnh. Tựa như không khí giữa bọn họ, cũng yên tĩnh, lại tốt đẹp không nói ra được. Quý Nghiên vịn cổ của anh, đem mặt dựa vào ngực của anh, mưa gió nhiều hơn nữa, giờ phút này, cũng cảm thấy vô cùng an tâm.

Cô cười nói: "Nào có sói xám lớn, cho dù có, cũng chỉ có cái người đầu đầy phúc hắc này. Trừ anh ra, ai sẽ tới tha em?"

Bạch Thắng như có điều suy nghĩ một lát, tán thành nói: "Ừ, có đạo lý."

Một con đường rốt cuộc đi tới cuối, đèn bên trong phòng còn mở, Bạch Thắng cũng không có thả cô xuống, mà ôm cô trực tiếp đi lên lầu. Quý Nghiên sững sờ, tránh thoát nói: "Đi sai hướng rồi, phòng bếp ở bên kia, anh không ăn cái gì à?"

"Không muốn ăn."

"Đau bụng làm thế nào? Biết rõ dạ dày mình không tốt, còn không ăn cái gì, lại muốn vào bệnh viện phải không?" Quý Nghiên giơ giơ cái túi trong tay lên.

Bạch Thắng sắc mặt không đổi nói: "Anh đã ăn qua rồi."

"Cái gì?"

"Trước khi đến quán rượu, Luyến Y có làm cơm tối."

Quý Nghiên đổ mồ hôi."Vậy anh nói muốn ăn cái gì, còn nói đói đã lâu rồi?"

Bạch Thắng đương nhiên nhíu mày."Ai nói muốn ăn cái gì là chỉ thức ăn?"

"Vậy là cái gì?"

"Em."

Sắc mặt Quý Nghiên thẹn thùng đỏ lên, một hơi khí nóng đập vào mặt, đốt hai bên má cô đỏ au, như quả táo đỏ chín. Cho nên nói, da mặt mỏng chống lại da mặt dày, luôn phải thua thiệt. Không có thủ đoạn chống lại có thủ đoạn, càng thêm thua thiệt. Mà Quý Nghiên chống lại Bạch Thắng, nhất định thua thiệt cả đời. Vĩnh viễn bị anh ép tới gắt gao.

Cô lúng túng từ trên người anh tránh thoát xuống, lần này Bạch Thắng không hề ngăn cản, Quý Nghiên lùi về phía sau mấy bước, Bạch Thắng lại không ngừng tiến tới gần. Nụ cười trên mặt chưa đứt, dưới ánh đèn, đường cong khóe môi càng làm cho tim Quý Nghiên đập loạn như nai con, thân thể đụng phải vòng bảo vệ, không thể lui được nữa. Bạch Thắng một tay chống đỡ bên người cô, hô hấp lại gần, giọng nói mát lạnh ở bên tai cô đầu độc nhẹ nhàng nói: "Em lạnh nhạt anh bao lâu nay, có phải nên bồi thường một chút hay không?"

Nói cô giống như có được tam cung lục viện của Hoàng đế, nhưng mà cũng chỉ nửa tháng không có lật tấm bảng của anh, như vậy đã buồn bã?

Quý Nghiên 囧 囧. "Trừ chuyện này, trong đầu anh không thể nghĩ chuyện gì khác sao?"

"Có a." Bạch Thắng có bộ mặt phớt tỉnh nói: "Chúng ta sinh đứa bé thôi."

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Cũng không phải cô cự tuyệt, Bạch Thắng vừa dứt lời, liền nghiêng đầu hôn lên. Đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy mở hàm răng cô ra, một đường thông suốt, tùy ý càn quét. Thân thể Quý Nghiên không tự chủ được ngửa ra sau, cô sợ cho rằng mình sẽ phải bay qua hàng rào mà té xuống, Bạch Thắng một tay ôm hông của cô, một tay bưng lấy mặt của cô. Quý Nghiên cũng nắm thật chặc quần áo bên người anh, túi đã sớm theo động tác của nhau rơi xuống đất, nguyên liệu nấu lăn xuống, phân tán đầy đất .

