Bán Lộ Cầm Quân

Chương 10




CHƯƠNG 10]

Dịch Vân Trai nhẹ giọng gọi : “Chấn Ngọc …”

 

Tả Chấn Ngọc cực thẹn. Y chưa từng nghĩ hai người bọn họ như vậy lại có thể thành thân, nhưng là Dịch Vân Trai thực tâm thương y mãnh liệt như vậy, khiến y không đành lòng cự tuyệt lời cầu thân của hắn, càng làm cho y cam tâm tình nguyện trở thành thê tử của hắn, cho dù cả đời phải phẫn trang nữ tử, y cũng không hối hận.

“Ngươi thực đẹp !”

Dịch Vân Trai nhẹ nhàng vuốt má y, động tác ôn nhu cùng đa tình khiến Tả Chấn Ngọc xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.

Đặt y nằm xuống thật nhẹ, Dịch Vân Trai nhỏ giọng hỏi : “Ngươi trước kia mỗi lần cùng ta, nhất định là đau đớn đến không chịu nổi. Ngươi có sợ chuyện đêm nay không ?”

Lần đầu tiên đích xác là chỉ có đau đớn. Lần thứ hai trùng hợp khi đó Dịch Vân Trai uống say, lúc đầu đối y cực kỳ thô bạo, nhưng là sau đó chính mình lại cảm thụ được một chút tư vị hoan ái, chỉ là cảm xúc lúc đó y không dám nói ra. Tả Chấn Ngọc thẹn thùng nuốt xuống toàn bộ những lời muốn nói.

“Ta sẽ đối với ngươi phi thường ôn nhu, tuyệt đối không giống như hai lần trước.” Dịch Vân Trai cam đoan.

Hắn mê muội hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của Tả Chấn Ngọc. Y phục rất nhanh được trút bỏ, nằm hỗn độn trên sàn.

“Ân … ân …”

Tả Chấn Ngọc nhẹ giọng phát ra tiếng thở dốc. Bởi Dịch Vân Trai không chỉ hôn y, tay còn không an phận đi xuống tìm tòi, cầm lấy địa phương đã muốn đứng thẳng lên kia.

Y xấu hổ muốn giữ chặt lấy tay hắn, nhưng lại khiến Dịch Vân Trai động tác càng thêm dồn dập

Trong khoảng thời gian ngắn, Tả Chấn Ngọc nhịn không được há mồm thở gấp, khoái cảm dâng trào khiến y thẹn thùng, cố gắng kìm nén chính mình.

Dịch Vân Trai nhìn vẻ ngượng ngùng của y liền cúi xuống lỗ tai y nhẹ giọng nói : “Ta muốn ngươi được vui vẻ, thư sướng. Chúng ta đã là phu thê danh chính ngôn thuận, ngươi không cần ngượng ngùng. Cho ta chạm vào ngươi, yêu thương ngươi. Ngươi chỉ cần cảm thụ sung sướng là được rồi.”

Nghe Dịch Vân Trai nói thực thâm tình, Tả Chấn Ngọc không hề cự tuyệt, hoàn toàn cùng hắn buông mình trong khoái cảm đang tuôn trào dồn dập.

“Vân Trai, ta … ta …” Cố nén trụ cảm giác muốn phát tiết nhưng Tả Chấn Ngọc lại không ngăn được chính mình phát ra tiếng ngâm khe khẽ.

“Không sao, ta thích nhìn bộ dáng cuồng loạn của ngươi …”

Tả Chấn Ngọc dùng sức thở dốc, đột nhiên toàn thân run rẩy, ở trong tay Dịch Vân Trai đạt đến cao trào làm y xấu hổ đến suýt nữa khóc nấc lên.

Dịch Vân Trai thấy y mặt đỏ bừng, bộ dáng như sắp khóc, nhiệt huyết dưới hạ thân liền dâng lên, lần thứ hai cuồng nhiệt hôn môi y.

“Hảo mất mặt … ta hảo mất mặt …”

Tả Chấn Ngọc bỗng dưng lấy tay che mặt, căn bản là không muốn Dịch Vân Trai nhìn thấy, khiến hắn suýt phì cười ra tiếng.

