Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 47: Bát quái trận giấu huyền cơ




Đường Tiểu Hiên chịu kích thích quá lớn, ra khỏi Đường Môn liền bay về, vội vã trở về khách điếm, nói cho Đại Hùng biết cái tin tức vừa mới rớt xuống gây chấn động này!

Đi qua đường phố vắng lặng, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có động tĩnh, quay đầu thì thấy bóng đen đang lao nhanh về phía trước.

Trình Mộc Phong và. . . ai?

Đường Hiên nhíu mày, vừa rồi mình cảm thấy nội lực một người, một người khác là ai, lại có thể che dấu tốt như vậy.

Suy nghĩ lại, Vân Sát Bảo chủ?

Quản hắn là ai làm gì, trở về tìm Đại Hùng mới là chuyện chính!

Sau khi nhóm ba người Trình Mộc Phong đến nơi bỏ hoang của Đường Môn, Dạ Lan San khom lưng, để Phương Hử vẫn ôm vào trong ngực xuống.

“Họ Nhạc sẽ không đột nhiên đến đây?” Phương Hử nhỏ giọng hỏi.

“Không đâu, nếu Nhạc Uy có động tĩnh, Việt Việt sẽ cho chúng ta biết.” Dạ Lan San đi đến bên cạnh giếng, nhìn xuống xem: “Ở đây?”

“Ừm.” Trình Mộc Phong đánh hộp quẹt, chỉ thấy trên bàn cờ kia có ô vuông, hẳn là có thể hoạt động.

Lúc Phương Hử hướng dẫn xong, lần này đá phiến dễ dàng bị chuyển đi, lộ ra cửa vào tối om.

“Ta đi xuống nhìn trước.” Hai tay Trình Mộc Phong nắm bên cạnh giếng như muốn nhảy xuống.

“Mộc Phong!” Phương Hử có chút lo lắng.

“Không sao đâu, ngoan, đừng lo lắng.” Trình Mộc Phong cười cười, thả người nhảy xuống.

Càng xuống càng rộng, đợi cho đến đáy, càng rộng một cách bất thường, hoàn toàn là hầm ngầm trống trải, dù cho có ống thông gió, cũng bất giác nín thở.

Đánh hộp quẹt nhìn xem, khiến Mộc Phong thầm vui vẻ, ở bên trái có ám đạo trên vách đá.

Vậy trong này tám chín phần mười là nơi giam giữ Đường Ngạo Thiên.

Vừa định vào xem, lại nghe một thanh âm vang lên từ phía sau, quay đầu thì thấy Dạ Lan San ôm Phương Hử nhảy xuống tới.

“Y muốn xuống.” Dạ Lan San chỉ chỉ Phương Hử: “Ta đã khép cơ quan lại, bên ngoài nhìn không ra.”

“Được..” Trình Mộc Phong xoa xoa đầu Phương Hử: “Mang ngươi theo.”

Phương Tiểu Hử cười tít mắt, đưa tay túm chặt ống tay áo Trình Mộc Phong.

Dạ Lan San sờ sờ cái mũi, vợ nhà người ta đều ngoan, Gia Cát ngoan, Phương Hử cũng ngoan, cho nên cũng không sợ làm hư.

Nhưng người kia trong nhà mình, nếu mình chuyện gì đều theo y. . .

Ài, hậu quả không thể tưởng tượng.

Ba người thuận theo ám đạo một lúc, rẽ liền thấy hai cánh cửa, đóng rất chặt.

Đẩy, không nhúc nhích tí nào.

“Lại là cơ quan.” Trình Mộc Phong nổi nóng.

Cây đuốc để sát vào nhìn nhìn, cũng là một bộ huyệt vị đồ và một cái bát quái trận.

Cửa này là từ đá lát thông thường, nếu dùng sức mạnh cũng có thể mở ra, nhưng như vậy tất phải bại lộ hành tung. . .

Trình Mộc Phong nhíu mày, quay đầu đã thấy Phương Hử giơ ngọn lửa nhỏ lên, trầm ngâm tỉ mỉ xem.

