Bạch Trạch

Chương 13




Đợi Bạch Trạch ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, Lãnh Tĩnh cũng đã muốn ngồi ở dưới lầu chờ đợi hắn, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, chính là hắn vừa mới liếc mắt nhìn một cái, y liền quay đầu đi không hề nhìn hắn.

“Đi thôi” y cầm lấy chìa khóa trên bàn trà rồi đứng lên, trực tiếp hướng cửa mà đi.

Hắn tuy rằng trong lòng cũng có chút chột dạ nhưng nhìn đến y trấn định tự như vậy, hắn cũng chỉ có thể làm bộ như không có việc gì, nhìn quần áo mềm mại nhưng lại có chút hơi rộng đang mặc trên người, từ trong tới ngoài đều là hàng hiệu cả — chính là quần áo của y, hắn liền thở dài một chút, nghiệt duyên a, vì thế mà nhanh chóng tăng bước đi mà đuổi theo người phía trước.

Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, thời tiết giữa tháng năm cũng đã bắt đầu trở nóng, ánh mặt trời rộng mở chiếu vào bên trong đình viện, trong lúc nhất thời bị ánh sáng chói mắt chiếu vào làm cho người ta có chút không mở mắt ra được. Tối hôm qua cảnh tối lửa tắt đèn, lại còn khá vội vàng cho nên khi lái xe vào cũng không kịp cẩn thận đánh giá hình dạng đình viện như thế nào, hiện tại liền nhịn không được mà nhìn đông nhìn thây quan sát một chút mới phát hiện ra nơi này quả nhiên thật thoáng đãng, bốn phía đều là thảm cỏ xanh mơn mởn, xung quanh đều được bao phủ bởi hoa thảo thảo trồng ngay ngắn thật đáng yêu, một góc sáng sủa kia còn có một dàn cây lá tươi tốt hướng về phía trước bao trùm lấy thành một cái nóc thực lớn, từ từ uốn lượn vươn lên trên một màu xanh biếc. Ngẫm lại xem, nếu vào mùa hè ở phía dưới dàn cây này mà trải ra một chiếc ghế ra mà nằm, vừa đọc sách vừa một bên uống trà cỡ nào cũng thật sự hưởng thụ a, thật sự làm cho người ta vừa nghĩ đến liền cảm thấy phát thèm. Nếu hắn chính là chủ nhân nơi này, khẳng định sẽ không có để phí cái dàn cây mát mẻ như vậy đâu, mà hẳn nhiên sẽ đem nó hảo hảo sử dụng. Bất quá nơi này tuy rằng không tồi nhưng mà cũng nhìn ra được đã thật lâu không có ai chăm sóc, sở dĩ nhìn hiện tại cũng coi được, có lẽ là người làm vườn trước đây thực giữ gìn  coi sóc rất kĩ lưỡng cho nên sau này dù không chăm sóc vẫn là còn để lại phong mạo được như cũ như thế này. Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được mà quay đầu nhìn xem cái tên không biết quý trọng cái đẹp là gì kia mới phát hiện ra y  đang không chút chuyển mắt mà nhìn hắn, biểu tình bí hiểm mà đứng ở bên cạnh xe, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trên thực tế, Lãnh Tĩnh đích xác không thể giải thích vẻ mặt hắn  đầy tức giận bất bình nhìn y kia, trong lòng hiện lên chút nghi hoặc, bộ y có làm gì chọc tức hắn hay sao chứ? Lại nhìn hắn một lần nữa, sau đó liền ngồi vào trong xe.

Ngổi ở phía phó lái, so với vị trí của tối hôm hôm qua là trái ngược lại, nhưng mà tâm tình thì không có giống nhau. Hắn giờ đây nội tâm không yên, tuy rằng cảm ơn y đã lái xe đưa hắn trở về, chính là vừa nghĩ đến chính mình vừa nãy quá mất mặt vẫn là cảm thấy có chút xấu hỗ, khó nén quẫn bách, trộm hướng y mà liếc nhìn một cái, mà y ngay bên cạnh không chút để ý, cứ chuyên tâm mà lái xe.. Hắn trong lòng trầm ngâm, mặt ngoài thì lại chỉ có thể giả bộ không có chuyện gì xảy ra đáng phải bận tâm.

