Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 127-1: Thân thế (1)




Bạch Thắng cũng cảm giác được, so với Quý Nghiên xấu hổ, anh trực tiếp hơn nhiều.Bạch Thắng nghiêng người tiến lên một bước, bất động thanh sắc bảo vệ Quý Nghiên ở đằng sau, nhàn nhạt hỏi Nguyên Nhạc Thanh. "Bà tới tìm Nghiên Nghiên, có chuyện gì không?"

Chỉ có Quý Nghiên cảm giác được, Bạch Thắng rất không hài lòng.

Nhiệt độ trong giọng nói của anh đã hạ thấp xuống.

Ngược lại sắc mặt Nguyên Nhạc Thanh không thay đổi, cười cười, nói thẳng nói: "Có chút việc, tìm một chỗ thuận tiện nói chuyện được không?"

"Mời vào." Bạch Thắng không có nhiều do dự, nghiêng người dùng tay ra dấu mời vào bên trong cánh cửa.

"Vậy tôi đây không khách khí."

Nguyên Nhạc Thanh cất bước, chân thành đi vào bên trong.

Quân Dịch Ninh theo sau.

Đến khi đi qua người Quý Nghiên, ánh mắt của hắn vẫn chưa dời trên người Quý Nghiên đi.

Bạch Thắng ngước mắt, liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng.

Anh một lúc lâu cũng không có động tác.

Quý Nghiên lôi kéo cánh tay anh, lúc này Bạch Thắng mới rũ mắt xuống, nhìn Quý Nghiên, nói khẽ: "Đi thôi."

Bạch Thắng và Quý Nghiên dẫn bọn họ ngồi xuống trong đình vườn hoa hóng mát, phong cảnh nơi này rất đẹp, không khí cũng mát mẻ, còn có thể thấy cả vườn hoa, làm cho tâm tình người ta tốt lên.

"Tôi sẽ nói thẳng vào vấn để, lần này tôi đặc biệt tới tìm cô." Nguyên Nhạc Thanh nói với Quý Nghiên.

Quý Nghiên nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Nghĩ thế nào, Nguyên Nhạc Thanh cũng không có lý do tìm cô.

Nguyên Nhạc Thanh chỉ chỉ Quân Dịch Ninh, nói: "Là như vậy, gần đây công ty chúng tôi hợp tác với công ty Quân tiên sinh, cho nên cũng thường lui tới. Lần trước sau khi chúng ta ở Bắc Kinh từ biệt, tôi thường xuyên vẫn chú ý tin tức của Quý tiểu thư với Bạch thiếu, xem như một loại cảm kích đi. Thấy hai người bình an vô sự, tôi cũng yên tâm. Không ngờ có một lần vừa lúc bị Quân tiên sinh bắt gặp, ông ấy vốn cầm hợp đồng qua cho tôi ký, kết quả trong lúc vô tình thấy ảnh của Quý tiểu thư, trong khoảng thời gian ngắn thì ngừng lại."

Quý Nghiên khó hiểu. "Ảnh chụp của tôi làm sao vậy?"

Tại sao thấy ảnh chụp của cô thì ngừng lại.

Lại còn đặc biệt đến tìm cô.

Cô xác định cô với vị Quân tiên sinh này không giao tiếp, trước cũng chưa từng gặp ông ta.

Quân Dịch Ninh nói tiếp: "Tôi sẽ nói thẳng, Quý tiểu thư, xin hỏi cô có biết một người tên là Ngải Tú Đan không?"

"Ngải Tú Đan?" Quý Nghiên nhíu mi, lắc lắc đầu."Không biết."

Cô buồn bực nhìn Quân Dịch Ninh.

Bạch Thắng trầm mặc ngồi ở một bên, cũng không lên tiếng.

Chỉ có ánh mắt nhàn nhạt liếc Quân Dịch Ninh một cái.

Giống như đang trầm tư.

Giọng của Quân Dịch Ninh có chút vội vàng, chưa từ bỏ ý định nói: "Cô suy nghĩ cẩn thận lần nữa, thật sự không biết sao?"

Quý Nghiên gật đầu, kiên định nói: "Thật sự không biết, ngay cả tên này tôi cũng chưa từng nghe qua."

"Làm sao có thể?" Vẻ mặt Quân Dịch Ninh nhiễm chút mất mác, ông bình tĩnh nhìn Quý Nghiên, lời nói xoay chuyển, nói: "Quý tiểu thư, có thể mạo muội hỏi một câu không, mẹ cô tên là gì?"

"Lữ Mỹ."

"Là mẹ ruột của cô sao?"

"Đúng."

"Vậy thì thật kỳ lạ."Quân Dịch Ninh gục đầu xuống, dáng vẻ nghĩ mãi không xong.