“Kiền, khôn, chấn, tốn, khảm, ly, cấn.” Phương Hử nhỏ giọng kể: “Chỉ có bảy, thiếu một cái.”

“Hửm?” Trình Mộc Phong thăm dò hỏi: “Đoái?”

“Là đoái.” Phương Hử gật đầu, ngồi xổm trên mặt đất viết chữ vẽ tranh.

Dạ Lan San được Phương Hử nhắc nhở, xem ra manh mối trong đó trước, thấy hai người họ còn đang suy nghĩ, vì thế khóe miệng hơi hơi cong lên, không đầu không đuôi nói một câu.

“Đã có cấn, nhưng không có đoái, có sơn vô trạch, vậy. . .”

“Hả?” Trình Mộc Phong nghe mà buồn bực, linh quang trong đầu Phương Hử lại lóe lên: “Thiếu trạch?”

“Thiếu trạch huyệt?” Trình Mộc Phong giơ tay mình lên: “Làm sao vậy?”

“Bát Quái đều là tương sinh tương khắc, Càn Khôn đối với thiên địa, cấn đoái đối sơn trạch, ly khảm đối lôi phong, chấn tốn đối nước lửa, nơi này, thiếu đoái, đó chính là thiếu trạch!” Phương Hử rất kích động.

Nếu không phải Dạ Lan San ở đây, Trình Mộc Phong thiếu chút nữa ôm lấy Phương Hử mà hôn.

Tiểu hài tử thật sự đáng yêu, hiện tại bộ dáng hưng phấn càng đáng yêu.

“Mộc Phong, Mộc Phong, nhanh lên, thiếu trạch!” Ánh mắt Phương Hử sáng long lanh.

Trình Mộc Phong nhìn mắt Dạ Lan San, chỉ thấy hắn đang nhìn mình, vẻ mặt bí hiểm mà cười,

Đáy lòng Trình Mộc Phong hiểu rõ, xoay người đè huyệt Thiểu Trạch thạch bích chi nhân xuống.

Một lát sau, quả nhiên thấy cửa chậm rãi mở ra hai bên cạnh.

Trình Mộc Phong kéo Phương Hử ra sau lưng mình, che chở mà vào cửa.

Xuyên qua mấy cái hầm ngầm lớn, Phương Hử ngồi xổm xuống, nhặt một thứ từ trên mặt đất lên, kinh ngạc mở to hai mắt: “Nam Dương Phỉ Thúy?”

“Cái này. . . rất nhiều tiền sao?” Trình Mộc Phong nhận nó.

“Một viên có thể mua được một tòa tửu lâu” Từ nhỏ Phương Hử đã bị Chu Tử ảnh hưởng, am hiểu nhất là phân biệt bảo bối.

“Đường gia quả nhiên có tiền.” Dạ Lan San cười cười: “Nếu Đoàn Tinh biết, chắc hắn cũng chỉ lắc đầu nhận thua kém.”

Đến chỗ cuối đường là một thạch thất bình thường.

“Bên trong có người.” Trình Mộc Phong cảm ứng được một cỗ khí tức mỏng manh.

“Là người chúng ta muốn.” Dạ Lan San cười, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Ánh nến trong phòng lập loè, một lão giả tóc bạc phơ đang đưa lưng về phía cửa, thân thể cong nằm ở trên giường.

“Đường chưởng môn?” Phương Hử thử thăm dò hỏi.

Bóng dáng trên giường giật giật, từ từ quay đầu.

Phương Hử và Trình Mộc Phong tuổi còn nhỏ, đều chưa bao giờ gặp qua Đường Ngạo Thiên, Dạ Lan San lại liếc mắt một cái liền nhận ra được, lão nhân râu tóc bạc trắng này chính là chưởng môn Đường Môn.

Kỳ thật năm đó tuổi không lớn, nhưng mấy năm nay, tất nhiên là sống không bằng chết, mới có thể hành hạ gã giống như lão ông trăm tuổi.

“Đường chưởng môn.” Dạ Lan San ôm quyền.

“Ha ha. . . Chưởng môn.” Đường Ngạo Thiên cười ngớ ngẩn.

