Bán Dực

Chương 19: Bóng tối




Tôi biết rằng bàn tay từ bi sẽ không bao giờ chìa ra nữa.

Năm sáu cái bóng đen dồn ép chúng tôi vào một cái ngõ cụt tối đen, chúng từ từ đi tới.

Bầu trời tối như mực, ánh trăng đỏ sẫm rải ngập không gian như máu tươi. Ngõ nhỏ trôi nổi mùi vị hư thối của rêu mốc.

Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Con Vịt ôm chặt tôi, nói nhỏ vào tai tôi: “Đừng sợ, có tôi ở đây!”

Bóng đen dừng lại trước mắt chúng tôi.

Tôi nhịn không được run lên một chút.

“Tóc rất đẹp, dáng người cũng rất chuẩn. Xem ra bình thường bị đàn ông làm cho dễ chịu cũng chẳng sai!” Lưu manh trêu đùa.

Con Vịt nắm chặt hai tay phát ra âm thanh răng rắc bạo lực.

“Chúng tao ở đây đợi mày ước chừng đã hai tháng… Rốt cuộc cứ kiên nhẫn cũng không bị phụ lòng!”

“Đại ca, nên chơi như thế nào đây?”

“Ha ha a… Thân thể đàn bà, có thể chơi như thế nào?”

Mấy người nghe vậy, không khỏi xoa tay: “Thì ra đại ca cùng chúng ta có chung suy nghĩ!”

“Ai lên trước?”

“Chúng ta chơi 6P thế nào?” Có người đề nghị.

Bả vai Con Vịt đang run rẩy. Tóc dài hạ xuống, không thấy rõ mặt anh ta.

“Vậy thì nghe theo chúng mày, cùng tiến lên!” Mấy cái bóng đen đi tới chỗ tôi.

Tôi lùi lại vài bước, dựa vào chân tường, không thể sợ hãi được.

“Đừng sợ, cô em sẽ rất thoải mái!” Có người nói.

Di động vang lên, là Cố Mạc Tu!

Chưa kịp nghe, liền bị người khác đoạt đi, ném xuống đất. Vỡ nát.

“Chậm đã…” Vẫn cúi đầu thấp, Con Vịt mở miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trên mặt anh ta nở rộ một nụ cười sáng lạn.

Đôi môi đỏ bị cắn phá dưới ánh trăng phát ra hơi thở thơm mát.

Da thịt trắng hồng so với ánh trăng còn sáng lạn hơn.

Tóc đen quấn quanh cổ, hương thơm mê hoặc.

Dáng người gầy yếu có vẻ đơn bạc, lại tản ra hào quang khêu gợi.

Tôi chưa bao giờ biết rằng Con Vịt lại mỹ lệ như thế này.

Trong lòng xẹt qua một tia sợ hãi.

Anh ta hé mở đôi môi, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Mấy người nghe một chút đề nghị của tôi xem thế nào?” Âm thanh mềm mại đáng yêu lại mềm yếu, mê hoặc người khác.

Bọn người kia giật mình, tiện thể lộ ra sự kinh diễm: “Không ngờ lại có người con trai đẹp đến vậy… Đề nghị gì, nói đi!”

Anh ta cười khẽ, phơi bày lồng ngực, nói: “Nhìn bộ dáng mấy người, chắc hẳn đã sớm hưởng thụ hương vị của đàn bà. Nhưng là…” Anh ta cố ý kéo dài ngữ điệu, mặt mày dài nhỏ mị như tơ: “Hương vị đàn ông mấy người đã từng được hưởng thụ chưa?”

Tâm tình mãnh liệt trầm xuống.

Anh ta nắm chặt tay tôi.

Bọn người kia sửng sốt, sau đó cười to: “Ý tứ của Tả Thừa Tịch đại thiếu gia, chẳng phải bảo chúng tao thượng mày ư?”

Anh ta che miệng cười khẽ, xinh đẹp không gì sánh được: “Tôi là gay, hết sức tinh khiết. Phía dưới…”

Đầu ầm ầm nổ tung.

Bọn người đó nóng lòng muốn thử.

“Không biết hương vị đàn ông thì sẽ như thế nào?”

“Nghe nói nơi đó của đàn ông chặt khít, so với đàn bà càng mất hồn…”

“Huống hồ thằng đó so với đứa con gái kia cũng không hề kém cạnh!”



Tên đi đầu tiến lên phía trước một bước: “Mày muốn nói cái gì?”

Cơ thể tôi nhịn không được run lên.

