Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 49-5: Tình em




“ Cộc! Cộc! Cộc!“

Sở Trường Hy đang ngồi cầm cây bút cảm ứng vẽ những nét phác thảo trên màn hình một bảng vẽ điện tử, nghe tiếng gõ cửa anh đặt cây bút xuống bàn rồi đứng dậy đi mở cửa.

“ Em mang thêm gối cho anh đây! “ – Lâm Doanh mỉm cười đưa chồng gối đang ôm trong người cho Sở Trường Hy.

“ Em vào phòng ngồi chơi một lúc! Anh vừa sắp xếp đồ dùng xong đó! “ – Sở Trường Hy mỉm cười niềm nở đưa tay ra hiệu mời Lâm Doanh bước vào trong phòng.

Lâm Doanh ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ ngay cạnh bàn làm việc, lướt mắt nhìn một vòng căn phòng. Căn phòng trống suốt ngày đóng cửa im ỉm lúc này đã được Sở Trường Hy thổi vào một luồng sinh khí mới, hai cánh cửa kính hướng ra ngoài lan can được mở rộng, gió đêm tràn vào phòng mang theo hương hoa thoang thoảng, căn phòng sáng ánh đèn. Giường ngủ, đồ dùng cá nhân cũng được anh sắp đặt ngăn nắp. Cô cứ cho rằng công tử nhà giàu kiêm thủ lĩnh băng nhóm xã hội đen như anh đời nào biết sắp xếp phòng ngủ cho ra hồn nên sau khi dọn dẹp tắm rửa thay đồ xong cô lấy cớ ôm hai cái gối lên đây tính giúp anh sắp sếp phòng ốc nhưng xem ra cô đúng thật không có mắt nhìn người rồi. 

Ánh mắt Lâm Doanh dừng lại trên chiếc bàn làm việc được đặt ở một góc gần cánh cửa kính, trên bàn làm việc lúc này ngoài những tập tài liệu còn có một cái bảng vẽ Wacom đời mới nhất. Lâm Doanh là dân thiết kế, cô được đào tạo bài bản nhất chính là kỹ thuật vẽ, vậy nên khi nhìn thấy trên bàn làm việc của Sở Trường Hy để một chiếc bảng vẽ cảm ứng, Lâm Doanh ngạc nhiên nhìn Sở Trường Hy rồi cất tiếng hỏi:

“ Anh cũng thích vẽ tranh sao? “

“ Ân! … Anh có học hội họa một thời gian, những lúc rảnh rỗi cũng thường ngồi hý hoáy tô tô vẽ vẽ … nhưng tranh anh vẽ không được đẹp, nên không dám mang ra khoe! “

“ Anh cho em xem những bức tranh anh vẽ được không? “ – Lâm Doanh vui vẻ đề nghị.

“ Cái bảng vẽ cảm ứng này anh vừa mới mua vẫn chưa sử dụng thành thạo! “ – Sở Trường Hy dịu giọng đáp lời.

“ À! … Do anh chưa dùng quen thôi! … Mỗi ngày anh cứ vác cái bảng vẽ này đi tản bộ ngắm người qua đường rồi vẽ lại những hình ảnh mà anh thích, rất nhanh anh sẽ có những bức tranh đẹp! “ – Lâm Doanh tươi cười chỉ điểm.

“ Vậy mỗi ngày anh vác nó đi tản bộ cùng em được không? “ – Sở Trường Hy thừa nước đục thả câu.

“ … Cũng được! “ – Lâm Doanh lại không suy nghĩ phức tạp lập tức gật đầu đồng ý.

“ Được gặp em ở đây thật sự rất tốt! Anh được giao nhiệm vụ chịu trách nhiệm phần hình ảnh sử dụng trong toàn bộ chương trình ra mắt sản phẩm sắp đến. Tuy em đã gởi mẫu trang sức và nội dung chi tiết của chương trình nhưng cũng có nhiều vấn đề anh cần gặp em để thảo luận. Em xin nghỉ phép đi du lịch mà không nói rõ là sẽ đi đâu, điện thoại không mở, email không check … em nói xem anh phải làm sao mới hoàn thành được công việc? “

“ … Thật ra em không vô trách nhiệm đến mức như vậy đâu! … Em chỉ dự định sang đây hai tuần, sau khi hoàn thành xong công việc em muốn làm em sẽ trở về cùng mọi người làm chương trình! … Em xin lỗi, em đã không suy nghĩ cặn kẽ! “ – Lâm Doanh cúi đầu thành khẩn nhận lỗi.

