Bán Dực

Chương 15: Nói dối




Cố Mạc Tu đứng dưới ánh đèn mờ, ánh sáng mơ hồ, không thấy rõ mặt anh.

Rời khỏi bờ môi Con Vịt, tôi kéo tay anh, dịu dàng đi đến trước mặt anh trai.

“Anh trai, em cùng Con Vịt sẽ hẹn hò với nhau.”

Anh nắm chặt tay trái. Chiếc nhẫn trên ngón áp út khảm sâu vào da thịt.

“Thật không…” Anh cười ảm đạm, sợi tóc trên trán hỗn loạn, che khuất hai mắt.

Tôi cố nén đi cảm xúc bi ai trong lòng, cười càng thêm sáng lạn: “Đúng… Anh trai rất hài lòng sao?”

Anh không lên tiếng, nắm chặt hai tay phát ra tiếng đốt xương vỡ vụn.

Con Vịt sau khi quay mặt đi, có thâm ý khác nhìn tôi, lông mi thật dài chớp động, chảy ra sự đau thương.

Dường như Cố Mạc Tu tìm được nỗ lực lớn, mãnh liệt ngẩng đầu lên, khóe môi có dấu vết vỡ tan, thứ chất lỏng đỏ sẫm thấm ra nhè nhẹ.

Anh nói: “Anh trai… Một chút cũng không vui!” Đột nhiên kéo tôi đi.

Tôi giãy giụa: “Anh trai, anh làm gì vậy… Mau buông…”

Anh không lên tiếng, sắc mặt lại khó coi đến mức dọa người.

Con Vịt vội vã đi đến, đẩy anh ra, kéo tôi vào trong lòng: “Anh không nghe thấy hoa sen nhỏ bảo buông ra sao? …” Còn chưa nói dứt lời, trên mặt của Con Vịt liền ngưng tụ một quyền.

Tôi kinh ngạc nhìn Cố Mạc Tu: “Anh trai…”

Anh cúi thấp đầu, sợi tóc hỗn độn, thoáng phát ra âm thanh khàn khàn: “Cô ấy là em gái tôi, tôi mang cô ấy đi đâu, còn cần xin phép cậu sao?”

Con Vịt giãy giụa, đứng dậy khỏi mặt đất, chà xát vết máu ở khóe miệng, đi lên trả lại anh một quyền: “Anh còn biết cô ấy là em gái anh sao? Anh chính là loại người vô liêm sỉ, sẽ có loại anh trai ngay đến em gái cũng muốn giữ lấy làm của riêng sao?”

Tôi và Cố Mạc Tu đồng thời sửng sốt.

Nửa đêm tháng mười một, khí hậu khá lạnh.

Tôi chỉ mặc trên người chiếc váy mỏng, hai vai bắt đầu lạnh run.

Nhìn về phía hai người họ, cười cười: “Hai người đang nói bậy bạ gì đó? Tại sao một chút tôi nghe cũng không hiểu…”

“Cậu ta nói đúng đấy, anh chỉ muốn giữ lấy một mình em, như thế nào, chẳng phải em cũng biết sao? Cho nên thấy sợ hãi, tùy tiện tự mình tìm một người bạn trai?” Cố Mạc Tu ngã ngồi dưới đất, con ngươi âm u nhìn về phía Con Vịt.

“Anh trai…” Đôi môi tôi ngập ngừng, không biết nên nói cái gì.

Con Vịt tiến lên giật vai áo anh: “Có giỏi anh thử lặp lại lần nữa xem.”

Khóe miệng Cố Mạc Tu nhếch lên, ý cười khinh thường: “Bạn học, chẳng lẽ Tiểu Lạc chưa nói với cậu sao? Tôi cùng cô ấy đã tiến triển đến tình trạng nào rồi?” Nói xong ám muội nhìn về chỗ tôi, ánh mắt rơi trên bộ ngực tôi, dừng lại.

Đầu tôi vang lên tiếng nổ tung.