“Ngươi như vậy thích ta hầu hạ, sao lại mất mặt ? Ta còn cảm thấy được ngươi đáng yêu lại mê người.” Hắn vui vẻ nói.

Tả Chấn Ngọc ngượng đến toàn thân đỏ lựng, không bao giờ … bỏ tay che mặt ra nữa.

Dịch Vân Trai hướng đóa thù du trước ngực y liếm nhẹ, đoạn còn khẽ day cắn.

Nhiệt tình vừa mới qua đi, lại bị Dịch Vân Trai ở dưới cắn nhẹ, lần thứ hai có động tĩnh khiến y hồng thấu mặt.

Y lặng lẽ cúi đầu nhìn Dịch Vân Trai, phát hiện trong tay hắn đang cầm thứ gì đó, đột nhiên theo đường cong phía sau lưng y trượt xuống …

“Vân … Vân Trai …”

“Dùng thứ này lát nữa mới không làm ngươi thụ thương.”

Nghe hắn nói thẳng tuột, thật làm cho Tả Chấn Ngọc đỏ mặt.

Dịch Vân Trai nhẹ giọng nói : “Ta phải đưa ngón tay tiến nhập.”

“Ân.” Tả Chấn Ngọc gật đầu, hé ra vẻ mặt thẹn đỏ. Y đã sớm tin tưởng đem hết thảy giao cho Dịch Vân Trai.

Thoáng cảm nhận chút áp lực, Tả Chấn Ngọc nhíu mi. Ngón tay Dịch Vân Trai đưa vào càng lúc càng sâu, thẳng đến khi chạm vào nơi tư mật, y không nhịn được toàn thân run lên, dục vọng không ngờ lần thứ hai thức tỉnh.

Dịch Vân Trai phấn khích nói : “Chính là chỗ này !”

Hắn không ngừng tại nơi kia trừu sáp tác động, khiến Tả Chấn Ngọc thở dốc, thân mình vì khoái cảm mà không vặn vẹo.

Y một chút cũng không thấy đau đớn, chỉ cảm thấy kích thích khiến toàn thân không ngừng run lên, hận không thể … hận không thể …

Hận không thể để Dịch Vân Trai tiến vào cơ thể y ! Tả Chấn Ngọc thẹn thùng đỏ mặt, trong tâm lại một trận lo âu, hi vọng có thể nhanh chóng thỏa mãn nam nhân mà y yêu thương.

“Vân Trai … có thể … có thể …” Tả Chấn Ngọc nói đến mức sau cơ hồ như sắp khóc.

Cảm thấy như cơ thể không còn là của mình, nằm trong tay Dịch Vân Trai, bị hắn vuốt ve khiến y vừa thẹn vừa mừng.

Dịch Vân Trai nâng chân y lên, bộ vị tư mật kia bị hắn nhìn thấy nhất thanh nhị sở, loại tư thế này khiến cho mặt y cơ hồ sắp bị thiêu cháy.

Khi hắn đưa ngạnh vật chậm rãi tiến nhập, Tả Chấn Ngọc nguyên bản nghĩ đó là chuyện vạn phần thống khổ, khả y chẳng những không thấy một tia đau đớn, ngược lại cảm thấy sung sướng đến toàn thân liên tục phát run.

Dịch Vân Trai chậm rãi tiến vào, giống như sợ lộng thương y. Hắn tiến vào càng sâu, Tả Chấn Ngọc lại càng hi vọng hắn có thể nhanh hơn một chút lấp đầy khoảng trống trong cơ thể mình.

Tả Chấn Ngọc nhanh chóng níu lấy cánh tay Dịch Vân Trai, hắn đột nhiên toàn bộ tiến vào thân thể y, bắt đầu ở bên trong trừu động.

“A … a …Ngô … ân …” Tả Chấn Ngọc cắn môi dưới, cũng không ngăn được tiếng rên rỉ khẽ phát ra.

Cả thân mình y giống như bị Dịch Vân Trai chiết thành hai nửa, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, vì khoái cảm vô thượng mà muốn hôn mê bất tỉnh.