Trình Mộc Phong nhíu mày, tiến lên muốn bắt mạch cho gã.

“Làm gì?!” Đường Ngạo Thiên nghiêm mặt: “Ám sát hoàng thượng, lôi ra, diệt cửu tộc.”

“Hắn điên rồi?” Phương Hử đi đến bên giường, chỉ thấy ánh mắt Đường Ngạo Thiên mờ mịt, giơ tay nhấc chân đều như trẻ con ngu si.

“Nếu như Tiểu Hiên biết, nhất định sẽ làm bị thương tâm đến chết.” Phương Hử cực kỳ đồng tình Đường Ngạo Thiên, đưa tay giúp kéo râu gã ra: “Đường chưởng môn, ngươi không phải sợ, chúng ta tới cứu ngươi.”

Đường Ngạo Thiên hất tay Phương Hử ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Đi, trở về, nếu không trời sẽ sáng.” Trình Mộc Phong liếc mắt nhìn Đường Ngạo Thiên một cái: “Hôm nào lại tìm cơ hội tới cứu Đường chưởng môn.”

“Ừm.” Phương Hử gật gật đầu, đi theo Trình Mộc Phong ra ngoài.

Dạ Lan San từ đầu đến cuối khoát tay dựa ở cửa, cũng không nói chuyện, chỉ ra đến cửa lại liếc mắt nhìn Đường Ngạo Thiên một cái.

“Ha ha, người xấu!” Trên râu Đường Ngạo Thiên dính đầy nước miếng, nằm xuống chăn lại ngủ.

Dạ Lan San cười lạnh, sau khi ra khỏi hầm ngầm thì không trở về cùng Trình Mộc Phong, mà trực tiếp đến khách phòng Đường Môn.

Thần Tử Việt nằm trên giường híp mắt, biết ngay là Tiểu Hắc nhất định sẽ đến!

“Mộc Phong, Đường chưởng môn như bây giờ, nếu hắn nói lung tung, nói cho Nhạc Uy biết chúng ta đã tới thì làm sao bây giờ?” Trở lại chỗ ở, Phương Hử có chút lo lắng.

“Yên tâm đi, hắn không điên, là giả.” Trình Mộc Phong cười cười: “Ta và sư phụ liếc thấy liền biết.”

“Không điên?!” Phương Hử trừng to mắt: “Vì sao hắn lại giả điên? Chúng ta tới cứu hắn mà!”

“Không phải mỗi người đều thẳng thắn vô tư giống ngươi.” Trình Mộc Phong ôm tiểu hài tử vào trong bồn tắm: “Nhạc Uy là địch nhân của hắn, chưa chắc chúng ta là bằng hữu của hắn, sau này ngươi sẽ biết.”

Phương Hử cau mày nghĩ nghĩ, vẫn không hiểu có ý gì.

“Nếu trong lòng không chính trực, thì xem ai cũng là địch nhân.” Trình Mộc Phong nhẹ nhàng chà lưng cho tiểu hài tử: “Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc đi.”

“Trời sắp sáng rồi.” Phương Hử di chuyển qua một bên, để một chỗ cho Trình Mộc Phong: “Chúng ta cùng nhau tắm, tắm xong thì ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Cùng nhau?” Trình Mộc Phong cười xấu xa: “Việc ta đây muốn làm không phải chỉ là nghỉ ngơi đâu.”

“. . . Ta tắm xong rồi, ta đi gọi tiểu nhị thay nước cho ngươi.” Phương Tiểu Hử đỏ mặt, đưa tay muốn lấy y phục.

Còn chưa lấy được, Trình Mộc Phong đã cởi y phục, nhảy ào vào nước.

“Ta chà lưng giúp ngươi!” Phương Hử lấy khăn từ trong nước.

“Ngoan, dù sao ban ngày không có việc gì, ngủ một ngày cũng được, làm đi.” Trình Mộc Phong đưa tay ôm y vào trong ngực.

