Bần Đạo Có Bệnh

Chương 3: Ta là thượng tiên, các ngươi đừng có cười




Dịch giả: SeagateHDD

------------------

Trời đang lúc vào thu, khắp núi nhuộm một màu đỏ rực của cây phong mùa thay lá.

Sau khi Hành Ca rời khỏi Thái Hồ, đi lung tung không có mục đích, một đường đạp cỏ mà đi, du sơn ngoạn thủy.

Đi tới thôn xóm, giở trò lừa đảo, ăn chùa uống chùa, lại giúp thôn dân xem sao giải hạn, cũng kiếm được một chút lương khô.

Đi tới thị trấn, liền mở ra một cái quầy nhỏ, vừa bói chữ lại viết thư giúp, loay hoay cũng có thể kiếm được một ngày ba bữa cơm ấm bụng.

Cứ thế thong thả mà đi một tháng, Hành Ca đi tới thành Tứ Phương.

----------------------

Thành Tứ Phương phồn hoa náo nhiệt hơn bất kỳ nơi nào Hành Ca đã đi qua, khắp nơi đầy quán ăn tửu lầu, đầy đường các loại trò chơi mới mẻ, thương hộ kinh doanh đông như nấm, đường phố rộng rãi đến nỗi chia ra một bên là người đi bộ, bên khác là dành cho xe ngựa.

Quán rượu Nhất Phẩm, ca phòng Thái Bình, tráng miệng thì đi Kỵ Hạc lâu, rất nhanh đem hết bao nhiêu tiền của mà Hành Ca tích góp rút sạch sành sanh.

Hành Ca liền giở ra thói củ, ở trên phố xá rộng lớn bày ra một quầy xem bói.

Một đạo cô tuổi còn trẻ lại mở ra quầy xem bói, Hành Ca nhan sắc nhìn cũng tốt, nên làm người ta rất dễ chú ý đến.

Trong cách ăn nói lâu lâu lại lòi ra vài câu, mà theo y học hiện đại là người đang mang hội chứng tâm thần, chỉ bất qúa đối với nhận định của người ở nơi này, chỉ có tiên trên chốn bồng lai mới nói chuyện như vậy, lâu dần nàng cũng tạo ra chút danh tiếng xem bói của mình.

Bên trong thành Tứ Phương xuất hiện một tiên cô, ai mà không dựng thẳng lên ngón tay cái lên khen tặng, một quẻ mười câu nói ........trật hết chín đây?

Mặc dù là Hành Ca chưa từng học qua thuật Chu Dịch bói toán gì hết, nhưng xem bói chẳng qua là nhìn mặt mà đoán, đoán mệnh thì nghe người nói rồi đoán ý mà thôi.

Nhưng vì nàng thu phí rẻ, lại miệng lưỡi trơn tru đùa bỡn đến thú vị, dân chúng thành Tứ Phương mặc dù biết nàng đoán không chính xác lắm, nhưng vẫn tình nguyện tốn ít tiền ngồi tán gẫu với nàng mấy câu.

Nói đến thì nàng vẫn chưa được nhập quan, không tính là đạo cô, ăn mặc đạo bào thực tại là lừa bịp, nhưng mà chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.

Nàng đã kiểm tra qua bọc hành lý, trong này có một bộ xiêm y do nàng mang đến, rõ ràng là một cái áo cưới.

Nếu là cô gái tầm thường khác, nhất định phải khổ não xoắn xuýt suy nghĩ về thân phận thật sự của mình, có phải là đã có hôn phối hay không? Hôn phu là người ở đâu? Vì sao thân mang theo áo cưới lại mất trí nhớ? Là trên đường gặp kẻ cướp cô dâu hay sao?

Có thể thấy được Hành Ca là một cô gái không phải tầm thường, nàng thuộc về loại ......dị thường.

Khi nhìn thấy cái áo cưới trong bọc hành lý, tiện tay ném luôn, mặc kệ trước kia là duyên hay nợ, quên thì cũng đã quên rồi, giữ đồ cũ giữ lại là mối họa, hủy thi diệt tích là tốt nhất.

Thứ hai nàng là có bệnh, nhưng thấy bệnh vậy chứ không ngốc. Triều đại này lấy đạo giáo làm gốc, dù sao làm đạo cô so với các cô gái bình thường thì được nhiều sự tôn trọng cùng tự do hơn.

Như Diệu Thiện pháp sư, tuy là nữ tử, so với nam tử lại càng quý trọng hơn, hàng năm trong cung đều phải mời bà vào giảng bài. Bà than nghèo, ôi, ai mà tin.