Tả Thừa Tịch, không nói. Đừng nói. Đừng nói.

Anh ta cười khẽ như cũ, cực kỳ thanh lịch: “Thả cô ấy ra, tôi cùng các người chơi. Chơi kiểu gì cũng được!”

Móng tay khảm sâu vào da thịt, lại không có lấy một chút cảm giác đau đớn.

Tôi muốn nói ra lời, thế nhưng cổ họng giống như gặp quỷ, một chút âm thanh cũng không thể bật ra.

Bọn chúng thương lượng trong chốc lát, gật đầu: “Được! Dù sao tìm mày hay tìm cô ta cũng giống nhau. Kỳ thực con đàn bà này chúng tao cũng ngại chơi, không biết đã chơi với bao nhiêu thằng rồi…” Nhổ nước bọt: “Tao sợ HIV!”

“Nói vậy tức là đồng ý!” Anh ta gật đầu cười, trên mặt trắng bệch như tờ giấy.

Con Vịt ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn tôi: “Bà đi mau lên!”

Tôi ngơ ngác lắc đầu.

Anh ta đạp tôi một cước, dường như rất nặng nề, trên thực tế cũng không sử dụng nhiều lực: “Mau đi đi, đừng gây trở ngại tôi khoái hoạt!”

Tôi ôm lấy chân anh ta, dù thế nào cũng không muốn buông ra.

Anh ta nâng tay tôi, đẩy ra khỏi ngõ: “Ra ngoài càng xa càng tốt, mau chạy đi!”

Tôi vẫn tiếp tục lắc đầu.

“Hoa sen nhỏ, bà rất tốt. Van xin bà, chờ tôi trở lại! Tôi sẽ không có việc gì!” Anh ta cười, so với khóc còn khó coi hơn.

“Nếu không cút, chơi nó luôn đi!” Bọn chúng bực tức.

Tôi nghe thấy thế, mặt biến sắc.

Bóng ma tập kích mấy năm trước lại trở về.

Phản xạ lùi lại vài bước, bỏ chạy.

Bên tai truyền đến âm thanh nhẹ nhàng như một tia sáng nhỏ, tôi hoài nghi đó có thể chỉ là ảo ảnh chăng.

“Hoa sen nhỏ, tôi yêu em!”

Tôi vẫn chạy, cho đến khi không còn đủ sức lực để chạy tiếp nữa, đứng trong ngõ ngách, giống như một con chó.

Vì sao rõ ràng đã chạy xa như vậy, vẫn có thể nghe được âm thanh quần áo bị xé rách cùng tiếng thét thê lương đến chói tai?

Tôi bưng kín lỗ tai.

Con Vịt sẽ không có việc gì.

Anh ta nói, chờ anh trở về. Anh ta không có việc gì.

Không biết qua bao lâu, trời đất hồi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu.

Một chiếc taxi vút qua đường cái vắng lặng.

Tôi từ từ đứng dậy, hai chân vì ngồi quá lâu mà bị tê dại, ngã xuống mặt đất.

Khẽ cắn môi, tiếp tục đứng lên, chậm rãi đi về phía ngõ nhỏ.

Tuy rằng tôi biết sự trừng phạt sớm hay muộn rồi cũng phải đến, thế nhưng tôi không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển đến mức độ tệ hại này.

Tàn nhẫn, làm cho tôi cảm thấy… cảm thấy thẹn.

Ngõ nhỏ dưới ánh trăng, những hàng rêu dơ bẩn, nổi lên lơ lửng mùi máu tươi ghê người.

Người kia nằm trên mặt đá lát, quần áo bị xé rách, mất tất cả mọi thứ.

Trên thân thể trắng nõn gầy yếu, vết bầm xanh tím, chất lỏng trắng đỏ loang lổ.

Tôi im lặng đi qua, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của anh, nhẹ giọng kêu anh: “Con Vịt…”

Không trả lời.

Hai con mắt mỹ lệ của anh nhìn chằm chằm ánh trăng trên bầu trời.

Ngõ nhỏ truyền đến tiếng chó sủa, phá vỡ đêm khuya yên tĩnh, cảm thấy quá mức chói tai.

Tôi hít mũi, âm thanh khàn đặc: “Con Vịt…”

Vừa gọi xong tiếng thứ hai, nước mắt rốt cuộc tuôn ra như bão táp.

Anh ta rốt cuộc có tri giác, nhìn tôi khóc, không phản ứng.

Nửa ngày sau mới mở miệng nói những lời tối nghĩa: “Nếu không ngại, cho tôi mượn áo khoác để mặc được không?”

