Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 29: Dãy đoạn Hoàng Liên Sơn (3)




Cảm giác vừa chợp mắt mà thời gian trôi qua rất nhanh, Vũ Minh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa ồn ào bên ngoài. Ngày hôm qua hắn có vận động một chút, nói là một chút, nhưng với cơ thể hiện tại thì hắn rèn luyện như vậy có vẻ như vẫn là quá nhiều, mặc dù tối hôm qua trước khi đi ngủ hắn đã vận qua vài lần Kiện Thân Quyết, thế nhưng cơ thể vẫn không tránh khỏi có phần đau nhức.

Tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp hơn khiến Vũ Minh cũng không khỏi có chút khó chịu, hắn lười nhác bước xuống mở chốt cửa, sau đó hắn mặc kệ dù có là ai đi chăng nữa. Cũng điềm tĩnh mà bước vào phòng tắm từ tốn đánh răng. Người đến không ai khác chính là vị Tiến Sĩ trẻ trung xinh đẹp Liễu Bảo Trang, cô ta đang cau cau mày nhìn Vũ Minh với ánh mắt bất thiện, mặc kệ, Vũ Minh lại càng từ tốn hơn khiến cô ta phát bực.

- Đã sáu rưỡi sáng rồi, anh còn lề mề như vậy…

Liễu Bảo Trang như vào phom chuẩn bị lên giọng giáo huấn, thế nhưng nghĩ lại địa vị người này hiện giờ đã không còn như trước. Có đôi lúc Liễu Bảo Trang vẫn lầm tưởng rằng, Vũ Minh vẫn phụ trách công việc phụ tá bê vật dụng. Hiện tại ý thức được mình liền nhỏ dần giọng, Vũ Minh chỉ một lần hùng biện thay đổi cục diện, một bước lên mây xanh cũng không phải ngoa. Ngay cả Liễu Bảo Trang hiện không mấy hào cảm với hắn nhưng cũng không thể không phục kiến thức của hắn.

Vũ Minh vừa đánh răng vừa nghe ngóng, thấy giọng điệu Liễu Bảo Trang như vậy thì bèn cười thầm lắc đầu. Cô nàng này thường ngày phụ trách mọi việc lặt vặt trong đoàn, phân phó công việc thường xuyên, nên việc lên giọng chỉ trích cũng đã là thói quen, ngay cả mấy vị Tiến Sĩ địa vị cao là như vậy, thế nhưng cũng bị cô ta đốc thúc, như thế nào Vũ Minh chỉ vừa một bước lên mây đã có thể áp chế, có thể nói đây đã là một phần ủy khuất cho cô ta rồi nha.

Vũ Minh vẫn điềm nhiên chậm rãi đến tận năm phút sau mới từ tốn bước ra khỏi phòng tắm, thu dọn chút ít đồ đạc sau đó bước đến trước khuôn mặt đang cau có của Liễu Bảo Trang hếch mũi nói:

- Đi thôi!

Liễu Bảo Trang thấy hắn có thái độ như vậy cũng chỉ nguýt một hơi dài, sau đó sải đôi chân dài thon thả đánh hông nhanh đi trước. Vũ Minh xoa xoa sống mũi vài cái thầm nhủ:

- Mới sớm như vậy đã có hành động làm người ta kích thích rồi nha!

Sau đó cũng hắc hắc cười vài tiếng theo sau.

Cách khu tập thể tập trung mà đêm qua Vũ Minh ngủ lại không xa, chỉ tầm năm phút đi bộ, lúc này ở một cái sân nhỏ đã có một đám người khá đông đang rì rào tập trung. Vô số dụng cụ bày la liệt, một số vật dụng thật to lớn, một vài cái lại thật nhỏ bé, trong số những vật dụng đó Vũ Minh cũng chỉ có thể cơ bản nhận biết một vài thứ đáng chú ý như Máy Gia Tốc Quang Phổ dùng để xác định niên đại, hai là một vài chất hóa học thông dụng, như Clo, Thủy Ngân…

Đám người đang ồn ào là vậy, thế nhưng chỉ vừa thoáng liếc thấy bóng dáng Vũ Minh, không ai bảo ai đã đều thin thít im re, chỉnh sửa phong độ trở lại nhã nhặn, mắt đầy thiện ý nhìn về phía Vũ Minh. Liễu Bảo Trang đang đi phía trước vậy mà cũng bị đám người này coi như không có tồn tại, làm cho cô nàng không khỏi lại thở dài thêm một hơi tỏ vẻ khó chịu.