“ Anh cũng đã sang đây rồi! Chương trình lần này sẽ do anh và em chịu trách nhiệm chính. Thời gian chỉ còn một tháng rưỡi nữa thôi! “

“ Vậy em chạy xuống phòng mang bảng vẽ và tài liệu lên đây, anh và em tranh thủ làm việc cho kịp tiến độ được không? “

“ Uhm! “ – Sở Trường Hy khẽ gật đầu đồng ý.

Lâm Doanh co giò phóng xuống lầu, chạy ù vào phòng thay bộ đồ mặc ở nhà bằng áo phông quần jean rồi gom đồ chạy lên phòng Sở Trường Hy cùng anh làm việc.

Một tháng trời cứ như một vòng tuần hoàn thấm thoát trôi qua. Khi làm việc cùng Sở Trường Hy, Lâm Doanh càng lúc càng nhận ra anh là một người rất tài năng và sâu sắc. Làm việc chung với anh, cô có thể thoải mái nói ra những gì cô suy nghĩ và ý tưởng của mình, mặc dù xét về chức vụ anh cấp cao hơn cô nhưng không vì thế mà anh lợi dụng chức quyền áp đặt cô phải làm theo hướng của anh. Anh và cô như sống trong một thế giới dành riêng cho hai người, cùng nhau làm việc, cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau đi dạo vào mỗi buổi chiều … Một tháng trời sống cùng nhau, làm việc cùng nhau nhưng chưa một lần nào anh to tiếng với cô, chỉ có cô lâu lâu nổi máu lười biếng biểu tình đòi nghỉ làm để đi chơi, biểu tình đòi ngủ nướng, biểu tình không chịu nấu cơm … Kể từ khi biết Sở Trường Hy nấu ăn cũng không phải dạng vừa, Lâm Doanh không ngần ngại đẩy công việc cao cả này cho anh làm, thỉnh thoảng cô còn lên mạng tìm những món ăn ngon rồi tự đi chợ tha đồ về sau đó ôm chân anh bắt anh phải nấu cho cô thưởng thức.

“ … Em ra ngoài đây! … Tối nay chắc em sẽ về trễ, anh nấu cơm nhớ chừa phần cho em nha! “ – Lâm Doanh đi vội ra tới cửa rồi xoay đầu nhìn vào trong nhà nói to.

“ Không! Em bước chân ra khỏi nhà thì tối nay sẽ không có cơm ăn! “ – Sở Trường Hy từ trên lầu đi xuống, bước chân thong thả tiến về phía nhà bếp.

“ Anh à, chương trình cuối cùng cũng đã làm xong … nhưng việc em muốn làm vẫn chưa làm xong mà … “ – Lâm Doanh vội khom người tháo đôi giày vừa mang vào chân rồi chạy vào trong nhà năn nỉ Sở Trường Hy.

“ … Em đã vẽ mấy chục bức tranh rồi, anh thấy bao nhiêu đó cũng đủ lắm rồi! “ – Sở Trường Hy nhíu mi tâm tỏ vẻ không hài lòng.

“ Em đâu có vẽ nữa! Hôm nay em đến tòa soạn F gởi tập tranh này cho anh ấy rồi sẽ về nhà ngay! “ – Lâm Doanh nuốt một ngụm khí, cam đoan chắc chắn.

“ Lỡ gặp anh ta thì sao, hửm? “ – Sở Trường Hy bước đến gần Lâm Doanh, kề khuôn mặt của anh gần sát khuôn mặt của cô lên tiếng hỏi, giọng điệu sặc mùi nguy hiểm.

“ Hì hì … thì sẽ ngồi xuống, uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi từ từ trò chuyện. “ – Lâm Doanh ở cùng Sở Trường Hy một tháng trời, lá gan cũng to ra không ít, cô tỉnh rụi trả lời.

“ Vậy đi luôn đi không cần về nữa! “ – Sở Trường Hy lạnh giọng.