“Anh trai, anh… Nói cái gì vậy?” Yết hầu đau thật khó chịu, phát ra âm thanh còn khó nghe hơn quỷ.

Con Vịt giật lấy tay áo anh, dần dần run run, quay sang nhìn tôi kinh ngạc.

“Hoa sen nhỏ… Bà đừng nói với tôi… Hai người đã…”

“Chúng tôi đã lên giường với nhau.” Cố Mạc Tu mở miệng, giơ bàn tay trái, cười sáng lạn: “Cậu không phát hiện ra cặp nhẫn trên tay chúng tôi sao?”

Con Vịt mãnh liệt ngã ngồi dưới đất.

Tôi cảm giác trời đất như chuyển rời.

Tôi chỉ muốn hiện tại mình có thể ngất xỉu đi, thế nhưng, ý thức của tôi so với mọi thời điểm lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Thần Jehovah là một tên lừa dối, cái gì mà Thượng Đế yêu chúng sinh, chỉ cần thành kính sám hối, tất cả tội nghiệt đều có thể được ân xá.

Tất cả đều là một lũ chó P.

“Cố Mạc Tu, anh có chừng có mực cho em.”

Bị phát hiện rồi. Tình yêu tội lỗi của tôi bị phát hiện rồi.

“Liên Lạc, hãy nhìn thẳng vào chính mình, người em yêu là anh, không phải người con trai kia!” Cố Mạc Tu nói chuyện, tại sao trên mặt lại ẩn chứa sự đau thương chứ?

Tôi buồn cười cực độ, gật đầu: “Yêu anh sao?” Tôi bước từng bước một về phía anh, ngồi xổm trước người anh, nghiền ngẫm nhìn anh: “Dựa vào cái gì mà anh có thể tự tin như thế? Chỉ dựa vào việc chúng ta đã từng lên giường sao?”

Bờ vai của anh rung rung một chút, nhìn tôi không nói gì.

“Cố Mạc Tu, chân thành mà nói, anh chính là một xử nữ ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần em cùng anh từng lên giường với nhau, chính là yêu anh? Đừng tự cho là đúng!” Dừng một chút, tim tôi cay đắng, nói: “Trừ anh ra, em còn lên giường với rất nhiều người khác, chẳng lẽ em cũng yêu bọn họ?”

“Ngậm miệng!” Anh mạnh mẽ đẩy tôi ra: “Không cần nói nữa!”

Tôi cười đến mức ngay cả nước mắt đều chảy ra: “Anh trai, anh là người thuần khiết giống như thiên thần, tại sao lại có thể dây dưa với một người dơ bẩn như em chứ? Đúng ra anh nên đi tìm một người thuần khiết giống như anh đi, chứ không phải một đứa sa đọa giống em!”

“Không phải như vậy… Không phải…” Anh si ngốc lắc đầu.

Tôi biết, mình đã tự tay phá hủy Cố Mạc Tu.

Quay đầu nhìn Con Vịt, hỏi: “Con Vịt, ông tới nói cho anh ta, có phải tôi từng rất có kinh nghiệm? Hai tên đàn ông trước kia hẳn là nói qua cho ông biết?”

Con Vịt cười, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, trả lời câu hỏi: “Liên Lạc… Hai người bọn bà… Thật sự…”

Tôi mỉm cười gật gật đầu: “Đã làm, ông vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu.”

Anh nghe vậy, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, đụng vào phía trên lan can: “Các người… Như vậy… Thật không bình thường… Thật không bình thường… Các người có biết đấy là loạn luân…”

Tôi gật đầu tiếp tục mỉm cười: “Loạn luân? Thật kích thích, không phải sao?” Ngẫm lại nói tiếp: “Nếu ông muốn làm cùng tôi, hiện tại chúng ta đi đặt luôn phòng…”

“Bang!” Cái tát vang dội.

Cố Mạc Tu cắn môi, trong mắt không còn sự dịu dàng.

Anh đứng lên, lảo đảo xoay người đi về phía đường cái.