Ăn cắp của bà hai mươi lượng thật không có gì phải áy náy.

Trong túi hành lý ngoại trừ quần áo, còn có một túi gấm, bên trong giấu một hạt châu, bên trên khắc hai chữ “trấn hồn”.

Hành Ca cầm lấy, nó liền chui vào trong lòng bàn tay của nàng.

Hành Ca nghĩ nghĩ, nàng nhất định là tiên trên trời xuống rồi, vì gặp phải kiếp nạn nên mới bị đày xuống trần thế.

Diệu Thiện pháp sư chắc biết rõ sự tình, vì lẽ đó nên đuổi nàng xuống núi để độ kiếp đây mà.

Ừ, sau này nếu phi thăng lại thành tiên, bước vào tầng lớp cao cấp thì đề bạt bà một chút, giúp đỡ cho Tẩy Nguyệt quan cái gì cũng không thiếu, còn về bệnh của Cẩu Đản, giữ nàng lại bên người làm tiểu đồng luyện đan là được rồi.

Ách, không biết nàng ở trên trời ăn ở ra làm sao a? Nhất định là giống như Hằng Nga đẹp như trăm hoa đua nở, tiên nam thì ái mộ, tiên nữ thì ghen ghét, ôi, nàng quả thật là một cô bé đáng yêu đầy tội nghiệt.

Hành Ca suy nghĩ tập trung quá, nhịn không được......khà khà khà ......bật ra ba tiếng mà cười.

"Hành Ca, Hành Ca!"

Nghe tiếng hô hoán, Hành Ca cả kinh, tỉnh hồn lại, chỉ thấy trước quầy xem bói đứng lố nhố một đám người, nói cho nàng biết sát vách Du Tử Tiên đang bán tranh chữ.

Du Tử Tiên vào hai năm trước đề tên vào bảng vàng Thám Hoa lang. Môn sinh của thiên tử này rất khỏe mạnh lại không chịu đi làm, chạy tới đây bán tranh chữ, chắc cũng là có bệnh đây mà, đau lòng quá đi.

Tên Du Tử Tiên này không giống những người khác, chưa bao giờ hắn gọi nàng tiên cô, lúc tâm tình tốt chút thì gọi nàng là Hành Ca, buồn bực trong lòng tâm tình không tốt thì “bà điên, bà điên” gọi tới.

Lúc ngày thường vừa nhìn thấy nàng thì mặt mày u tối, hôm nay lại cười xán lạn.

Chỉ thấy hắn khép tay áo lại, cười híp mắt nói:

"Hành Ca a, có nha sai tìm ngươi."

Nha sai? Hành Ca thật có chút không hiểu, còn khật khùng hỏi: "Vị nha sai này muốn đoán chữ hay là xem tướng?"

May nhờ triều đại này tôn trọng nhất là người của đạo gia, nha sai cũng hiểu phép tiên lễ hậu binh, trước chắp tay hành lễ một cái, rồi mới nói ra lý do của mình.

Nguyên là thành Tứ Phương này pháp luật rất nhiêm minh, dù là thương hộ hay bán hàng rong, đều cần phải đăng ký kinh doanh mới có thể hành nghề, Hành Ca bày quầy này ra hơn một tháng, thuộc về diện doanh nghiệp trốn thuế, không có hóa đơn đỏ, là vi phạm pháp luật.

Hành Ca từ trong bọc hành lý đổ ra hết số tiền tích lũy trong mấy ngày qua, cười nói:

"Bần đạo mới tới thành Tứ Phương không lâu, không hiểu quy củ, khiến cho sai gia thêm phiền toái. Chút tiền này, xin sai gia nhận uống trà. Bần đạo ngày mai liền đến nha môn, làm tất cả thủ tục, mong rằng sai gia bao dung."

Nguyên bản nha sai có thể thu bạc, một mắt nhắm một mắt mở cho qua, ai ngờ. . . . . .

"Hành Ca tiên cô, không phải là chúng ta làm việc tuyệt tình, thật sự là có người mật báo, nói ngươi giả mạo người trong Đạo Môn, là lừa bịp."

Hành Ca trợn tròn hai mắt, bi thương nhìn qua mọi người xung quanh, nhíu nhíu mày, rút lui hai bước, ngữ điệu đau thương nói: "Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Bần đạo đối với các ngươi một lòng một dạ yêu quý chúng sinh, cuối cùng là cố tình hãm hại bần đạo! Bần đạo đại diện cho Vô Lượng Thiên Tôn khinh bỉ các ngươi!"

Mọi người vội vã nhìn bầu trời.