“ Không được! … Tối nay em có chuyện quan trọng muốn nói với anh! “ – Lâm Doanh lắc đầu phản đối.

“ Vậy anh sẽ đi cùng em! “ – Sở Trường Hy dịu giọng lên tiếng nói, dứt lời anh nắm lấy cánh tay của Lâm Doanh kéo cô đi theo mình.

***

Lâm Doanh bước xuống những bậc tam cấp bằng đá rời khỏi khuôn viên của tòa soạn F, trên tay vẫn cầm tập tranh, vẻ mặt buồn bả tiến về phía tán cây sồi cổ thụ, ở nơi đó Sở Trường Hy đứng tựa lưng vào thân cây, một tay đút vào túi quần, ánh mắt luôn hướng về phía cô.

“ … Họ nói anh ấy không có ở tòa soạn, họ cũng không thể thay anh ấy nhận tập tranh này! … Chúng ta về thôi! “ – Lâm Doanh bước đến trước mặt Sở Trường Hy cất tiếng nói, giọng nói nhẹ như một làn gió.

Sở Trường Hy không nói tiếng nào, anh xoay người cất bước chậm rãi đi song song cùng Lâm Doanh. Đi đến một chiếc thùng rác to, Lâm Doanh dừng lại suy nghĩ một lúc rồi cầm tập tranh trên tay bỏ vào trong thùng rác.

“ Khoan đã! “ – Sở Trường Hy lên tiếng ngăn cản rồi vội vàng bước lại gần cầm lấy tập tranh trên tay của Lâm Doanh nghiêm túc nhìn cô sau đó cất giọng nói.

“ Có thể tặng anh được không? “

Lâm Doanh sững sờ nhìn Sở Trường Hy một lúc thật lâu cho đến khi sắp không ngăn nổi những giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi khóe mi cô mới vội vàng cúi đầu, nhanh tay quệt những giọt nước mắt rồi khẽ nói:

“ Tại sao anh lại thích tập tranh này đến như vậy? “

“ Vì tập tranh này do chính tay em vẽ, là bởi vì em đã dùng chính tình cảm chân thành và tâm huyết của em để vẽ … Chẳng phải em nói em vẽ tập tranh này giống như một lời chúc phúc của em dành tặng anh ta sao? “

“ Ân …  đúng là như vậy! “ – Lâm Doanh khẽ gật đầu xác nhận.

Sở Trường Hy lại nắm chặt bàn tay của Lâm Doanh, dẫn cô bước đi theo mình, trên tay anh vẫn cầm chặt tập tranh. Sở Trường Hy dẫn Lâm Doanh tiến về phía cây Cầu Cổng Vàng xinh đẹp diễm lệ dưới ánh hoàng hôn, anh nắm tay cô dẫn cô đi đến tận chính giữa cầu, đứng ở vị trí này có thể quan sát toàn bộ khung cảnh xung quanh cùng những đường nét mềm mại của cây cầu dây văng nổi tiếng thế giới.

“ Chỉ vì anh ta nói rằng anh ta cùng người anh ta yêu đứng ở nơi này ước hẹn mà em lặn lội đến đây để vẽ lại những hình ảnh của những cặp đôi yêu nhau xem như một lời chúc hạnh đến gởi đến anh ta cùng người anh ta yêu sao? “ – mái tóc mềm mại của Sở Trường Hy khẽ phất phơ theo ngọn gió, giọng nói trầm ấm của anh ngược chiều gió bay đến bên tai Lâm Doanh.

“ … Em chỉ có thể làm được việc cuối cùng này dành cho người đàn ông mình ngưỡng mộ gần mười năm trời mà thôi! … “ – Lâm Doanh không nhìn Sở Trường Hy mà đưa mắt nhìn về phía ánh hoàng hôn đã nhuộm tím cả bầu trời.