Nguyên Nhạc Thanh nghiêng đầu hỏi: "Có phải trùng hợp không?"

Quân Dịch Ninh thoáng gật đầu. "Có lẽ vậy, nhưng cũng hơi quá trùng hợp."

Ông vẫn còn chưa tin tưởng.

Quý Nghiên nghe bọn họ nói chuyện, hoàn toàn không hề muốn giải thích, cô cảm thấy vị Quân Dịch Ninh này có phần kỳ lạ, ngay cả Nguyên Nhạc Thanh cũng vậy. Bạch Thắng cau mày, Quý Nghiên hỏi: "Hai người đang nói cái gì vậy?"

Nguyên Nhạc Thanh nhìn Quân Dịch Ninh.

Trầm ngâm một lúc, sau đó từ trong túi áo lấy ra một tấm hình, đặt ở trước mặt Quý Nghiên cùng Bạch Thắng. "Hai người nhìn đi."

"Cái gì?"

Quý Nghiên buồn bực lại gần, nói còn chưa xong, cả người đã ngây ngẩn.

Bạch Thắng cũng ghé đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt dừng một chút, anh híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dịch Ninh. "Đây là?"

"Hình chị của tôi."Quân Dịch Ninh nói.

Quý Nghiên kinh ngạc há to mồm, hoàn toàn nói không ra lời.

Làm sao có thể?

Dáng dấp người nọ trên tấm hình giống cô như thế, dường như từ một khuôn mẫu đúc ra, nếu không phải cách ăn mặc của cô ấy, còn có nền ảnh chụp, Quý Nghiên thật sự sẽ cho rằng đó chính là mình. Nhưng cô xác định mình không có chụp tấm hình nào như vậy, kiểu tóc gì gì đó cũng đều không đúng.

Mà giống nhau như thế.

Thật không thể tin nổi.

"Có phải rất khó tin đúng không?" Một câu của Quân Dịch Ninh nói trúng tâm sự của cô.

Quý Nghiên chỉ ngây ngốc gật gật đầu.

Còn chưa từ trong kinh ngạc để tiêu hóa.

"Mới đầu tôi cũng không có thể tin." Quân Dịch Ninh cầm lấy tấm hình, chậm rãi nói: "Đây là chị gái cùng mẹ khác cha của tôi, mẹ tôi hơn ba mươi năm trước, bởi vì tình cảm không hợp đã ly hôn với chồng bà, cũng là ba của chị ấy. Về sau chị gái được ba nuôi lớn, mà mẹ tôi rời quê hương, đến những thành phố khác. Đúng rồi, cô ở Hồ Nam đúng không? Mẹ và chị tôi cũng ở Hồ Nam."

Quý Nghiên mím môi, không có nói tiếp.

Quân Dịch Ninh tiếp tục nói: "Mẹ một thân một mình đến Bắc Kinh, về sau quen biết cha tôi. Hai người bọn họ yêu nhau, cũng thuận lợi kết hôn, sống chết. Nhưng mẹ luôn không yên lòng về chị gái, bà muốn gặp chị, nhưng bà đã đáp ứng với ba chị ấy, sẽ khôngđi quấy rầy cuộc sống của bọn họ. Thế cho nên nhớ chị như thế nào, mẹ cũng chỉ có thể đè nén sâu ở trong lòng, nhịn đau không tới gặp chị ấy. Chỉ có hàng năm vào sinh nhật chịấy, ba chị ấy mới gửi một tấm hình qua, để giải nỗi khổ tương tư của mẹ."

"Cứ như vậy qua vài năm, chị ấy dần dần trưởng thành, lớn lên vô cùng xinh đẹp. Mẹ cũng vui mừng, cũng càng ngày càng đè nén nỗi nhớ trong lòng với chị ấy. Nhưng đúng lúc này, ảnh chụp đột nhiên cắt dứt. Tấm hình hai người vừa thấy, là bức cuối cùng mẹ tôi nhận được. Mẹ không biết nguyên nhân, bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại đợi nửa tháng sau, vẫn không nhận được tấm hình chị gái gửi đến. Bà rốt cục ý thức được có cái gì không đúng, sai người đi tìm, cuối cùng không tìm thấy tin tức của chị ấy."

"Một chút manh mối cũng không có sao?" Quý Nghiên nhịn không được hỏi.