“Anh rời đi, chính là, đừng lãng phí chính mình một lần nữa. Ma vương thì như thế nào, mà thiên sứ thì sao, đều không quan hệ đến chúng ta. Chúng ta chỉ là con người.”

Một chiếc taxi dừng lại, Cố Mạc Tu ngồi vào xe, rời đi.

Bụi đất bay lên.

Tôi hơi hơi ho khan vài tiếng, vỗ vỗ bụi đất trên người, đi về phía Con Vịt: “Tôi thương anh ấy, cho nên, tôi phải rời khỏi anh ấy thôi.”

Con Vịt nhìn tôi, không thể phát ra một âm thanh nào.

Hồi lâu, bi ai thở dài.

Anh nói: “Hoa sen nhỏ, bà đã bị phá hủy.”

Lúc về nhà đã là năm giờ hơn, rạng sáng rồi.

Trong phòng tối như mực, ngoài cửa không có giầy của Cố Mạc Tu.

Thở dài một hơi, thể xác và tinh thần mệt mỏi cực độ.

Đổi một đôi dép trong nhà, đang định trở về phòng, đột nhiên từ trên lầu truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Ngay sau đó, tiếng Cố Kỳ Ngôn trong bóng đêm vang lên.

“Cô nói nhanh, mười mấy năm nay, cô đã làm những gì sau lưng tôi?”

Không trả lời.

“Quả thật, dù là ai cô cũng có thể lấy làm chồng sao, tôi… giết chết cô!”

Trong phòng truyền đến âm thanh Liên Thực giãy giụa.

Tôi vội vàng xông lên, đẩy cửa ra: “Ba mẹ, các người đang làm gì đó?”

Cố Kỳ Ngôn sửng sốt.

Liên Thực trần truồng nằm trên mặt đất, cổ họng đang bị Cố Kỳ Ngôn khóa chặt, khuôn mặt hồng hào ban đầu, bởi vì hít thở không thông mà trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng: “Ba, ông định giết chết mẹ sao?”

“Biến ra ngoài! Chuyện này không liên quan đến mày!”

“Ba…”

“Ra ngoài!” Ông ta buông Liên Thực ra, lấy chiếc đèn bàn rơi dưới đất ném về phía tôi.

Trên trán truyền đến cơn đau, một thứ chất lỏng ẩm ướt nóng ngọt lưu luyến chảy ra từ khóe miệng tôi.

Quay đầu nhìn Liên Thực, bà đang ôm lấy đầu gối bò lui về phía chân giường, cúi đầu, không thấy không rõ vẻ mặt của bà.

Tôi nói: “Mẹ, các người đang làm gì?”

Trầm mặc.

Cố Kỳ Ngôn hai mắt đỏ bừng: “Liên Lạc, mày cút ra cho tao!”

Chân của tôi không thể nhấc lên. Thời gian tựa như đảo ngược về mười hai năm trước, Cố Kỳ Ngôn trước mắt tôi vẫn là Cố Kỳ Ngôn ngày xưa, tàn bạo, ưa sạch sẽ.

Tôi tự giễu cười cười: “Thì ra đều là biểu hiện giả dối. Các người đều sẽ phải chết, chết tại đây thôi. Nhưng đừng chết trước mặt tôi!”

Nói rồi tôi mở cửa rời đi.

Tô chán ghét cái gia đình này, chán ghét mọi người trong nhà.

Chán ghét Cố Kỳ Ngôn, chán ghét Liên Thực, lại càng chán ghét Cố Mạc Tu.

Tôi mệt mỏi quá…

Cố Mạc Tu đi rồi. Lúc tôi mệt mỏi tỉnh lại sau giấc ngủ, bật di động ra, trên đầu là tin nhắn của anh.

Anh nói: “Tiểu Lạc, anh quay về thành phố M. Tối hôm qua gây tổn thương cho em, anh nghĩ, bất kỳ việc gì cũng không thể bù lại được. Tự lo cho chính mình nhé. Ở chung thật tốt với ba mẹ, đừng giận dỗi!”