Tôi vội vàng đem chiếc áo khoác dơ bẩn trên người đưa cho anh.

Anh giãy giụa từ mặt đất đứng lên, nhìn tôi cười cười: “Rất khó coi… Tôi – Tả đại thiếu thế, thế nhưng lại bị mấy gã đàn ông thượng…”

Tôi ôm lấy anh, dùng miệng, dùng môi ngăn chặn lời nói của anh.

Tôi hôn lên môi anh, giấu đi lời nói của anh, đừng nói gì nữa.

Anh ta cúi đầu, tóc dài hỗn độn tản ra hai má, không thể nhìn rõ mặt anh.

Chỉ mơ hồ nhìn thấy bờ vai anh đang run rẩy.

Lý trí của tôi đang dần dần xói mòn.

“Tôi muốn gọi cảnh sát!”

“Không được!”

“Tôi muốn gọi cảnh sát!”

“Ông muốn toàn bộ cái thành phố S này biết được chuyện con trai thị trưởng bị người ta thượng sao?”

Lòng khó chịu chết dần.

Anh suy yếu vẫy tay về chỗ tôi: “Đưa tôi đến khách sạn.”

Tôi đem tất cả những gì trên người có thể cởi ra, khoác lên người anh.

Đến khách sạn, ông chủ dùng ánh mắt cổ quái nhìn chúng tôi, lắc đầu: “Lũ nhóc bây giờ, tại sao lại đánh nhau ra thế này!”

Tôi nhìn ông ta cười cười: “Phiền toái ông rồi!”

Ông chủ thở dài, dẫn chúng tôi đến một phòng trống.

Tôi không nói lời nào, chỉ có thể không ngừng rơi lệ, sau đó dùng khăn mặt ấm, nhẹ nhàng thay anh chà lau thân thể.

Anh ta từ chối: “Không nên nhìn…”

Tôi không hề dừng lại, tiếp tục động tác trên tay.

Anh đột nhiên bất ngờ đẩy tôi ra: “Ra ngoài… Bảo bà không nên nhìn, bà không nghe thấy sao?”

Tôi đi qua, cởi quần áo anh, dùng khăn mặt ấm chà lau thân thể dơ bẩn phía trên.

Anh ngẩn ra, trên mặt lúc đỏ lúc trắng: “Liên Lạc… Bà cố tình làm tôi lúng túng phải không?”

Tôi dùng sức chà lau cơ thể anh, thế nhưng mặc kệ tôi dùng lực mạnh như thế nào, cũng không thể lau hết được sự dơ bẩn.

Anh im lặng mặc kệ tôi làm cho đau đớn.

Rốt cuộc, tôi vô lực quỳ trên mặt đất, khóc lên.

“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Tôi lau không hết… Làm sao bây giờ? Những vết bẩn này không thể xóa hết được…”

Anh trầm mặc. Mặt không chút thay đổi.

Tôi khóc thật lâu.

Thể xác và tinh thần cực kỳ mệt mỏi, rốt cuộc ngủ thiếp đi.

Tôi mơ thấy tuyết lớn đầy trời. Mênh mông sắc xanh.

Nghe nói, con gái mơ thấy tuyết lớn, là dự đoán cho tật bệnh, phiền não, ưu sầu, bất hạnh.

Sáng sớm tỉnh lại, anh vẫn còn đang ngủ say.

Nhìn khuôn mặt anh ta tiều tụy, cùng thân thể tổn thương, nước mắt trong tôi lại chảy ra.

Anh ngủ cực kỳ không an ổn, nhíu lại mày, luôn nói nói mớ: “Hoa sen nhỏ, không phải sợ. Tôi sẽ bảo vệ bà.”

“Ngô… Đau quá… Không muốn, cầu xin các người… Van xin các người… Không cần…” Anh đá chăn, kinh hoảng kêu.

Tôi chăm chú ôm anh vào trong ngực.

Tôi không biết làm sao để bù đắp được sự tổn thương trong lòng anh.

Tôi ghê tởm với sự yếu đuối của bản thân.

Trong lòng người này, xương tan thịt nát mất rồi.

Chúng tôi ở trong khách sạn ngây người hai ngày.

Anh ta phát sốt hai ngày.

Đó là dư chứng mà tai nạn đáng xấu hổ kia gây ra.

Dù là ai tôi cũng không liên hệ. Một ngày một đêm ở bên cạnh anh ta.