Giáo Sư Cao Tự xa xa đang lẩm bẩm tính toán điều gì đó, thấy Vũ Minh đã đến thì bèn gật đầu nói:

- Như vậy là đã đủ người rồi, chúng ta bắt đầu lên đường!

Vũ Minh mặt tràn đầy xấu hổ, tất cả đều đã có mặt từ lâu, xem ra hắn chính là người đến muộn làm trì hoãn tất cả. Nhìn Giáo Sư Cao Tự vài cái cười cười, Vũ Minh vội vã chọn một chiếc xe nhảy vào cho đỡ xấu hổ, lần đầu tiên đi làm việc đã đến trễ, bình thường không đuổi việc đã là thật may mắn.

Đoàn xe có cả thảy bốn chiếc, đều là xe ô tô địa hình mập mạp. Bon bon chuyển bánh trên đường phố lại hấp dẫn không ít ánh nhìn. Trên đường tiếng hối hả bận rộn bàn luận, khiến Vũ Minh cũng không khỏi bị cuốn theo vào không khí khẩn trương.

"Viện Khảo Cổ Học Việt Nam"

Tòa nhà lớn cỡ một sân vận động thật đáng chú ý là tâm điểm mấy Ki lô mét quanh phố Phan Chu Trinh. Giữa tâm điểm là quận Hoàn Kiếm hoài cổ hoa lệ, Viện Khảo Cổ có vẻ có phần mờ nhạt. Thế nhưng vào ngày hôm nay ở đây lại một lần nữa là tâm điểm của sự chú ý. Gần bốn ngàn người, đúng chính xác là gần cả bốn ngàn người tập trung đông đúc ở quảng trường hội nghị Viện Khảo Cổ Hà Nội, toàn bộ những nhân vật đứng đầu giới khoa học cốt cán Việt quốc hội tụ tạo nên một sự kiện kinh điển trong lịch sử giới khảo cổ.

Ngày hôm nay Giáo Sư Cao Tự, một trong những vị Giáo Sư đứng đầu toàn bộ Việt quốc, thuyết giảng kiến thức trước đợt thâm nhập dãy đoạn Hoàng Liên Sơn, trước cả thảy gần bốn ngàn người thật khiến cho người ta cảm thấy phấn khích. Không khí ong ong toàn những âm thanh bàn tán. Nhân sự kiện có thể nói là oanh động này, không ít công trình khảo cổ của một số Tiến Sĩ không nổi danh cũng muốn nhân cơ hội bon chen quảng bá. Chỉ cần một lần có thể thuyết giảng thành công, anh lập tức bước lên đỉnh cao vinh quang. Cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên không ai nguyện ý bỏ qua.

Vũ Minh bước xuống khỏi chiếc xe ngột ngạt của đoàn khảo cổ, chui ra từ cái đống đồ đạc muốn đè chết người kia mà thở hắt thật lớn. Mặt hắn lúc này nóng bừng toát mồ hôi mà thở hôn hển, vừa xuống xe lại làm hắn càng giật mình hơn gấp bội, cái không khí ở quảng trường hội nghị lúc này so với trong xe còn muốn ngột ngạt hơn, toàn người là người.