Hai người một đường không hề nói chuyện.

Trong xe quả thực rất im ắng. Hắn bắt đầu có chút ngượng ngùng xấu hổ, cố gắng mà ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi tại vị trí của mình, thời gian cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua, thế cho nên cơn buồn ngủ ập đến là chuyện không thể phòng ngừa. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính thật dày chiếu vào trên mặt làm cho hắn càng thêm mệt mỏi rã rời, ngáp dài vài cái, ngả người tựa vào trên chiếc ghế mềm, hai tay ôm lấy người, bất tri bất giác rơi vào trong giấc ngủ.

Hô hấp người bên cạnh chậm rãi trở nên vững vàng ngân nga, Lãnh Tĩnh quay đầu nhìn hắn, biết hắn đã sớm ngủ thiếp đi  — khuôn mặt hắn hiện tại chân chính không chút lo nghĩ, cứ như vậy thả lỏng, không chút áy náy mà ngủ thật ngon, im lặng để y lái xe. Y nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ ngây ngô của hắn, liền nhớ đến đêm qua hắn như thế nào  lại tự động lên giường của y mà ngủ, lại còn ngủ đến thật say sưa, ngay cả Lãnh Dật cũng không có nhanh như vậy trước mặt y mà đi vào trong giấc ngủ, lại càng không muốn nói chuyện đó đã là chuyện của rất lâu trước kia rồi.

Đỗ xe dưới lầu nhà hắn, y nhìn hắn vẫn còn ngủ, đôi môi hơi vểnh lên, vẻ mặt vui vẻ tựa như đang gặp phải một giấc mộng đẹp vậy.

Muốn gọi hắn dậy, nhưng lại thôi, rồi lại gọi —-

“Ô…..” nhíu nhíu mày, bất mãn vì bị quấy rầy, hắn nghiêng người sang một bên, giống như muốn tránh đi quấy rầy thật phiền lòng kia đi.

Y chần chờ nhìn hắn một hồi, nâng nhẹ tay vỗ hai bên má hắn mà gọi, “tỉnh tỉnh, tới rồi.”

Làn da của hắn quả thật rất mềm mịn, vừa bị y vỗ nhẹ vài cái thì đã chuyển sang một màu hồng hồng, hơi thở đọng trên bàn tay y, quả thật rất ngứa ngáy. Y ngẩn ngơ nhìn  gương mặt hắn đang ngủ, nghĩ đến chính mình cũng như vậy vô tình làm hắn tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say liền không nghĩ muốn đánh thức hắn dậy nữa. Ngơ ngác ngồi trong xe trong chốc lát, nhìn hắn một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, rốt cục y cũng mở cửa xe đi xuống xe, đi đến cánh cửa xe bên chỗ hắn mở ra, dừng một chút, sau đó lại cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng đem hắn dựa vào trên người y, ôm hắn ra khỏi xe.

Người trong lòng ngực ngủ thật an tưởng, nửa bên mặt áp vào ngực y mà cọ cọ. Y ôm hắn, tư thế có chút không được tự nhiên, hơi có chút ôm không xong. Lấy một người nam nhân trưởng thành cao một mét bảy mươi tám ra mà so thì hắn có vẻ nhẹ hơn, hơn nữa ôm hắn vào lòng mới thấy, hắn quả thực khá gầy.

Từ túi tiền mang trong người của hắn tìm thấy chìa khóa mở cửa, đi đến một gian nghĩ là phòng ngủ của hắn mà dừng lại, nhất một chân mở cửa, rồi xoay người đi vào đem hắn đặt lên trên giường. Có vẻ hắn vì theo thói quen mà trong giấc ngủ nói lầm bầm vài tiếng, rồi lại lui tiến trên giường tiếp tục ngủ. Y nhìn bàn tay mình bỗng nhiên trống rỗng liền có chút sợ sệt, nhìn hắn nằm ngủ.