Tâm tình của anh thật không ổn định, có đôi khi nhìn tôi rống to, bảo tôi biến ra ngoài. Có đôi khi lại lại dịu dàng giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh, đem tôi ôm vào trong ngực, gọi tôi hoa sen nhỏ.

Áp lực trong tôi sắp sụp đổ.

Tội nghiệt này của tôi, thế nhưng nó lại ở trên một người vô tội.

Anh ta không nên hứng chịu hết tội nghiệt do tôi gây ra.

Đêm ngày hôm sau, cơn sốt thuyên giảm.

Tâm tình lặng xuống, tựa như không bap giờ có thể cười được nữa.

Anh ta nói: “Ngày mai trở về đi. Anh bà không chừng đang lo lắng muốn chết rồi!”

Tôi không nói lời nào, thay thuốc cho vết thương trên lồng ngực cho anh.

Anh kéo tôi vào trong lòng.

“Hoa sen nhỏ, bà không cần khổ sở. Tôi không sao.”

Ngay cả nước mắt tôi cũng không thể chảy được nữa.

“Bởi vì nhìn bà khóc, chỗ này của tôi rất đau!” Anh chỉ chỉ vào lòng mình, rầu rĩ nói.

Tôi vẫn không thể nào khống chế được cảm xúc, bổ nhào vào trong ngực của anh mà gào khóc.

Thật buồn cười, rõ ràng người nên khóc là anh, hiện tại giống như đó là chính mình vậy.

Nếu không vì sự yếu đuối của bản thân tôi, anh ta sẽ không phải chịu thứ tổn thương như thế này?

Nói đến cùng, Liên Lạc, chính là một người vừa ích kỉ lại vừa nhát gan.

Anh ta ôm lấy tôi, đau thương nói: “Nếu tôi gặp bà sớm hơn chút nữa, thì tốt rồi.”

Tôi khóc thút thít, không thể nói thành câu.

“Đừng khóc.” Anh an ủi tôi.

Tôi vì sự mềm yếu của chính mình mà cảm thấy thẹn.

“Ngày mai sau khi trở về, chuyện gì cũng không được nói. Chuyện này ngay đến bọn Quang Đầu cũng không được nói! Nghe thấy không?”

Tôi lắc đầu, lại gật đầu.

Anh ta thở dài, đem tôi kéo lên trên giường: “Ngủ trên mặt đất sẽ cảm lạnh. Nếu không chê tôi, cùng tôi ngủ một buổi tối đi!”

Có một người, tính tình nóng nảy không sửa được, sau khi tranh cãi với cô, luôn dùng mọi biện pháp nhìn cô cầu hòa. Là một người không có lập trường.

Anh thường thường dùng hai từ ‘Thích’ và ‘Yêu’ trong lời nói, nhưng khi đối mặt người mình yêu lại nói không nên lời.

Anh là người yên lặng đứng ở phía sau nhìn cô, chỉ hy vọng mình cùng cô có thể xích lại gần nhau, gần hơn một chút. Hy vọng tình yêu keo kiệt của cô có thể phân cho mình một chút, chỉ một chút thôi.

Anh luôn sẵn sàng cho cô mọi thứ, nguyện ý vì cô một nắng hai sương, đảo điên thành trì. Cho dù anh có thích người kia đến đâu thì người đó cũng không bao giờ quay mặt nhìn anh lấy một chút.

Nhưng anh thường xuyên mỉm cười, nói với bản thân, chỉ cần có thể đứng ở bên người cô, nhìn cô như vậy là đủ rồi. Anh không thể tham lam, bởi tham lam sẽ mất đi tất cả.

Kỳ thật tôi rất muốn nói cho anh, anh là nhân chứng cho cuộc sống của chúng tôi, đã sáp nhập vào máu của tôi, không thể gạt bỏ.

Ngày thứ ba, ánh nắng tươi sáng.

Tại ngã tư đường, chúng tôi tách ra.

Anh tiến về hướng đông, tôi tiến về phía tây.

Anh ta nói: “Hoa sen nhỏ, trăm ngàn lần bà không được suy nghĩ nhiều. Tôi không sao. Chờ tôi tốt hơn, sẽ đến tìm bà sau.”

Anh còn nói: “Bà không nên khóc nữa.”

Tôi gật đầu.

Sau đó anh ta xoay người rời đi.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên thân hình đơn bạc gầy yếu của anh, giống như ngay lập tức có thể bốc hơi.

Tôi xoa xoa ánh mắt chua xót, đi về nhà.

Cố Mạc Tu chắc hẳn rất sốt ruột.