Bán Diện Trang

Chương 12




Kỳ thi trôi qua rất nhanh, bảy môn học thoáng cái đã thi xong, sau đó được nghỉ một tuần chờ có kết quả là chính thức được nghỉ đông rồi.

Liễu Liễu giữa trưa ngày đầu tiên được nghỉ gọi điện cho Dư Dương, biết được hắn cùng Dương Hạo sớm mua vé tàu đi Đôn Hoàng, bây giờ đã ở trên xe rồi.

Liễu Liễu không khỏi nhíu mày, hồi trước Dư Dương đi nghỉ ở đâu đều kêu nàng đi cùng, bây giờ lại cái gì cũng là Dương Hạo. Đột nhiên nhớ tới kỉ niệm trường hôm đó chứng kiến bóng lưng hai bọn họ, nàng cảm giác được mình có loại không cam lòng món đồ chơi bị đoạt mất.

Mà thật ra Liễu Liễu không biết đề ra việc này là Dương Hạo, quyết định đi Đôn Hoàng là Dương Hạo, mua vé xe chính là Dương Hạo, sắp xếp chỗ nghỉ cũng là Dương Hạo nốt. Dư Dương chỉ việc sáng sớm được Dương Hạo đánh thức sau đó biểu hiện kinh ngạc sau đó lại biểu hiện cảm tạ thôi, Dư Dương vẫn luôn muốn đi Đông Hoàng mà Dư Lan Lan không đồng ý, bởi vì lo lắng hắn có một người mà nàng lại không có thời gian đi cùng, nên lần này có Dương Hạo cùng đi nên nàng cũng không ngăn cản nữa. Về phần Dương Hạo làm sao biết được Dư Dương thích đi Đôn Hoàng thì không biết. [Nó gọi là tâm khiếu linh tê ó =))]

Ở thành phố Tửu Tuyền xuống tàu hỏa chuyển sang ô tô tới Đôn Hoàng, trên đường đều là Dương Hạo thu xếp, Dư Dương nhìn y bộ dáng không giống người lần đầu tiên đi du lịch liền tò mò hỏi y: “Ngươi từng đi Đôn Hoàng rồi?”

Dương Hạo lấy ra chai nước khoáng trong túi uống: “Ngô, tới hai lần rồi.”

“Một mình sao?”

“Ân, nghỉ đông hay nghỉ hè ta đều đã tới nhiều nơi.”

Dư Dương nghĩ, cùng là đứa con, nữ nhân cùng nam nhân chính là không giống nhau, mẹ thì luôn sợ hắn gặp chuyện không may, cũng không đồng ý cho hắn một mình xa nhà.

Dương Hạo thả chai nước nghiêng đầu nhìn Dư Dương không biết đang suy nghĩ cái gì, mắt khép hờ, lông mi cong rung lên nhè nhẹ, làn da trắng nõn, sống mũi thẳng, một mân nhẹ thành một đường thẳng, đường nét nhu hòa, mặc dù biết rõ kuoon mặt này vốn giống mình như đúc nhưng khí chất lại bất đồng, làm cho y mê mẩn.[Nên nói là Hạo Hạo thích Dương Dương Dương hay là tự kỷ đây =_________=]

“Nhìn cái gì?” Dư Dương đột nhiên nghiêng đầu nhìn y.

Dương Hạo cười cười: “Ân, đang tự ngắm mình.” [Hic, đúng là tự kỷ sao?]

Dư Dương xem thường trở mình một cái.

“Ngủ một chút đi, năm giờ mới đến Đôn Hoàng.” Dương Hạo lấy áo khoác trong tay đắp lên người Dư Dương, thuận tay khẽ vuốt vành tay của hắn: “Đeo vào nhìn rất đẹp.” Không biết là đang nói khuôn mặt hay khuyên tai.

Mặt Dư Dương hơi nóng lên, kẻ cả Vương Chí Phạm Kỳ, hắn cùng bọn họ cũng chừa từng có động tác thân mật như vậy, khoác vai nhau đã là cực hạn của hắn rồi. Tình huống hiện tại thật làm cho người ta không biết làm sao, đành nhắm mắt giả bộ ngủ.

Dương Hạo nhìn ra lúng túng của hắn, cười cười, cũng không trêu hắn nữa, nếu như là hai năm trước đây y sẽ không cứ như vậy bỏ qua.

Đến Đôn Hoàng ba ngày hai đêm, ở tại một nhà địa phương, hai lần trước Dương Hạo đến đã biết, rất nhiệt tình cũng rất chất phác, gia đình đó có một bé gái bốn tuổi, nhìn Dư Dương và Dương Hạo hai người một hồi lâu rồi thốt lên, hai anh đẹp trai giống nhau như đúc. Cô bé rất hợp với Dư Dương, muốn hắn bế suốt, ăn cơm cũng muốn Dư Dương ôm.