Đứng lên nhìn chung quanh một chút, lần trước đến chưa kịp tham quan phòng của hắn. Căn phòng này thực sạch sẽ, sáng ngời ấm áp tựa như chủ nhân của nó vậy. Trên giá sách có rất nhiều sách, còn trên bệ cửa sổ còn có một vài chậu cây cảnh xanh tươi. Còn có, ách, còn có con mèo từ nãy giờ theo chân y tiến vào, tên gọi là Hoa Hoa?

Nó vẫn đi theo y, đánh giá y, là nó lo lắng cho chủ nhân của nó sao?

Một người một mèo đối diện nhìn nhau, mắt lạnh trừng mắt mèo, y lại nhìn nhìn người đang ngủ trên giường, sau đó xoay người rời đi —-

Trời đang là chạng vạng chiều chiếu vào trong căn phòng nhỏ, bao phủ lấy một người một mèo đang nằm trên giường, người nam nhân đang say giấc nồng chậm rãi mờ mắt tỉnh lại. Nhìn vào đôi mắt mèo xanh biếc của Hoa Hoa, liền đưa tay vuốt lên lớp lông mịn màng của nó. Hắn hạ mi mắt —

Đã về nhà rồi a.

Tự nhủ mở miệng, “Anh ta như thế nào lại không gọi mình tỉnh dậy?” Cứ như vậy khiêng hắn lên, hay là ôm hắn đi lên?

Nghĩ đến đây hắn liền thần tình đỏ ửng cả lên, nhịn không được mà đem chính mình vùi sâu vào trong giường.

“Meoww~” chủ nhân, ngươi thực là bị người ta ôm vào.

Cùng thời gian đó, y ngồi bên bàn làm việc, nâng tay cầm lấy cái đĩa xíu mại mà hắn đã làm cho, bỏ 1 miếng vào trong miệng, thơm mà béo béo.

Ăn hết điểm tâm, y nhìn quyển bút kí trước mặt, giống như nhớ đến thời điểm mà hắn rời đi, hắn trong lúc ngủ mơ khuôn mặt tươi cười mang hương vị thật ngọt ngào, cũng không biết hắn hiện tại đã tỉnh dậy chưa —–

Vào lúc ban đêm, hắn một mực trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, trong lòng đại khái nghĩ là chắc do ban ngày ngủ quá nhiều cho nên mới như thế. Nhưng sau thật vất vả lắm mới mơ mơ màng màng mà ngủ, lại gặp phải ác mộng kì dị chưa từng thấy—-

Trong giấc mơ hắn biến thành người đẹp đang ngủ trong một tòa thành to lớn, nàng nghĩ muốn mở mắt nhưng bên cạnh chính là con mèo tinh tà ác. Con mèo này còn nhe răng cười đối nàng mà nói ‘ngươi sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa’.

Sau lại có một ngày nọ, có một vương tử tiến đến bên trong tòa thành đã bỏ hoang thật lâu này, bộ dạng cùng với y giống nhau như đúc. Y nhìn nàng đang ngủ say, lạnh lùng mà đối nàng nói một câu —-

“Đứng lên, ngươi đang chiếm giường của ta”.

Sau đó hắn liền từ trong mộng tỉnh lại.

Ra một đống mồ hôi lạnh, tim đập bịch bịch —-

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Tĩnh kêu bí thư Lâm Dịch vào văn phòng y, cũng không có ngẩng đầu lên mà nói, “tối ngày mốt có yến hội ở Thang thị, tôi sẽ tham dự.”

Lâm Dịch sửng sốt, tổng tài nhà cậu không có thích ầm ĩ ồn ào a, lại rất ít tham dự xã giao này nọ, lại càng không cần phải nhắc đến loại phi thương mại này kia. Bất quá đi theo y ba năm, cậu rất nhanh hồi phục lại tinh thần, “Được, tôi sẽ chuẩn bị.”

“Còn có, giúp tôi đặt một bàn ăn nhỏ.”

“Ách?”

“Cỡ ba bốn người cùng ăn.”

Lâm Dịch lại lần nữa sửng sốt, lúc này cậu thực sự là khó hoàn hồn trở lại a.