Bất tri bất giác chiến trường cũng đã chuyển tới chỗ khác, trên chiếc giường to lớn, người đàn ông ngồi dậy, ngón tay thon dài nhấc lên một góc quần áo. Đầu ngón tay trở mình, ưu nhã làm người ta không chỗ che giấu, trong nháy mắt quần áo đã rủ xuống trên mặt đất. Tóc của anh hơi loạn, cắt ngang chán chặn lại tầm mắt, Bạch Thắng lắc đầu, gương mặt tuấn nhã cho dù ở trong bóng đêm, cũng giống như sẽ sáng lên. Lấy vẻ mặt mà nói, đại khái có một vị hôn phu đẹp trai cũng phúc lợi đó chứ? Bất luận anh làm động tác gì, luôn vô cùng dưỡng mắt .

"Để em." Đang lúc anh chuẩn bị cởi nút áo của cô thì Quý Nghiên ngăn tay anh lại, nói thật nhỏ.

Bạch Thắng mỉm cười nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm hàm chứa một chút ranh mãnh, Quý Nghiên 囧, quả quyết quay đầu đi chỗ khác. Trên mặt không tự chủ hiện lên hai đóa ửng hồng, tay của cô, để trên cúc áo, nửa ngày cũng không cởi ra được. Lần đầu tiên cảm thấy, cởi nút áo, là chuyện phiền toái như vậy.

"Em không nhìn, làm thế nào cởi ra được?" Giọng nói nhạo báng lặng lẽ vang lên.

Một giây kế tiếp, bàn tay linh hoạt thay tay nhỏ bé vụng về của cô, trong phút chốc hai tay chạm nhau, dòng điện chạy loạn khắp nơi. Cho dù đã qua nhiều lần da thịt thân thiết như vậy, nhưng vẫn không nhịn được khiến tim Quý Nghiên run lên. Ngượng ngùng không nói ra được.

Nhưng ngay sau đó, một chút quẫn bách kia liền bị anh bao phủ như sóng dậy từ bên trong, liên tiếp, sóng triều cuồn cuộn.

Rèm cửa sổ lặng lẽ vì bọn họ giơ lên tạo thành lá chắn.

Ngăn cản tất cả bên ngoài.

Cho đến màn đêm biến mất, ánh nắng phủ lên đầu, bầu trời biến đổi thành một mảnh sáng trắng.

Lại một ngày mới.

Nên đi làm thì đi làm, du lịch bên ngoài đã du lịch trở về, mà nhàn rỗi vô sự, vẫn như cũ nhàn rỗi vô sự. Trong phòng Mẫn Luyến Y, Y Mạt Thuần ngồi ở bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô.

"Làm gì nhìn con như vậy?" Mẫn Luyến Y hỏi. Thật đúng là không có thói quen mẹ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.

Y Mạt Thuần nhíu mày. "Nghe nói con gần đây đang làm một việc ngu ngốc."

Quả nhiên, Mẫn Luyến Y nhắm mắt.

Tin tức nhà bọn họ luôn cực kỳ nhạy bén .

Vừa có chút gió thổi cỏ lay gì, không được bao lâu, ắt phải huyên náo cả nhà đều biết.

"Thế nhưng mẹ không có chút nào ngoài ý muốn." Y Mạt Thuần thản nhiên nói.

Giọng nói cũng không khác gì bình thường.

Mẫn Luyến Y nghi hoặc nhìn mẹ."Tại sao?"

"Bởi vì con do mẹ sinh ra."

Mẹ cô nói chuyện như đương nhiên, Mẫn Luyến Y trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên nói: "Mẹ, con vẫn luôn muốn hỏi mẹ...mẹ có từng tiếc nuối, con là của con gái của mẹ hay không?"