Chỉ có Du Tử Tiên vẫn là mặt đầy nụ cười, sống lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, tự nhiên là cao hơn người khác một chút, cất giọng nói:

"Bà điên, đừng giả bộ niệm kinh lung tung, ngươi nếu thật là người trong Đạo Môn, lập tức lấy bùa chú ra cho sai gia xem đi, nếu ngươi lấy ra đồ giả, tức là kẻ lường gạt, ha ha."

"Sặc, bùa chú a. . . . . ."

Hành Ca trầm mặt lại, yên lặng lấy ra bao hành lý, kiếm kiếm cho có lệ, chứ có cái gì đâu mà kiếm, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận tang thương. Bùa chú nàng chính là không có a! Có nó nàng còn ở lại chỗ này làm chi? Có nói nàng đã sớm ở Tẩy Nguyệt quan làm thuật trú nhan rồi, đã bước lên làm thần tiên trong loài người rồi! Ôi, kiếp nạn là tránh không khỏi, xem ra chỉ còn có thể bại lộ bí mật nàng là tiên trên trời mà thôi, ừ, đành vậy.

"Ồ."

Một tiếng thán phục vang lên, chỉ thấy Du Tử Tiên thu lại vẻ mặt đầy tươi cười, cầm lấy vật từ trong bọc hành lý của Hành Ca rơi ra, là quyển Nam Hoa Kinh, "Chuyện này. . . . . ."

Hai vị nha sai đều biết vị Du Tử Tiên này học cao hiểu nhiều, biết hắn kiến thức rộng rãi thanh danh lan xa, mặc dù chưa bao giờ vào triều, nhưng cho đến ngày nay vẫn có không ít vị yếu nhân trong triều muốn chiêu nạp hắn vào hàng ngũ. Giờ khắc này thấy hắn vẻ mặt đại biến, không khỏi đến gần nhìn cuốn sách.

Nhìn thấy một cái, cũng là biến sắc theo, "Này, chuyện này. . . . . ."

Du Tử Tiên lật ra trang đầu tiên, trên đó có viết một dòng chữ : tu đạo dễ dàng, ngộ đạo thì không dễ, quý trọng nơi người tu.

Hắn hỏi Hành Ca:

"Nam Hoa Kinh này, ngươi từ chỗ nào mà gạt được?"

Hành Ca thấy hắn cầm lấy quyển kinh thư mặt mày đều nhíu lại, đây chính là lúc cùng đường bí lối sắp bán nhà lại....trúng số, vội vã đánh tay hắn, giật lại quyển kinh, tức giận nói:

"Diệu Thiện pháp sư đây là tự tay sao chép tặng ta, ngươi không mua không nổi cũng không cần sờ loạn."

Hai vị nha sai nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, đột nhiên hướng về Hành Ca cung cung kính kính làm một cái đại lễ.

"Hai ta có mắt mà không thấy thái sơn, mạo phạm tiên cô, mong rằng tiên cô đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân."

Ách, nội dung vở kịch này xoay chuyển nhanh quá, Hành Ca có chút chụp không kịp, theo bản năng phun luôn:

"Ạch, ái khanh bình thân. . . . . ."

"Tạ Tiên cô."

Hai vị nha sai chỉ lo Hành Ca đổi ý lại bắt lỗi, nhanh chóng xoay người rời đi.

Một đám quần chúng vây xem náo nhiệt, lòng dạ cũng không trong sáng lắm lúc này xông tới, mồm năm miệng mười lôi kéo Hành Ca hỏi:

"Oa, Hành Ca tiên cô, ngươi có lai lịch như thế nào vậy? Tại sao nha sai đối với ngươi hành lễ a? Lẽ nào ngươi là hoàng thân quốc thích cải trang vi hành? Ai nha, nghe nói Hoàng thất có một công chúa cũng vào Đạo Môn, có phải là ngươi không?"

Hành Ca vẻ thương xót nhìn nhìn mọi người, miệng nói, "Chuyện đến nước này, ta cũng hết muốn giấu giếm, bần đạo chính là người trên trời, là "Trích Tiên"."*

• Trích Tiên : tiên bị mắc đọa, bị đày xuống trần gian.

"Lăn thôi!"

Mọi người ồ lên cười to, giải tán ngay lập tức.

"Aiz, đừng đi a, hôm nay bần đạo còn chưa có mở hàng đây. Vương sư phó, ngươi ấn đường xám ngắt, để bần đạo tính toán cho ngươi một quẻ, xem mẹ của ngươi có leo bờ tường hay không,* nhân khai trương vui vẻ ta giảm giá cho ngươi một chút ——"

• Leo bờ tường : hình như là dạng “đi ăn vụng”, ta cũng hok rành, ai biết chỉ giáo nhé

"Cút! Lão tử năm mươi năm đều thông minh nhá!"