Tô nhẹ nhàng bấm phím ‘Xóa’, di động nháy lên một tiếng, tin nhắn liền biến mất.

Đứng dậy xuống giường, đi đến buồng vệ sinh, đứng trước gương.

Người trước gương, tiều tụy giống như quỷ, say rượu làm cho màu da tái nhợt, trên trán vết máu đã kết vảy, một tảng lớn đỏ như máu, trống trơn, giống như bị người khác đâm một nhát xuyên tâm.

Cẩn thận rửa mặt, tự trang điểm nhẹ một chút, hướng về phía người trong gương cười cười: “Sự ra đời của một cuộc sống mới.”

Cố Mạc Tu đi được một tháng, tôi thật vô cùng bình tĩnh.

Nhà thờ kia tôi cũng không còn tới nữa.

Mỗi ngày đều trốn trong phòng, ngẫu nhiên nghe một chút âm nhạc, nhàm chán liền đọc vài cuốn sách.

Tôi cảm thấy mình thật xuất trần.

Ngẫu nhiên liên hệ một chút với Biện Nghê, gọi cô ấy ở sang nhà tôi chơi.

Bọn Con Vịt thì tôi chưa liên hệ lại. Nhìn thấy anh, tôi không nhịn được mà nhớ tới cái đêm mình đã thất thố với Cố Mạc Tu.

Cả mớ tóc lớn rơi xuống khi chải đầu, thấy mà ghê người.

Biện Nghê nhìn thấy thì rất đau lòng, tinh tế vuốt một đầu tóc đen của tôi, nói: “Liên Lạc, mái tóc của bà thật đẹp, rụng bớt đi thì làm sao bây giờ.”

Tôi luôn cười nói với cô ấy: “Nếu rụng sạch tôi sẽ xuất gia, đây là ý trời!”

Mâu thuẫn giữa Cố Kỳ Ngôn và Liên Thực ngày càng kịch liệt, tuy rằng ban ngày nhìn không ra cái gì, thế nhưng mỗi đêm từ phòng bọn họ phát ra những tiếng thở dốc kịch liệt cùng âm thanh này nọ, đều chứng tỏ sự bình tĩnh của bọn họ đang gợn sóng.

Tôi giả vờ như không biết gì, chuyện tình đêm đó tôi cũng không muốn nhắc lại hay đề cập tới.

Có một ngày, Liên Thực đi ra ngoài, Cố Kỳ Ngôn gọi tôi vào phòng, hỏi: “Ba rời xa mẹ con lâu như vậy, rốt cuộc bà ấy từng có quan hệ với bao nhiêu người đàn ông?”

Tôi nghĩ một chút, lắc đầu.

Cố Kỳ Ngôn lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Ý của con là, bà ấy chưa từng có người đàn ông khác?”

Tôi tiếp tục lắc đầu: “Là nhiều đến nỗi con không đếm xuể!”

Có trời mới biết tôi vốn hư hỏng như vậy, vì sao lúc đó lại vô cùng thành thật!

Sắc mặt Cố Kỳ Ngôn biến đổi, ông ngã ngồi dưới đất, hồi lâu đều không nói một câu nào.

Tôi nói: “Nếu không có việc gì, con đi đây.”

Ông mở miệng: “Tại sao mỗi ngày đều ở nhà, không cần đến trường sao?”

“Con bỏ học!”

“Vì sao lại bỏ học?”

“Bởi vì có một số nguyên nhân!”

Ông nghĩ một chút, nói: “Ngày mai ba sẽ liên hệ tới một trường học, con nên chuẩn bị một chút!”

Tôi gật đầu: “Được.”

Buổi tối, trong phòng Cố Kỳ Ngôn và Liên Thực truyền ra tiếng vang lớn hơn bình thường.

Tôi nghĩ, Cố Kỳ Ngôn cũng sắp điên lên rồi.

Không kiên nhẫn trở mình, không thể đi vào giấc ngủ.