Dịch Vân Trai hôn môi y, y cũng cùng hắn đáp trả. Cảm nhận bên trong Tả Chấn Ngọc ấm áp bao vây lấy mình, Dịch Vân Trai mạnh mẽ run lên, ở bên trong y phóng ra hết thảy.

“Thoải mái không ? Không làm đau ngươi chứ ?”

Dịch Vân Trai hỏi ra làm y cực thẹn, nhưng ánh mắt ngay thẳng của hắn lại khiến y không thể trốn tránh.

“Tuyệt không đau, còn …” Tả Chấn Ngọc đỏ mặt “… còn thực thoải mái.”

Y vừa nói xong, dục vọng của Dịch Vân Trai trong cơ thể y vừa mới phóng thích không ngờ lại chuyển tỉnh. Tả Chấn Ngọc kinh ngạc trợn tròn mắt. Dịch Vân Trai khó có thể nhẫn nại điên cuồng hôn môi y.

“Chấn Ngọc, ta có thể lại một lần nữa không ? Ta rốt cuộc có thể chạm vào ngươi, yêu ngươi. Ta phi thường muốn ngươi …” Dịch Vân Trai ngữ khí dồn dập nói.

Y khẽ gật đầu, dựa vào ngực Dịch Vân Trai, cảm nhận được tình yêu như cuồng phong vũ bão của hắn.

“Thiếu gia, ta có thể vào không ?” Tây Ninh gõ cửa, sau đó phi thường nhỏ giọng hỏi. Hắn sợ quấy rầy người trong phòng. Từ sau lần đó, hắn đã sâu sắc nghiệm ra bài học : Chưa được cho phép thì đừng tự tiện vào phòng !

Một trận âm thanh bối rối vang lên, tiếp đó là những tiếng thở nhẹ phát ra. Tây Ninh đứng ngoài nghe thấy thanh âm trầm thấp của Dịch Vân Trai.

“Mặc kệ hắn, tiếp tục ngủ đi !”

Sau đó là tiếng Tả Chấn Ngọc đầy ngượng ngùng.

“Đừng nữa … lỡ Tây Ninh biết được …”

“Không có lệnh ta, hắn sẽ không dám vào ! Ngươi xem chẳng phải là hắn vẫn đứng ngoài cửa đó sao ?” Dịch Vân Trai trong phòng thản nhiên nói. Tả Chấn Ngọc xinh đẹp chỉ có mình hắn được ngắm nhìn, dù là tôi tớ thân cận cũng không được phép quan khán.

“Ta cũng không biết ngươi bá đạo như vậy.”

“Đương nhiên ! Lần trước bị hắn nhìn, hại ta muốn đem hắn chỉnh một trận. Ngươi không thấy hắn nhìn ngươi đến ngây người, nếu không phải ta biết ngươi xinh đẹp đễn mức có thể khiến người ta thất thần nên không trách phạt hắn, bằng không đã sớm đem Tây Ninh ra đánh một trận, mà không thì ít nhất cũng phạt hắn một ngày không ăn cơm.”

Tây Ninh đứng ngoài nghe đến mặt tái xanh tái xám, bất quá hắn hiểu Dịch Vân Trai nói đúng.

Chuyện là sau ngày hai người tân hôn, hắn mang nước vào để họ rửa mặt, nghĩ dù sao cũng đều là nam nhân, hẳn là không quan hệ, nhưng sau đó hắn biết là mình đã sai rồi.

Ngày hôm đó hắn rốt cuộc nhận thức vì sao có người rõ ràng là nam nhân, nhưng so với nữ nhân lại càng làm cho người ta tê dại vô lực. Cho dù cùng là nam nhân, cảm giác cũng rất khác biệt.

Hắn bước vào phòng vừa vặn nhìn thấy Tả Chấn Ngọc bị Dịch Vân Trai ôm vào lòng, y mở choàng mắt nhìn hắn, sau đó xấu hổ đến mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy Dịch Vân Trai ra.

Cảnh trước mặt làm hắn nhìn đến toàn thân tấn nhuyễn, tinh thần sửng sốt.

Tả Chấn Ngọc thân trên hơi lộ ra, hạ thân mặc dù bị chăn che lấp nhưng vẻ tuyệt thế diễm tình của y vẫn làm Tây Ninh suýt chảy nước miếng.