"Không có." Quân Dịch Ninh dừng một chút nói: "Năm đó mẹ cùng bên kia đoạn tuyệt vô cùng sạch sẽ, mà nhiều năm qua như vậy, ba chị ấy trừ gửi ảnh chụp thì tin tức gì cũng không nhắc đến với mẹ. Chuyện chị gái cũng vậy, bà một chút cũng không biết. Cho nên sau khi ảnh chụp chặt đứt, mẹ tưởng rằng ba chị gái không muốn bà có bất kỳ liên lạc gì nữa, cũng không muốn để cho chị gái có dính dáng với bà, cho nên cố ý cắt đứt tất cả tin tức, ngay cả ảnh chụp cũng không gửi, hoàn toàn loại bỏ mẹ ra khỏi cuộc sống bọn họ."

"Cha chị gái của ông cũng quá độc ác."Quý Nghiên cảm thán.

Để cho một người mẹ, vĩnh viễn không gặp con gái của mình, cũng không biết tin tức, không biết cô ở đâu, sống như thế nào, thậm chí dáng vẻ trưởng thành nữa... Những tất cả thứ này cũng không biết. Thậm chí chỉ có thể ở nơi xa xôi, yên lặng chịu đủ nỗi nhớ đến đau khổ, là chuyện tàn nhẫn nhất?

Điểm này Quý Nghiên thấu hiểu rất rõ.

"Chẳng lẽ mẹ ông vẫn không tìm được bọn họ sao?"

Đã nhiều năm như vậy, phải giấu được bao sâu, mới có thể bị người tìm được khó như vậy?

Quân Dịch Ninh lắc lắc đầu. "Không phải, từ đó về sau, mẹ đã không tìm chị gái nữa rồi. Bà nghĩ chị gái có lẽ không muốn gặp bà, nếu hai người bọn họ lựa chọn hoàn toàn cắt đứt, bắt đầu lần nữa, bà cũng không nên lại đi quấy rầy bọn họ. Dù cho mình phải gánh vác đau khổ."

"Mãi đến mấy tháng trước, thân thể mẹ càng ngày càng chống đỡ không nối. Bà mới nói với tôi việc này, cả đời này của mẹ, tiếc nuối lớn nhất là không thể gặp mặt chị gái lần cuối, bà nói bà mắc nợ con gái cả đời, không muốn đến chết vẫn chưa thể nói với cô ấy một tiếng xin lỗi. Vì thế nhờ tôi cần phải tìm chị gái, sau đó đưa chị ấy tới trước mặt bà, để cho hai người gặp một lần."

"Tấm hình cũng là khi đó mẹ cho tôi, trước đây tôi cũng không biết mình còn có một chị gái. Cho nên khi tôi ở văn phòng đổng sự trưởng Nguyên nhìn thấy hình Quý tiểu thư, mới có thể kinh ngạc như vậy." Quân Dịch Ninh nói nguyên nhân hậu quả từng cái ra.

Bạch Thắng nói: "Ông hoài nghi Nghiên Nghiên là con gái của chị ông?"

Quân Dịch Ninh không e dè thừa nhận."Đúng."

Quý Nghiên khó có thể tin nói: "Làm sao có thể? Tôi có ba mẹ, gia đình rất hoàn chỉnh, hơn nữa chưa từng nghe nói người phụ nữ mà ông nhắc, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Trùng hợp sao?" Quân Dịch Ninh nhếch môi. "Ngược lại tôi cảm thấy có ẩn tình khác."

Sự thật đến cùng là như thế nào ai cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ là trùng hợp này có hơi quá lớn rồi.

Mặc cho ai nhìn đến dáng dấp của Ngải Tú Dan với Quý Nghiên, đều không chút nghi ngờ bọn họ là mẹ con.

Quý Nghiên mặc dù bề ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng cuộn trào mãnh liệt.

Bạch Thắng vẫn nắm tay cô.

Nguyên Nhạc Thanh yên tĩnh ngồi ở một bên, không hề nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

Chòi nghỉ mát bốn bề thông gió, mùa này gió vẫn rất lớn, cũng thật thoải mái, trong không khí có thể ngửi được mùi hương hoa nồng đậm.

Vẫn không biết làm sao mở miệng Bạch Thắng lúc này lại nói: "Chuyện này vẫn có rất nhiều chỗ cần kiểm chứng. Như vậy đi, hai người đi về trước, chờ chúng tôi điều tra chân tướng của sự tình xong, sẽ thông tin cho mọi người."

"Được rồi." Quân Dịch Ninh nghĩ một chút, nói.

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.

"Tôi cho rằng sẽ không sai, chỉ là cô đã nói cô có ba mẹ, tôi cũng hi vọng hai người có thể biết gút mắc trong chuyện này. Chị gái của tôi bây giờ như thế nào? Nếu hai người có thể gặp chị ấy, cũng xin nói với chị ấy, mẹ tôi thật sự rất nhớ chị, xin cô đến thăm mẹ ruột một chút, để mẹ tôi gặp mặt một lần."