Đây là lần đầu tiên khi Vũ Minh đến với thế giới này mà hắn gặp nhiều người đến như vậy. Trước đây ở Đông Á Đại Lục, cũng có gặp qua vài lần, thế nhưng cũng chỉ là đứng nhìn ở phía xa. Phong Ngọc Kiếm Phái từng có lần được chủ trì vị trí đại hội Đông Úc thành trong nội vi Nam Thiên Quốc, nhưng vì ở vị trí chủ trì, cho nên những hoạt động cống hiến tập thể không cần phải tham gia, chỉ cần đứng ở vị trí trên cao thật quan trọng với Thành Chủ là được, cho nên không khí đông đúc mà lúc này Vũ Minh cảm nhận, cũng có thể nói là lần đầu cảm nhận cũng được.

Thật không nghĩ Sở Khảo Cổ Hải Phòng và Viện Khảo Cổ, hai nơi không khí lại khác nhau quá nhiều đến vậy. Cũng phải nha, đây là nơi đại biểu cho toàn giới khảo cổ, như thế nào mà lại không thể đông đúc. Vũ Minh chỉnh lại quần áo cho đỡ xô lệch, đưa mắt lim dim nhìn xung quanh. Bỗng có tiếng hô vang:- Ồ, ồ! rộn rã. Theo giác quan, Vũ Minh quay mắt ra nhìn về phía đám đông đang kinh hô. Chỉ thấy chính là Giáo Sư Cao Tự đang bước từ trên xe xuống, dáng vẻ cũng chật vật không kém Vũ Minh lúc mới xuống xe là mấy.

Bị đám người đông đúc từ xa xa chú ý, lúc này như có cả dòng người đổ về, trong đó có không ít vị Tiến Sĩ mặt dạn mày dày muốn tiếp cận Giáo Sư Cao Tự để có chỗ đứng tốt. Giáo Sư Cao Tự trong ngành chính là nhân vật uy danh đứng đầu, nếu có thể mượn hơi Giáo Sư Cao Tự, lúc này thậm chí có thể hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn, như vậy không phải quá tốt sao. Có thể không bỏ tiền quảng cáo mà vẫn được người ta chú ý, đây chẳng khác nào miếng ăn đến miệng mà lại không ăn.

- Giáo Sư, Giáo Sư!

- Giáo Sư, chính là tôi đây!

- Giáo Sư, cháu đây, cháu…

- Giáo Sư, ngài nhất định còn nhớ tôi, hôm trước tôi với ngài ăn cùng một chỗ...

Không ít Tiến Sĩ độ mặt dày còn có thể cho là thái quá, thậm chí giở trò nhận họ hàng thân thích để đẩy từ đám người đông lúc nhúc ra, ra vẻ quen thân để có chỗ đứng tốt. Vũ Minh mồm miệng há nhét vừa quả táo, thái độ kinh hãi. Không từ thủ đoạn đạt mục đích, hảo, Tu Luyện Giới xem ra gặp mấy người này vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.

Không chỉ vậy, trong cả đám người đông đến rợn người vây quanh bu vào. Không phải vì muốn mượn hơi Giáo Sư Cao Tự có chỗ đứng tốt, thì cũng là muốn chụp một vài tấm ảnh để chứng tỏ rằng mình đã gặp nhân vật nổi tiếng như Giáo Sư Cao Tự, khoe khoang muốn người ta lác mắt. Còn một đội ngũ đông không kém khác chính là đám phóng viên truyền hình nhà báo. Loa míc ầm ầm hỏi dồn, máy quay ảnh ảnh bấm liên tục đến chóng cả mặt.

Vũ Minh càng nhìn càng hãi hùng, cảm nhận nếu chính hắn đứng giữa đám đông loạn như vậy thật muốn ngất. Đưa mắt nhìn về phía Giáo Sư Cao Tự, cứ ngỡ ông ta sẽ phải một phen hoảng loạn, nhưng không ngờ lại làm Vũ Minh thật ngạc nhiên, Giáo Sư Cao Tự lại điềm tĩnh hòa nhã, từ tốn trả lời từng vấn đề, rất nhanh rất có tính khoa học sắp xếp, chẳng mấy cả đám người không còn hành động theo ý đồ ban đầu. Mà bất giác từ lúc nào đã bị Giáo Sư Cao Tự lừa khe cuốn hút qua giọng nói, cả đoàn người đông đến mấy trăm người bu đông, như vậy mà bây giờ lại im thin thít nghe Giáo Sư Cao Tự giảng giải, thật quá đáng sợ.