Trước kia Tây Ninh đã từng nhìn qua bộ dáng này của Tả Chấn Ngọc tại hậu viện tiểu ốc kia, nhưng khi đó hắn chỉ thấy y thực vô sỉ, căn bản là chưa kịp nhìn kỹ, không giống với lần này. Hắn si ngốc mờ mịt, thẳng đến khi Dịch Vân Trai nổi giận gầm lên, hắn mới hoàn hồn.

Tưởng tượng lại lúc tự tiện tiến vào kia, thật là xấu hổ a !

Tây Ninh hắn tuyệt không dám đối với Tả Chấn Ngọc có ý niệm gì không an phận, hơn nữa nghĩ đến việc cùng một nam nhân làm cái chuyện kia là hắn đã một trận ớn lạnh.

Nhưng nếu có được lão bà giống như Tả Chấn Ngọc thì cũng không có gì là không được. Hắn tự biết mình không có cái phúc ấy, chỉ là nghĩ vậy thôi.

“Ta phải đi thỉnh an bà bà cùng công công.”

Bên trong tiếp tục truyền ra tiếng trò chuyện nho nhỏ, hôm nào cũng vậy, Tây Ninh đã sớm quen rồi.

“Không cần đi, chúng ta mới tân hôn, ngủ muộn một chút là bình thường.”

“Nhưng … nhưng mà …”

Thanh âm Dịch Vân Trai càng thêm bá đạo : “Không có nhưng nhị gì hết !”

“Ngô … ân … ngươi làm gì vậy ?”

Tiếp theo lại một trận thanh âm của Tả Chấn Ngọc truyền tới, Tây Ninh nghe vậy biết là sáng nay bọn họ khỏi cần hầu hạ, lập tức quay đầu chuồn thẳng.

Tây Ninh cắm đầu chạy thật nhanh, để khỏi phải nghe đến mấy lời không nên nghe, kẻo lại phải uống một tô lớn trà hạ hỏa, mà nếu không hạ được hỏa thì phải uống thêm thứ khổ trà đắng ngắt kia.

Hắn không muốn tự hành xác a !

Trong phòng, Dịch Vân Trai ôm lấy thân mình Tả Chấn Ngọc. Y cựa quậy ngăn cản đôi tay Dịch Vân Trai đang chậm rãi trượt trên người mình.

“Đừng động, bằng không ta sẽ không khách khí !”

Dịch Vân Trai nói là làm, khiến Tả Chấn Ngọc sợ đến không dám nhúc nhích.

Y trước kia không biết hắn bá đạo như vậy, sau khi thành thân mới biết hắn đối với mình có bao nhiêu chiếm hữu cùng sủng ái, so với trước kia càng khiến y ngượng ngùng.

Ngón tay Dịch Vân Trai linh hoạt trượt xuống hạ thân Tả Chấn Ngọc thăm dò, bị Dịch Vân Trai như vậy đùa giỡn,y rất nhanh thở nhẹ ra tiếng.

Tuy rằng đã che lại tiếng kêu, nhưng y lại không thể ngăn thân mình rung động.

“Ngươi nhỏ tiếng lại ! Trời sáng rồi, bên ngoài sẽ có tôi tớ đi lại …”

Ngữ điệu tựa như trêu chọc khiến Tả Chấn Ngọc xấu hổ đẩy tay hắn ra, lập tức lại bị Dịch Vân Trai làm cho toàn thân vô lực, mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc bất chấp luôn việc người bên ngoài có nghe thấy hay không.

Tân hôn còn chưa được nửa tháng, Dịch gia lại xuất hiện một vị khách không mời – Tiêu Hồng Nhi.

Tiêu Hồng Nhi vừa đến, thấy Tả Chấn Ngọc một thân nữ trang, nhịn không được một tiếng hừ lạnh khinh bỉ.

“Không biết xấu hổ ! Dám cướp vị hôn phu của người khác !”

Dịch Vân Trai sáng nay ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Dịch phu nhân cùng Dịch lão gia đều đi thắp hương tạ thần, chủ sự Dịch gia chỉ còn Tả Chấn Ngọc.