Ngẫm lại, Cố Mạc Tu đi đã lâu như vậy, đều không gọi về cho tôi lấy một lần.

Trong lòng trống rỗng, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phát ra tia sáng nhỏ nhoi.

Đêm nay, tôi thật sự rất tưởng niệm anh.

Nghĩ, nghĩ, chuẩn bị đi vào giấc mộng thì cửa phòng đột nhiên bị người đá văng ra.

Liên Thực quần áo không chỉnh tề đứng ở ngoài cửa, tóc tai hỗn độn, hai má sưng đỏ.

Tôi đứng dậy xoa xoa cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ: “Mẹ… Như thế nào… muộn như vậy…”

“Bang!” Nói còn chưa dứt lời, trên mặt liền ngưng tụ một cái tát của bà ta.

Tôi không hề kinh ngạc, một bạt tai này đã sớm dự liệu.

“Liên Lạc, vì cái gì mày lại đối xử với tao như vậy? Vì cái gì?” Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi, nói câu cuối cùng, bỗng tê liệt ngã xuống mặt đất, bất lực khóc nấc lên: “Vì cái gì…”

Ở trước mặt tôi, Liên Thực vĩnh viễn làm ra bộ dạng mạnh mẽ mà thanh lịch, hành vi hiện tại của bà, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Trong lòng tôi tự dưng cảm thấy có chút lỗi lầm.

Đúng vậy, vì sao tôi lại làm vậy với bà ta?

Tôi nâng bà dậy, rút ra khăn tay thay bà lau đi nước mắt trên mặt: “Có đôi khi tôi suy nghĩ, rốt cuộc bà có phải là mẹ của tôi hay không.”

Bà ta ngẩng đầu.

Tôi tiếp tục nói: “Cùng bà sinh hoạt trong nhiều năm như vậy, trừ việc tiền bạc, còn lại không cho tôi bất kỳ thứ gì khác. Trước đây, mỗi khi tôi nhìn thấy đứa trẻ trong những gia đình khác cùng mẹ chúng thật thân thiết, mà vĩnh viễn bà luôn giống như một vị nữ thần lạnh lùng, xa xôi, không thể chạm đến.”

Tôi khổ sở ném khăn tay xuống: “Thật khó quá, bà biết không?”

Bà không tiếp tục khóc, cúi đầu không nhìn tôi nữa.

Tôi lại tiếp tục nói: “Bà cùng ông ta trong lúc khúc mắc đó, cho tới giờ tôi đều không biết, cũng không muốn biết. Thế nhưng, các người đừng đem cảm xúc của mình gieo rắc lên người chúng tôi. Bà có biết chỉ vì hai người mà tôi chịu bao nhiêu khổ sở không? Chính vì các người… Bởi vì các người nên tôi mới…” Tôi càng nói càng kích động, thiếu chút nữa đem suy nghĩ ‘Tôi thích Cố Mạc Tu’ – những lời này buột miệng nói ra.

Bà ta nghe vậy, đột nhiên một cái tát nữa lại hạ xuống mặt tôi.

Một bàn tay này, tôi xem như vô nghĩa.

Mở to hai mắt nhìn, khó hiểu nhìn bà.

Bà lạnh lùng liếc tôi liếc một cái, nói: “Một chút tao cũng không muốn sinh mày ra. Nếu có thể, tao hy vọng mày không bao giờ có mặt trên cõi đời này, Cố Mạc Tu cũng vậy thôi!”

“Bà…”

Bà đi tới cửa, chân dừng lại: “Nếu còn tiếp tục nhiều chuyện, mày liền cút ngay khỏi cái nhà này!”

Theo tiếng cửa mở rồi đóng chặt, tình thương của người mẹ mà tôi hằng chờ mong, cũng tan biến.

Vô lực nằm trên giường, nhìn ánh trăng thê lương bên ngoài.

Cố Mạc Tu, thì ra chúng ta đều là những đứa trẻ không được chào đón.