Giáo Sư Cao Tự vừa nói vừa đi, lại vừa vung chân múa tay biểu lộ thái độ. Đám người xung quanh từ lúc nào bất giác đã cứ như vậy đi theo như có ma lực. Vũ Minh lại càng không thể không kinh hãi, thậm chí hắn còn cho rằng Giáo Sư Cao Tự chẳng nhẽ lại biết Huyễn Thuật, không lý nào một con người lại có thể chỉ dùng vài câu nói đã có thể chỉnh cả đám người răm rắp như núi đổ không một chút sai sót. Con người như vậy thật sự khiến Vũ Minh thật muốn một nhát bái lễ làm sư phụ đi, thật quá bá đạo.

Giáo Sư Cao Tự cứ như vậy di chuyển, lại đi chuyển, từ lúc nào, ông đã có mặt trên thuyết giảng quảng trường. Phía dưới cũng không còn là trăm người ban đầu nữa, mà lúc này đã hấp dẫn cả ngàn người đến dưới chân. Giáo Sư Cao Tự, quả thật không thể nói hai từ uy danh là đã đủ diễn tả, mà có thể nói là nhân vật huyền thoại của công chúng cũng không ngoa. Con người này nếu đặt vào thời kì phong kiến Địa Cầu, thật không biết có thể gây nên sóng gió gì nữa. Thật khó tưởng tưởng, sợ rằng vị Nhân Vương truyền thuyết Nam Thiên Quốc trong lịch sử Đông Á Đại Lục, có khả hiệu triệu hàng trăm nghìn người si mê mà nghe mình điều động, muốn liều chết. Cũng chỉ có thể đến như vậy mà thôi.

Giáo Sư Cao Tự nhàn nhạt, mở miệng nói, nụ cười mấp mé như có như không khiến người ta thật khó đoán. Từ những câu trả lời đơn giản, Giáo Sư Cao Tự đã đưa vấn đề cốt lõi lên đến tầm vóc lớn của đỉnh cao chuyên nghành khảo cổ. Khiến từng lời nói như rót mật vào tai, muốn mãi đắm chìm mà không dừng lại, thậm chí, ngay cả Vũ Minh như vậy mà cũng bị si mê không dứt, thật có ma lực quá đi. Cái này, đặt vào Đông Á Đại Lục có kẻ nào không dám nói đây là Huyễn Thuật. Nếu không phải Địa Cầu linh khí thiếu thốn không có khả năng thi triển Huyễn Thuật, Vũ Minh cũng thật muốn khẳng định đây chính là Huyễn Thuật trong truyền thuyết.

Cuối cùng nói cả nửa ngày, Giáo Sư Cao Tự khôn khéo đẩy vấn đề cho một vị Tiến Sĩ khác tiếp lời, sau đó từ lúc nào đã biến mất sau màn chướng. Cả đám người đang mải đắm chìm trong loạt vấn đề, đến lúc nửa mê nửa tỉnh, đã thấy là người khác đang nói rộn, bất quá giọng người này thật khó nghe, hơn nữa vấn đề thật nhàm chán, nghe qua một lần là đã biết. Lập tức đã khiến người ta như thanh tỉnh, một vài Tiến Sĩ vỗ chán đến côm cốp, cơ hội tốt như vậy mà để vụt mất khỏi tay, lắc đầu tận tụy quay về khoảng công trình giới thiệu ban đầu, lại chăm chỉ lôi kéo khách thăm quan giải thích.

Đám phóng viên nhà báo thì chưa kịp hỏi câu gì, đã bị Giáo Sư Cao Tự một lần cáo già lừa khe, đến cả cốt lõi vấn đề lần này muốn khai thác để viết bài lần này cũng chưa kịp hỏi. Một đám ai nấy mặt mày xanh mét, hồi đáp không có bài hoàn chỉnh mấy vị tổng biên còn không muốn vung nước miếng đầy mặt mũi chính mình hay sao.