Khí hậu Đôn Hoàng khô hanh, bão cát lại lớn, Dư Dương không mang kem dưỡng da đi, ngày hôm sau cái mặt chẳng ra sao nữa, Dương Hạo sau khi phát hiện liền đưa kem của mình cho hắn nhưng cũng không có tác dụng mấy. Dương Hạo tự trách, nếu y nhắc nhở Dư Dương sớm thì hay, cũng may khuôn mặt cũng chưa đến nỗi thành mặt mèo hoa. Dư Dương thật ra không để ý, về nhà sẽ ổn, hơn nữa con trai chú ý khuôn mặt làm gì. Cho nên khi Dương Hạo cố sức đeo khẩu trang cho hắn, hắn cảm thấy anh trai sinh đôi của hắn thật không phải là người Trái Đất. Có đôi khi không cách nào câu thông được.

Xe lửa về S thị đi buổi tối, Dương Hạo dưới ánh sáng chập chờn ngắm Dư Dương đang tựa vào vai y ngủ, làn da trên mặt còn hơi sạm chút, khóe môi nhếch lên, thỉnh thoảng không thoải mái di chuyển một chút, Dương Hạo thử nắm lấy tay hắn, hắn hơi giãy chút, hé mắt ra thấy là y liền càu nhàu một câu Dương Hạo đừng động nữa.

Dương Hạo cúi mặt thu lại nụ cười, còn bao lâu nữa y mới có thể nắm tay hắn không bao giờ buông ra?

Ngày tốt nghiệp Liễu Liễu sau khi hét một câu “đáng đời” với Dư Dương liền mặc kệ hắn, Dư Dương có chút mạc danh kỳ diệu nhưng cũng không để trong lòng, nha đầu kia thỉnh thoảng hay tỏ vẻ tiểu thư.

Dư Dương lần này kiểm tra Tiếng Anh không tệ, Vương Chí với Phạm Kỳ ầm ĩ muốn hắn khao, Liễu Liễu kéo cả Tiên Quả đi, lúc ngồi xuống Liễu Liễu vốn muốn ngồi với Dư Dương, Dương Hạo nói Dư Dương ngồi bên này Dư Dương liền đi qua, Liễu Liễu có chút mất hứng, sau đó trong lúc ăn đột nhiên phát hiện mình hơi để ý quá đến chi tiết nhỏ nhặt đó rồi. Bọn họ nói thế nào cũng là anh em sinh đôi, chỉ là anh em thôi, cũng không phải một nam một nữ, nàng nghĩ cái gì đây a. Nghĩ tới đó liền bình thường lại, vừa nghĩ thông tính thích náo nhiệt lại nổi lên, vừa lúc Vương Chi đang trêu chọc Tiên Quả, hỏi nàng thành thật có phải thậ sự có ý tứ với Dương Hạo không, trong trường đã lan truyền rộng khắp rồi.

Liễu Liễu liền kéo Tiên Quả đang cắn môi dưới nói: “Nhỡ đâu là Dương Hạo có ý với Quả Quả của chúng ta đây?”

Lần này ánh mắt của mọi người liền chuyển sang Dương Hạo, Dương Hạo liếc sang Dư Dương, cười như không cười nói: “Tiểu sinh bất tài, không dám với cao.”

Tiên Quả dương dương tự đắc: “Vẻ mặt của cậu giống như là tôi trèo cao không tới a, Dương trạng nguyên.”

Thành tích thi Lý Hóa của Dương Hạo đều đứng nhất khối, có không ít người nhất thời làm trò gọi y là trạng nguyên.

Dư Dương cắn ống hút xem bọn họ nhàm chán tung hứng, tầm mắt dần dần chuyển sang xung quanh, sau đó liền nhìn tới hai nam nhân vừa bước vào cửa, trong đó một người rất nổi bật, Dư Dương nhíu mày, như thế nào lại thấy người này trông quen quen. Đang nghĩ, nam nhân nọ đã đi tới.

“Dương Hạo.” Thanh âm rất dễ nghe, có thể thấy được kích động bị kiềm chế.

Dương Hạo bên cạnh kinh ngạc đứng dậy: “Ba.”

Dư Dương cảm thấy choáng váng, tay nắm cốc thủy tinh trờ nên trắng bệch.

Ba?!

___________

Sao chỉ có 2 trang word raw mà mình thấy cứ như vừa đi vòng quanh thế giới thế này :saysong:Hạo Hạo thật là sến súa:quanchan: Khổ thân hai bợn Liễu Liễu với Quả Quả :gomo: Linh cảm tốt như vậy mà không tin, chậc:botay: