Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 23




Giải dược ngàn dặm xa xôi đưa đến, Tiêu Lâm chỉ vì Thư Minh đang bệnh nên không dám lập tức cho hắn, đầu tiên là gọi y quan một lần nữa chẩn đoán một phen, tin tưởng lúc này uống thuốc sẽ không ảnh hướng tới bệnh, thế này mới dùng nước pha dược, uy Thư Minh uống.

Lăng Thư Minh thủy chung không nói lời nào, vẻ mặt đạm mạc, mặc Cảnh vương một phen ép buộc, thẳng đến cuối cùng ăn giải dược vào, cảm giác được tứ chi bách hải dần dần có một cỗ dòng nước ấm quay lại, người bên cạnh đang nắm chặt quyền thủ thế lúc này mới chậm rãi buông ra, ánh mắt giãn ra giống như thoải mái không ít.

“Thư Minh ngươi thử vận khí, nhìn xem có chỗ nào không thích hợp?” Tiêu Lâm nâng hắn ngồi dậy, bàn tay đặt lên người Lăng Thư Minh. Lòng bàn tay đặt lên cột sống khô gầy của hắn, đáy mắt Tiêu Lâm nổi lên đau lòng, đang muốn chậm rãi truyền nội lực vào, không ngờ Thư Minh hơi hơi cúi người thoát đi khỏi bàn tay tiêu lâm, thản nhiên nói,“Không nhọc Vương gia lo lắng.”.

Tiêu Lâm bị kiềm hãm, khó nhọc cười nói,“Ta trợ ngươi vận khí, như vậy sẽ mau hơn, huống hồ ngươi thể nhược……”.

Hắn nói không được nữa, bởi vì Thư Minh gục đầu xuống, đôi môi cơ hồ không có huyết sắc gắt gao mím chặt vào nhau.

Tiêu Lâm ngượng ngùng cười nói,“Là ta nhiều chuyện, ta ở một bên nhìn.” Hắn thu tay, xuống giường ngồi ở một bên.

Thư Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngưng thần nhắm mắt vận khí.

Đã nhiều ngày, Lăng Thư Minh nói ít đến đáng thương, trừ phi bất đắc dĩ phải nói, nếu không tuyệt không mở miệng. Đối đụng chạm của hắn, cùng với nói là nhận, không bằng nói là coi thường. Một bộ dáng tùy tiện ngươi.

Tiêu Lâm lòng nóng như lửa đốt, lại không thể nề hà.

Công lực sau khi lấy lại, không biết Thư Minh sẽ đối với ta như thế nào.

Là lập tức né tránh mình thật xa? Hay là rõ ràng thừa dịp chính mình không chú ý biến mất vô tung vô ảnh? Lòng hắn tựa như kiến bò trên chảo nóng không thể định tâm, tâm niệm suy nghĩ vòng vo không biết đến mấy ngàn lần.

Ngực đau xót, Tiêu Lâm không chút suy nghĩ đi ra ngoài, lặng lẽ cầm y bào của Lăng Thư Minh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Vô luận như thế nào, Thư Minh, ta cũng không buông tay. Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội rời khỏi ta.

Ước chừng qua một canh giờ, Thư Minh hơi thu thế, một đôi con mắt sáng chậm rãi mở ra, sắc mặt tái nhợt khôi phục chút chút hồng nhuận, cũng không có mang theo tử khí như trước.

Tiêu Lâm lấy lòng nói,“Có phải hay không tốt hơn nhiều? Còn có chỗ nào không ổn? Có khát nước hay không?”.

Lăng Thư Minh liếc mắt đảo qua, ánh mắt sắc bén khiến Tiêu Lâm thoái lui từng bước.

“Ta đi rót nước cho ngươi……” Tiêu Lâm không dám cùng hắn đối diện, xoay người muốn đi rót nước. Thư Minh bước lên từng bước, thân hình nhoáng lên một cái dang tay ngăn trước người hắn, hờ hững nói,“Ta không khát.”.

“Kia hẳn là đói bụng, ta mang chúc đến.” Tiêu Lâm vẫn như cũ cúi đầu không nhìn hắn, chỉ lo hướng cửa phóng đi. Không ngờ Lăng Thư Minh theo sát từng bước, lại ngăn ở trước người hắn.

“Ta đi kêu y quan bắt mạch cho ngươi.”.

Lăng Thư Minh rõ ràng cả người chắn trước mặt hắn.

Tiêu Lâm giấu tay trong áo, đầu ngón tay khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra biểu tình không biết là muốn khóc hay là muốn cười, cổ họng như nghẹn gầm nhẹ nói,“Ta sẽ không đi, cũng sẽ không cho ngươi đi.”.

Hắn tiến lên từng bước, cơ hồ chạm Thư Minh, người nọ hơi thở không chút hỗn loạn phun trên khuôn mặt hắn, giống như gió mùa đông khắc nghiệt lạnh đến tận xương.

“Ta thề với ngươi, từ nay về sau ta nếu có chút nửa điểm hư tình giả ý, liền khiến cho Tiêu Lâm ta không chết tử tế được.”.

Thư Minh thoáng sửng sốt một ít, Tiêu Lâm liếc mắt nhìn qua qua, tựa hồ khóe miệng như mang theo ý cười, hắn trong lòng vui vẻ, đang muốn bước đến nắm tay Thư Minh, ai ngờ bên tai truyền đến một câu của Thư Minh, liền đem hắn đóng đinh ở tại chỗ không thể động đậy.

Thư Minh là nở nụ cười, hắn nhớ tới Tiêu Lâm từng nói một câu, thế là hắn hỏi ngược lại “Cảnh vương yêu ta điểm nào nhất?”.

Không đợi Tiêu Lâm trả lời, hắn tự đáp,“Ngươi yêu ta thiếu niên đắc ý, yêu ta tư chất bất phàm, còn yêu ta phong thái mị nhân.”.

Không hề lên tiếng thờ dài một cái, Tiêu Lâm giật mình,“Những lời này xác thực không phải gạt ngươi.”.

“Đối với ta hiện tại không thể a, không có nổi bật bất phàm, càng không có chỉ có phong thái mị nhân. Vương gia muốn yêu, cũng yêu sai người rồi.”.

“Thư Minh, ta……..”.

“Vương gia, mới vừa rồi ta vận công, đột nhiên thanh minh, cảm thấy chính mình thật thật buồn cười.”.

Tiêu Lâm không dám nghe tiếp,“Thư Minh, ngươi không cần nói. Ngươi hiện tại thân mình còn yếu, hảo hảo điều trị nghỉ ngơi. Chờ tốt lên, chúng ta mới hảo hảo phân trần, vậy đi?”.

“Không cần, khúc mắc đã giải, bệnh thể tự nhiên không ngại. Còn thỉnh cảnh Vương gia hãy nghe ta nói xong.”.

Ánh mắt kia tựa hồ thật sự khôi phục thanh minh, tràn ngập sinh cơ, Tiêu Lâm tự biết rốt cuộc ngăn cản không được, thối lui từng bước, dựa vào vách tường nói,“Ngươi nói, ta nghe.”.

“Tình yêu, thật có thể loạn lòng người. Cảnh Vương gia, ta Lăng Thư Minh xác thật đối với ngươi động tâm. Bất quá phân tâm này cũng không có bao nhiêu là thực, ta cũng trả giá lớn. Hoang đường gây nên, tựa như mơ một giấc mộng. Nay tỉnh mộng, Vương gia cần gì phải dây dưa không ngớt. Ta nếu lại vô tâm tiếp tục dây dưa, nếu còn không thanh tỉnh, tương lai vô pháp gặp nghĩa phụ ta.”.