“Đi, lên giường.” Phương Hử và Đường Hiên đều là tiểu hài tử, nhưng tiểu hài tử cũng chia thành rất nhiều loại, Đường Hiên là thường xuyên nhìn lén sách làm hư hỏng tiểu hài tử của Tam ca nhà mình, nhưng Phương Tiểu Hử lại rất ngoan, trừ hôn nhẹ ra thì không biết gì hết, tuy phụ thân cũng giấu một ít tập tranh nhỏ ở trong thư phòng, Phương Hử cũng không chú ý mà lật xem, chẳng qua mỗi lần đều đỏ mặt rồi nhanh chóng gấp lại, làm sao còn dám nhìn kỹ?

Cho nên, trong ý thức của Phương Tiểu Ngoan, chuyện này chỉ có thể làm trên giường!

“Không muốn thử nơi khác?” Trình Mộc Phong cúi đầu hỏi y.

“Nơi khác?” Phương Hử nghi hoặc.

“Ví dụ như: trong nước, trên bàn, trên lưng ngựa, hoặc là. . . bên ngoài.” Giọng nói Trình Mộc Phong trầm thấp ái muội, khi nói chuyện thì hơi thở ấm áp phun vào bên cạnh lỗ tai Phương Hử, làm toàn thân y giật mình.

“Ngực. . . ngựa. . . lưng ngựa? Ngoài. . . ngoài. . . bên ngoài?!” Phương Hử chấn kinh, đây là không biết xấu hổ?

“Ngươi muốn bên ngoài?” Khóe miệng Trình Mộc Phong treo nụ cười trêu tức: “Không nghĩ tới bảo bối của ta dũng cảm như vậy.”

“Không phải! Ta. . . . Ưm. . .” Phương Hử còn chưa dứt lời đã bị Trình Mộc Phong kéo ra khỏi bồn tắm.

“Ngoan, chúng ta cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết đến vùng ngoại ô thì thế nào?” Trình Mộc Phong vội vàng lau người cho y, vẻ mặt dục cầu bất mãn.

“Ngựa của Dạ bảo chủ?!” Phương Hử liều mạng giẫy khỏi Trình Mộc Phong, chạy đến trên giường ôm: “Không đi!”

Trời sắp sáng đó! A, không đúng! Trời tối cũng không đi!

“Ngươi vừa mới nói mà.” Trình Mộc Phong ngồi trên giường đưa một bộ quần áo: “Bảo bối, nhanh mặc quần áo, quần không cần mặc!”

Phương Tiểu Hử lại chấn kinh, không cho mặc quần?!

Oa! Để cho mình chết đi!

“Mộc Phong!” Phương Hử bổ nhào tới ôm lấy Trình Mộc Phong: “Chúng ta đừng ra ngoài, chúng ta ở trên giường, ở trên giường nha.”

“Ngươi vừa mới nói ra ngoài.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong bất mãn.

“Vậy. . . ngươi nói. . .trên bàn. . . cũng được!” Phương Hử hoàn toàn không muốn ra ngoài. Vì thế liều mạng hạ thấp điều kiện: “Ta dùng miệng còn không được sao? Sau đó chúng ta liền làm. Chỉ cần không ra ngoài, cái gì ta cũng nghe theo ngươi, có được không?”

“Như vậy. . .” Trình mỗ do dự.

“Mộc Phong, Mộc Phong.” Phương Tiểu Hử lỏa thân thể cọ trong lòng Mộc Phong, khuôn mặt, lỗ tai, cổ đều đã hồng: “Ta không muốn mặc quần áo. . .”

Oa! Thật không để cho người ta sống mà!

Máu mũi của Trình đại hiệp phun trào, mặc giả bộ thiệt thòi lớn: “Vậy. . . được rồi.”

Phương Tiểu Hử nhìn vẻ mặt của Trình Mộc Phong, cảm thấy có phần áy náy, vì thế nhắm mắt lại, ôm Trình Mộc Phong rồi nghiêm túc chăm chỉ hôn, thân thể mềm mại, cực kỳ phối hợp.

Người nào đó nâng tay thả rèm giường xuống, ánh mắt cười híp thành một đường ngang.

Tiểu hài tử của mình là bảo bối mình yêu nhất trên thế giới này.