"Vậy để cho bần đạo bói quẻ xem ngươi chừng nào thì phá thân trinh trắng cũng được a!"

"Câm miệng! ! ! !"

Hành Ca cụt hứng, cảm thấy quá mất mát, kéo kéo tay Du Tử Tiên khuôn mặt đang đen thui, hai mắt sáng ngời:

"Ai nha, tiểu Tiên Tiên, ngươi ấn đường toả sáng, sao Hồng Loan chiếu rọi a, tình duyên có biến, có muốn bần đạo bói cho ngươi một quẻ, xem là cô nương của nhà ai, đang ở nơi nào hay không?"

Du Tử Tiên híp mắt, nói một cách đầy ý vị sâu xa:

"Hành Ca a Hành Ca, ngươi là điên thật, hay giả ngu đây."

Hành Ca trong lòng hồi hộp cho một trận, không được, lẽ nào kẻ này nhìn ra nàng có bệnh?

"Ta là giả ngu." Hành Ca rất nghiêm túc, chỉ lo hắn không tin.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Du Tử Tiên đột nhiên cười ha hả, khuôn mặt xưa nay vốn thâm trầm, cười một cái lại như một đêm gió xuân thổi tan mây đen, sáng sủa như mặt trời.

"Tiểu Tiên Tiên, bần đạo có thể biết ngươi là đang ở đây cười cái gì không?" Hành Ca trong lòng có chút thấp thỏm.

"Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy là ai mật báo ngươi giả mạo người trong Đạo Môn?" Du Tử Tiên hai mắt chăm chú tập trung nàng.

Hành Ca lắc đầu, "Bần đạo người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, thực sự rất khó tưởng tượng lại có người muốn tổn thương ta."

Du Tử Tiên tiến gần thêm một bước, hỏi: "Trên con đường này người không qua lại với ngươi, đại khái chỉ có ta, ngươi không nghi ngờ ta sao?"

Hành Ca lại lắc đầu, "Bần đạo người gặp người thích, ngươi cùng bần đạo không qua lại, kỳ thực là chỉ muốn khiến ta chú ý ngươi nhiều hơn mà thôi."

Du Tử Tiên lườm một cái, lại đến gần hơn một bước, "Ngươi hiểu ý nghĩa của quyển Nam Hoa Kinh này sao?"

Hành Ca lúc này gật đầu, nàng kiên định đem Nam Hoa Kinh để ở trước ngực, mắt nhìn phía trước, thì thầm mà nghe rõ ràng:

"Diệu Thiện pháp sư tự tay sao chép, quyển kinh đã được Tẩy Nguyệt quan khai quang, muốn thăng quan phát tài thì ở nhà cần có bảo vật này, chỉ bán giá chín lần chín tám mươi mốt lượng ....chỉ bán giá chín lần chín tám mươi mốt lượng, tám mươi mốt lượng người nào mua được giá quá hời, chỉ bỏ ra tám mươi mốt lượng là có báu vật phát tài. Chỉ có duy nhất một quyển, bán rồi là không còn, ai tới trước được trước, không mua đừng nói nhiều."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. . . . . ."

Du Tử Tiên lại tuôn ra một trận cười lớn, cười đến cuối cùng cười ra nước mắt, sạp bày bán thư họa cũng không thèm để ý đến, cười cho no rồi như một cơn gió lao đi.

Hành Ca nhìn bóng lưng của hắn như có một đám ma quỷ đang bám lấy khiến hắn bị khùng, thở dài một hơi, tâm tình lại có chút trầm trọng.

"Tiểu Tiên Tiên, xem ra giống bệnh của ta a. . . . . ."

Đang còn thay chúng sinh mà đau lòng, đột nhiên phía sau có một giọng nam kêu lên: "Hành Ca tiên cô."

Hành Ca cấp tốc đưa ra một khuôn mặt tươi cười,

"Công tử muốn đoán chữ hay xem tướng? Có thích tranh chữ không? Hai cái sạp này đều là của bần đạo, cứ tự nhiên mà chọn ——"

Tiểu Tiên Tiên bỏ chạy, thuận tiện giúp hắn trông chừng sạp hàng, nàng quả thật là một cô nương đầy tính thiện lương.

Quay người lại nhìn khách, liền bị dọa mất luôn ba phần hồn.

Mẹ ơi, tên mặt trắng tìm tới giết người diệt khẩu!