Vũ Minh đang mê mê, lại thấy cánh tay có ai kéo kéo vài cái, chỉ thấy quay lại là Liễu Bảo Trang đang nhợt nhạt.

- Ách, cô làm sao vậy?

Vũ Minh lo lắng hỏi một câu. Liễu Bảo Trang chỉ lắc lắc đầu, nhìn quanh toàn đoàn khởi hành từ Hải Phòng trừ Giáo Sư Cao Tự đều có mặt ở đây cả. Mới biết ngay cả nội bộ cũng bị Giáo Sư Cao Tự làm cho mê muội, thật sự quá cao tay. Bây giờ phát hiện Giáo Sư Cao Tự biến mất, ai nấy đều lo lắng. Chỉ có Liễu Bảo Trang biết lịch trình hành động, thế nhưng cô ta hình như cũng thật quá mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng muốn ngất. Có vẻ như chuyến đi ngắn đã khiến cô ta bị say xe, cho nên hiện tại cũng không ai muốn hỏi lịch trình, dù sao thì việc gì đến sẽ đến, không cần phải quá vội vã. Mọi người lại cởi bỏ gánh nặng tâm trí, chú ý tìm kiếm một vài công trình của một vài vị Tiến Sĩ xung quanh, xem có thứ gì có thể thực sự hứng thú.

Liễu Bảo Trang như muốn gục, cũng không biết tại sao, nhưng cô chỉ cảm thấy lúc mình thấy mệt mỏi nhất. Ý thức lại tự giác đến gần Vũ Minh muốn dựa dẫm vào hắn. Vũ Minh lúc này nhanh tay, đỡ lấy Liễu Bảo Trang vung tay lên vài huyệt đạo từ Thủy Cầu kéo lên Đoái Thụy, một vài sự kết hợp thông thoáng từ huyệt đạo phía Thái Dương đã khiến Liễu Bảo Trang như thoát khỏi cơn mê. Từ từ hồi phục, cô nàng lúc này nhìn thấy mình đã ở trong lòng Vũ Minh, liền lập tức đỏ mặt dãy dụa một hồi thoát ra. Vén vén tóc mai, vừa xấu hổ vừa nói:

- Chúng ta sẽ tập hợp ở hội trường A2, Giáo Sư Cao Tự lúc này chắc đang chờ ở đó!

Liễu Bảo Trang cố điều tiết tâm tình, thế nhưng từng lời nói ra đều kèm theo hơi nóng bừng bừng. Vũ Minh thì lúc này lại không để ý quá nhiều, nghe thấy vị trí tập hợp thì liền gật gật đầu, lớn tiếng gọi vài người trong đoàn xung quanh để thông báo. Sau đó chính mình hùng hổ đi lên trước muốn dẫn đoàn.

Đi được vài bước lập tức muốn thộn mặt, lại mặt ngại quay lại nhìn Liễu Bảo Trang:

- Nhưng hội trường A2 là ở đâu vậy?

Vũ Minh vừa nói vừa gãi đầu, còn Liễu Bảo Trang cảm xúc vẫn đang bị xáo trộn. Vô ý đi theo Vũ Minh không nghĩ gì, lúc này thấy hắn hỏi, cũng im lặng thật lâu mới như thanh tỉnh phát hiện ra tình huống. Chính mình là người phụ trách dẫn đoàn, như thế nào lại cho một người chưa biết gì đi trước. Nhìn dáng vẻ Vũ Minh thật hùng hổ, Liễu Bảo Trang lúc đó theo tâm lý của con gái lập tức đi theo ngoan ngoãn. Phong thái đĩnh đạc mọi khi lúc này cũng không tránh khỏi tâm lý thường tình. Liễu Bảo Trang không khỏi che miệng cười rúc rích, cô nàng lạnh lạnh mọi khi không ngờ cũng có lúc như vậy.