"Tại sao mẹ phải cảm thấy tiếc nuối?" Y Mạt Thuần hỏi ngược lại.

"Bởi vì mẹ luôn nói, con bất kể ở phương diện nào cũng không giống mẹ, trừ diện mạo này, còn có di truyền tài nấu nướng của mẹ. Con đều tương đối giống thím, nhất là tính tình. Ngược lại Y Nhân cùng Tịch Nhược tương đối giống mẹ, cả người đều rất tiêu sái bừa bãi, làm việc tự do, không chịu gò bó. Ít nhất tuyệt đối sẽ không để cho mình thua thiệt, con thì ngược lại. Con cuối cùng cảm thấy so với con, mẹ thích tính tình Y Nhân hoặc Tịch Nhược hơn, có một lần mẹ nói giỡn đã nói, nếu như không phải là số tuổi không đúng, mẹ thật hoài nghi ban đầu là có phải báo lầm đứa bé. Khi đó con đã suy nghĩ, thật ra thì ở trong lòng mẹ, có phải cũng cảm thấy nếu như các em ấy là con gái của mẹ sẽ tốt hơn hay không?" Mẫn Luyến Y lẳng lặng nói.

Những lời này của cô chôn ở trong lòng đã nhiều năm, chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ nói với Y Mạt Thuần.

Mẹ cô hàng năm không có nhà, cơ hội hai mẹ con chung sống là rất ít. Hơn nữa mỗi lần trở lại Y Mạt Thuần đều than thiết với Y Nhân còn có Y Tịch Nhược, hơn nữa lại còn dạy công phu cho các em ấy, công phu của mẹ cô có lúc cha cô chưa hẳn đánh thắng được, có thể thấy được sự cường hãn. Nhưng Mẫn Luyến Y sinh ra đã yếu ớt, cái gì cũng không học được, cô vẫn cảm thấy, ở nhà, cô là cản trở. Trên tính cách cũng không đủ lớn, cho nên Y Mạt Thuần chưa bao giờ trêu chọc cô, chung quy lại chơi đùa với hai chị em nhà họ Y.

"Cho nên mẹ mới nói con ngu ngốc." Y Mạt Thuần liếc cô một cái. "Con là mẹ nhặt được sao? Con gặp qua người mẹ nào không đau cho con gái mình sao? Được rồi, trừ những thứ cặn bã xã hội kia. Mẹ không nói, cũng không đại biểu mẹ không thương con. Mặc dù phần lớn thời gian mẹ cũng vậy rất nghi hoặc, mẹ cùng người máy Mẫn Cẩn Phong, làm sao sẽ sinh ra cái người đồ ngốc này? Dễ dàng làm cho người ta khi dễ như vậy, còn không lên tiếng. Gấp đến độ mẹ hận không đem con nhét trở về sinh lại, quả thật gene biến dị mới có thể sinh ra cái nha đầu này, thật là làm cho người ta quan tâm! Ứng San luôn nói, con là trời cao phái đến nhà chúng ta để kéo cao chỉ số lương thiện của cả nhà, bình thường chúng ta làm quá nhiều chuyện thất đức, cho nên mới phải có con, tránh cho bị thiên lôi đánh! Nhưng Luyến Y cô nương, mẹ cảm thấy thật ra con là trời cao phái tới giày vò mẹ đấy, nhất định là lúc mẹ còn nhỏ để cho mẹ của mẹ quá nhức đầu, bà ấy lên trời càng nghĩ càng không cam lòng, sau đó liền phái con tới thay bà ấy đòi nợ. Con ngày ngày để cho mẹ đau lòng! Mẹ chưa bao giờ nói với con, con thật ra không giống thím của con, mà là bà ngoại con, một dạng thiện lương làm cho người ta mặc cảm! Nhưng mẹ muốn nói cho con, đối với mẹ mà nói, con là kiêu ngạo lớn nhất của cả đời mẹ!"