Tây Ninh thấy Tiêu Hồng Nhi liền quay sang nói với Tả Chấn Ngọc : “Thiếu nãi nãi, đem nàng đuổi đi ! Chúng ta không cần để tâm đến nàng !”

“Thiếu nãi nãi ?”

Tiêu Hồng Nhi che miệng phì cười làm Tả Chấn Ngọc chột dạ run rẩy.

“Tả Chấn Ngọc, người khác không biết chuyện của ngươi nhưng ta lại rất rõ. Chỉ cần ngươi kêu Dịch Vân Trai thú ta làm thê tử, hai người chúng ta vai vế bình đẳng, ta đây sẽ không đem thân phận của ngươi nói cho Dịch gia, bằng không một khi mọi sự bại lộ, Dịch gia e rằng khó mà kham nổi.”

Tả Chấn Ngọc nghe nàng nói thì cả kinh, y không lo cho mình mà là lo cho Dịch Vân Trai.

Tây Ninh nghe xong thực rất muốn đánh người.

Tiêu Hồng Nhi, nữ nhân vô liêm sỉ, còn dám đến đây uy hiếp người, ỷ vào Tả Chấn Ngọc yếu đuối, đòi làm thê tử của thiếu gia ! Phi, bọn họ còn tha không tố cáo Tiêu gia, nàng lại ngu ngốc tâm si vọng tưởng !

Tây Ninh trong lòng còn mắng chưa xong, không ngờ Dịch Vân Trai ra ngoài bàn chuyện làm ăn lại về trước dự định.

Dịch Vân Trai mặt mày hớn hở tiêu sái tiến vào, có thể là vì được sớm trở về với kiều thê mà tâm tình phi thường vui vẻ.

Hắn vừa bước vào cửa, Tiêu Hồng Nhi liền lập tức chạy đến dịu dàng gọi : “Vân Trai !”

Dịch Vân Trai biến sắc : “Ai cho người này vào ?”

“Vân Trai, Tiêu Lan Huân thân phận thế nào chúng ta đều biết. Nếu ngươi thú ta, ta nguyện ý bảo vệ bí mật, nếu không, khắp thiên hạ rất nhanh sẽ rõ chân tướng sự việc !“ Tiêu Hồng Nhi ác ý nói : “Là Dịch gia ngươi không thể hưởng hậu phúc !”

Dịch Vân Trai lạnh lùng cười : “Hảo, ngươi nói đi ! Tốt nhất là nói cho cả thiên hạ biết ! Cha ta lần trước còn muốn tố cáo Tiêu gia tội lừa gạt, ta thực muốn xem cuối cùng ai thắng ai thua.”

“Ngươi …!” Nàng chán nản nhìn hắn.

Dịch Vân Trai ôm Tả Chấn Ngọc, trên mặt y hôn nhẹ. Thấy y lo lắng đến khuôn mặt trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, hắn trong lòng một trận lửa giận bốc lên.

Hạ nhân vô sỉ dám mò đến làm Tả Chấn Ngọc sợ hãi. Dịch Vân Trai trước kia niệm tình Tả Chấn Ngọc đã ở Tiêu gia vài năm, hơn nữa y cũng nói là tự mình giao ra trâm cài đầu, không liên quan đến Tiêu gia, hắn mới cho chuyện lớn hóa nhỏ, không thể ngờ nữ nhân kia còn mặt dày hướng Tiêu gia cầu thân.

“Tây Ninh, đưa thiếu phu nhân vào phòng, để thiếu phu nhân nghỉ ngơi một lát !” Hắn không muốn trước mặt Tả Chấn Ngọc để lộ ra vẻ mặt lãnh khốc vô tình.

Nhìn Tây Ninh đưa Tả Chấn Ngọc vào nội thất, Tiêu Hồng Nhi vui vẻ nghĩ hắn đồng ý hôn sự với nàng, định tiến đến ôm lấy hắn, không ngờ hắn lại trầm giọng nói : “Tiêu Hồng Nhi, ta không nghĩ ngươi lại ngu xuẩn đến cực điểm, dám uy hiếp cả ta ! Ngươi có tin ta có thể khiến ngươi vừa ra khỏi cửa liền lập tức biến mất, cả đời ở trong kỹ viện tiếp khách hay không ?”