“ … Anh biết không? … Mười năm trời em cứ một mực tâm niệm mình đã yêu anh ấy, những quyển sách của anh ấy em đã đọc đến mức có thể thuộc lòng … nhưng anh biết không, trong ba tháng trời ngắn ngủi từ khi gặp anh … em đã không dám mạnh miệng lặp lại những điều đó nữa … Lúc em đọc đến dòng cuối cùng của bộ truyện mặc dù cảm thấy chua xót lẫn buồn bã … nhưng em lại không hề khóc … Em quyết định đi đến đây không phải chỉ với một mục đích vẽ tập tranh như một lời chúc phúc dành cho mối tình đầu của em mà còn để nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của chính mình. Em muốn đứng tại một nơi tuyệt đẹp như thế này khép lại mối tình vụng dại của tuổi trẻ để có thể mỉm cười đặt chân vào thiên đường! “

Cặp mắt trong veo của Lâm Doanh lúc này tràn ngập hình dáng của Sở Trường Hy, cô bước đến trước mặt anh, mái tóc dài như dải lụa mềm mại tung bay trong gió. Lâm Doanh dang hai cánh tay mềm mại ôm chặt lấy Sở Trường Hy rồi khẽ nhón mũi chân, rướn người lên cao sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn.

Sở Trường Hy vòng hai cánh tay của mình ôm Lâm Doanh vào lòng, anh khẽ nghiêng đầu trao cho nụ hôn nồng nàn cũng trao cho cô tất cả những gì thuộc về anh…

***

“ … Anh muốn ngồi ở đây bao lâu nữa! … Em đói bụng rồi! …“ – Lâm Doanh dựa đầu vào vai của Sở Trường Hy, lắc lắc cánh tay của anh giở giọng mè nheo.

“ … Sao em tặng tranh cho anh mà không thèm ký tên vậy? “ – Sở Trường Hy đang ngắm nghía bức tranh cuối cùng, đột nhiên anh nhíu mi tâm trầm giọng hỏi.

“ … Ân! … Em ký xong anh về nhà nấu cơm cho em ăn nha! … “ – lên tiếng đáp lời xong, Lâm Doanh lập tức ngồi thẳng lưng, đưa tay vào chiếc túi da đang đeo trên vai lấy ra một cây bút lông kim màu đen rồi cẩn thận ký tên mình vào bức tranh cuối cùng.

“ Chuyện này là như thế nào, có thể giải thích cho anh nghe lý do được không? “ – Sở Trường Hy chỉ tay vào hình ảnh một khẩu súng và một ngòi viết được in chìm ở bên góc phải của bức tranh, Lâm Doanh không biết vô tình hay cố ý lại ký chữ ký của mình giống như một sợi dây thường xuân mềm mại nối khẩu súng và ngòi viết kia lại với nhau, cuối cùng là hình ảnh một cọng cỏ bốn lá sống động.

“ À! … Cái này là thói quen, nhất thời em chưa bỏ được! “ – Lâm Doanh khẽ rụt cổ lí nhí đáp lời.

“ Giải thích rõ ràng hơn một chút! “ – Sở Trường Hy nghiêm giọng hỏi, ánh mắt chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt của Lâm Doanh.

“ Giấy vẽ tranh của em đều được in chìm biểu tượng trên, tuy không giống y hệt của chính chủ nhưng em đã vẽ thử rất nhiều mẫu mới tìm được biểu tượng gần giống nhất … còn về chữ ký nối hai biểu tượng này lại là do trước đây em luôn cảm thấy anh ấy như đang chiến đấu giữa hai điều gì đó và được nghệ thuật hóa qua hình ảnh khẩu súng và ngòi viết nên muốn được như sợi dây thường xuân mềm mại giúp anh ấy nối chúng lại. “ – Lâm Doanh cúi đầu thấp giọng giải thích.

“ Không phải là lựa chọn một trong hai mà em muốn giúp anh ta nối cả hai điều này lại sao? “ – Sở Trường Hy híp mắt hỏi lại, anh đang cố đè nén sự cảm động sắp vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

“ Tại sao phải lựa chọn một trong hai, không phải trong bản thân anh ấy luôn luôn tồn tại cả hai mặt hoặc tính cách đó sao? Thay vì mệt mỏi lựa chọn không bằng tìm cách cân bằng hay nối kết chúng lại! “ – Lâm Doanh nghiêng đầu phản bác.

Sở Trường Hy ôm chặt lấy Lâm Doanh, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, khẽ thì thầm:

“ Lâm Doanh … Tại sao đến bây giờ anh mới được gặp em? “