Tiêu Lâm nghe hết hồn, những lời này không hề cho hắn đường sống, đúng là ý muốn tuyệt tình tuyệt yêu. Hắn nén xuống kinh hãi, thật cẩn thận hỏi:“Kia……. Ngươi có tính toán gì không?”.

“Ta muốn tìm Lưu tướng quân báo cáo thân phận, ở bên cạnh quan kiến công lập nghiệp. Vương gia vẫn là mời trở về đi. Thiên hạ vừa định, bên người hoàng thượng không thể thiếu ngài.”.

Tiêu Lâm cuối đầu không nói, Lăng Thư Minh lẳng lặng chờ ở một bên, cũng không thúc giục.

Sau một lúc lâu, nghe được Tiêu Lâm sâu kín hỏi một câu,“Thư Minh, ngươi thế nhưng là không hận ta?”.

“Không hận.” Lăng Thư Minh đáp rõ ràng.

Tiêu Lâm cười khổ một tiếng,“Không hận, không hận. Cũng tốt, là ta xứng đáng.”.

Hắn nhìn kỹ Thư Minh, từ khuôn mặt đến khóe miệng, một tấc một tấc cũng không buông tha,“Thư Minh, ngươi theo ta cùng nhau táng con?”.

Lăng Thư Minh cuối cùng nhíu mày, Tiêu Lâm nhìn trong lòng căng thẳng, quả nhiên, con là một cây châm đâm vào lòng hắn, tuyệt không thể.

“Vương gia cứ làm chủ. Ta….. Không muốn gặp.”.

Tiêu lâm gật gật đầu,“Tốt lắm. Ngươi muốn nói đều nói xong rồi, ta đều nhớ kỹ. Ngươi mau quay về giường đi. Con ta mang về kinh thành, thỉnh chỉ hoàng thượng phong hào, bài vị để vào từ đường. Ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ta gọi y quan đến xem ngươi. Ngươi cũng cần phải nghe ta, điều dưỡng tốt lên rồi mới Lưu tướng quân. Chuyện đó, ta cũng sẽ thay ngươi nói rõ ràng, ngươi không cần lo lắng. Ta nhất định giúp ngươi đem mọi việc làm hảo, một chút bại lộ cũng không.”.

Lời hắn nói hợp tình hợp lí, cũng thỏa đáng, Lăng Thư Minh không có lý do gì cự tuyệt, đáy lòng cũng mang theo chút tâm, liền gật đầu nói,“Làm phiền Vương gia.”.

Dứt lời, trở lại giường ngồi xuống.

Tiêu Lâm không dám nhìn hắn, ra cửa phòng, liều chết chống đỡ ra tới sân, một búng máu nôn ra, dính vào vạt áo.

Hắn không dự đoán được Thư Minh đột nhiên buông tay, ân oán không nói, tình yêu không nói, ngay cả cốt nhục cũng không nói, nếu có một tia yêu hận, nếu Thư Minh chất vấn hắn lúc trước vì cái gì, hắn cũng có thể lại mặt dày theo hắn không buông tha, nhưng hôm nay, Lăng Thư Minh chính là đã dựng lên một vách đá, hắn không thể nào dựa vào, không thể nào gắng sức. Buộc hắn càng phải trốn xa hơn, cho nên chỉ có thể bức chính mình, bức chính mình rời khỏi hắn, làm như vậy, ít nhất hắn còn biết Thư Minh ở đâu.

“Ta yêu ngươi thiếu niên đắc ý, yêu ngươi tư chất bất phàm, còn yêu ngươi phong thái mị nhân”…….. xác thực lúc đó hắn đã có tâm tư khó nhịn, làm cho hắn đến nay đã yêu nam nhân, đáng tiếc nam nhân này chẳng những không tin hắn yêu, còn muốn tuyệt tình.

Phía chân trời xẹt qua một cánh nhạn cô đơn chiếc bóng, cảnh Vương gia nhìn ngây ngốc.