Ánh mắt hắn hàn khốc như băng làm Tiêu Hồng Nhi kinh sợ.

Dịch Vân Trai lớn tiếng cười, cười đến cơ hồ một tia lo lắng cũng không có : “Cáo quan ta còn ngại quá chậm, ta thực muốn cho Tiêu gia các ngươi sống không nổi, căn bản là dễ như trở bàn tay !”

Hắn còn nói : “Cha ngươi còn không ngu ngốc tìm tới đây, còn biết giữ mình câm miệng, ngươi lại dại dột muốn phun ra ! Nói cho ngươi hay, cho dù trước đó không tìm được Chấn Ngọc, ta cũng sẽ không thú ngươi về. Nghĩ tới ngươi làm ta một trận buồn nôn, mặc dù mặt mũi ngươi cùng Chấn Ngọc giống nhau thế nào, ngươi so ra vẫn còn kém xa hắn !”

Lời hắn nói ra chỉ khiến người ta nghe mà sợ hãi. Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Tiêu Hồng Nhi lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Dịch Vân Trai lạnh lùng nói : “Là do ngươi chọc giận ta, phải làm cho Tiêu gia tan cửa nát nhà, ta xem là ngươi nên mau chóng về nhà thu dọn đồ tế nhuyễn đi thôi !”

Tiêu Hồng Nhi bị hắn dọa tới mức sợ hãi bỏ chạy, không còn dám bước chân vào cửa Dịch gia nữa.

“Chấn Ngọc, an tâm đi ! Ta đã lấy đại nghĩa khuyên bảo nàng quay về, nàng sẽ không tới gây phiền toái nữa đâu.” Xử lý xong Tiêu Hồng Nhi, Dịch Vân Trai liền chạy nhanh về phòng trấn an Tả Chấn Ngọc. Hắn tin chắc trừ bỏ nữ nhân ngu xuẩn Tiêu Hồng Nhi, không ai dám tới nơi này diễu võ dương oai nữa.

“Thực … thực vậy chăng ?” Tả Chấn Ngọc vẫn còn lo lắng không thôi.

“Đương nhiên là thật ! Lại đây, hôn ta một cái. Ta vội về sớm, còn bị người ta cười nói ta bám vợ !”

Hắn tế mi lộng nhãn làm Tả Chấn Ngọc phì cười, tâm tình khẩn trương vừa rồi cũng vơi đi không ít.

Y trên mặt Dịch Vân Trai đặt một nụ hôn ngọt ngào.

Dịch Vân Trai đáp lễ hôn y đến vui sướng, một tay đã tham nhập y phục của Tả Chấn Ngọc vuốt ve.

Y kinh hách nói : “Sáng nay mới … không được … không được …”

“Có cái gì không được ? Ngươi vừa rồi bộ dáng rất khổ sở, là phu quân đang an ủi ngươi a !”

“Ngươi không đứng đắn !” Tả Chấn Ngọc nhẹ giọng mắng, dưới thắt lưng run lên, bị hắn khiêu khích đến toàn thân mềm nhũn.

Dịch Vân Trai cúi đầu hôn y, hai người yêu đương nhiệt tình như hỏa, hi vọng mỗi ngày đều có thể như vậy.

“Ta yêu ngươi, Chấn Ngọc ! Ngươi đã vì ta chịu nhiều bất công như vậy, cả đời này ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi !”

“Ta cũng yêu ngươi, Vân Trai !” Tả Chấn Ngọc ôm hắn, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thổ lộ tình yêu cả đời vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là trước kia nói ra được tâm tình thì khó khăn vạn phần, hiện tại lại dễ dàng thốt ra bởi y hoàn toàn tin tưởng tình yêu của Dịch Vân Trai đối với mình.

Ngoài phòng, Tây Ninh đang muốn gõ cửa, bỗng nhiên nghe được từ bên trong truyền ra tiếng thở dốc, lập tức ba chân bốn cẳng quay đầu bỏ chạy.

Thiên a ! May mắn hắn thoát được một kiếp, bằng không lại thượng hỏa, bát khổ trà kia không uống không được a !



—–Toàn văn hoàn—–