Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 52: Hồ quang Thu Nguyệt lưỡng tương hòa




Ra khỏi đại trạch Đường Môn, Đường Diệp liền lên Lạc Hà sơn hồi nhỏ thường xuyên đi.

Đường Diệp lên núi thì dừng chân, sau khi đỡ Nhạc Uy ngồi dưới tàng cây, mình xoay người lại nhìn Đường Khải đuổi theo.

“Trở về với ca.” Hiện tại lòng Đường Khải tràn đầy lo lắng về độc trên người Đường Diệp, đưa tay muốn kéo y.

“Trở về?” Đường Diệp tươi cười chua xót: “Hiện tại trở về, phụ thân đệ còn có thể sống sao?”

“. . . Ca có thể cầu xin giúp ngươi. . .”

“Giết đệ, hoặc là thả đệ.” Đường Diệp cắt ngang lời Đường Khải, tuy cố gắng bình tĩnh, nhưng lời nói ra miệng vẫn nhịn không được mà run rẩy.

“Tiểu Diệp.” Trong lòng Đường Khải đau gần như không thể thở được.

“Đệ không muốn động thủ với ca.” Hốc mắt Đường Diệp đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Xin ca, thả phụ thân đệ, ít nhất để cho đệ thu xếp tốt cho hắn.”

Chân núi, lờ mờ có bóng người, đang đuổi lên đây.

Đều là đệ tử Đường Môn.

“Ca.” Trong lòng Đường Diệp sốt ruột, đột nhiên quỳ gối trước mặt Đường Khải.

“Tiểu Diệp!” Trong lòng Đường Khải cả kinh, đưa tay kéo y dậy.

“Không còn kịp rồi, ca, đệ xin ca, thả phụ thân đệ.” Đường Diệp rốt cuộc chẳng quan tâm cái khác, chỉ biết liên tục cầu xin.

Rơi vào tay người Đường gia, phụ thân mình chỉ có chết.

“. . . Ca thả đệ đi.” Đường Khải rốt cục thả ra: “Nhưng đệ phải đáp ứng ca, mười ngày sau, chờ ca ở khách điếm của Mục trấn.”

“Được.” Đường Diệp không cần suy nghĩ mà gật đầu.

“Tiểu Diệp.” Trong giọng nói Đường Khải có chút không xác định: “Đệ. . . sẽ đến đúng không? Không cho đệ gạt ca.”

“Ừm.” Đường Diệp thấp giọng đáp lại một câu, đỡ Nhạc Uy đi lên núi, không bao lâu liền biến mất trong tầm mắt Đường Khải.

Đường Khải đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng thở dài, xoay người nhìn một cây đại thụ nói: “Trở về đi.”

“Đại ca.” Đường Hiên xuất hiện từ phía sau cây, cái mũi có chút hồng.

“Về nhà, nói cho những người đuổi theo. . . Tiểu Diệp và Nhạc Uy cùng nhau rơi xuống dốc núi rồi.” Cổ họng Đường Khải có chút khàn: “Đi thôi.”

Đường Hiên im lặng không nói đi theo Đường Khải trở về Đường Môn, cũng không đến tiền thính, mà trực tiếp trở về phòng mình, ngồi bên cạnh bàn ngẩn người.

Khi hoàng hôn chìm xuống phía tây, Đường Khải bưng đồ ăn vào phòng.

” Ăn một chút gì đi.” Đường Khải đặt chén đĩa lên bàn.

“Ca.” Hốc mắt Đường Hiên đỏ bừng: “Tam ca có hận chết đệ không, là đệ đâm bị thương phụ thân y. . . Hôm nay y rõ ràng biết đệ trốn ở phía sau cây, nhìn cũng không nhìn đệ một cái.”

“Không đâu.” Đường Khải cố ra vẻ thoải mái cười cười: “Ai cũng có thể nhìn ra, Nhạc Uy đối với đệ chiêu nào cũng đều là sát chiêu, huống hồ đệ đã thủ hạ lưu tình, không sao đâu.”

“Mười ngày sau đệ đi với ca tìm Tam ca.” Đường Hiên khụt khà khụt khịt.

“Được, ăn cơm trước.” Đường Khải đưa cho y một chén nước canh, đáy lòng một mảnh chua xót.

Tiểu Diệp thật sự sẽ trở về sao?

Không trở lại cũng được, không trở lại, mình liền đi tìm, chân trời góc biển, sẽ bị mình tìm được.

“Bên ngoài như thế nào?” Đường Hiên hỏi.

“Phụ thân đã giao binh phù và Tàng Bảo Đồ, hiện tại đang cùng các đại môn phái ở cùng một chỗ, có lão Tứ ở cùng.” Đường Khải nói: “Có điều người của Vân Sát Bảo đã đi rồi, Trình Mộc Phong diệt giặc có công, được hoàng thượng phong tước vị, đến Thịnh kinh tạ ơn.”

“Vậy còn Tô Ngọc?” Đường Hiên đặt chén xuống.

“Vốn bảo muốn chờ đệ ở tiền trang, nhưng sau đó nói là tiêu cục có việc gấp, đã trở về.” Đường Khải cười cười: “Yên tâm đi, đến lúc đó ca giúp đệ nói với phụ thân, không sao hết. Chẳng qua mấy ngày này, đệ cứ ở nhà đi.”

“Ta biết.” Đường Hiên rầu rĩ nằm úp sấp ở trên bàn, trong lòng có chút hâm mộ Phương Hử và Trình Mộc Phong, nhưng có gì đâu, cùng lắm thì mình và Đại Hùng bỏ trốn?

Ưm. . . Nếu phụ thân mình giống với phụ thân Tiểu Hử thì tốt rồi. . .

Tự dưng bị người nhắc tới, mặt Phương Tiểu Hử nhăn nhăn, cái mũi hắt xì hơi.

“Cảm lạnh?” Trình Mộc Phong kéo chăn qua bao lấy y.

“Không có.” Phương Hử cười tít mắt, như mèo nhỏ mà cọ cọ vào lòng hắn.

“Đã cười một ngày, không phiền?” Trình Mộc Phong buồn cười nhìn y.

“Ngươi không vui sao?” Phương Hử hỏi lại.

Hôm nay tại Đường Môn, tất cả chân tướng đều lộ rõ, trắng cuối cùng vẫn hoàn trắng.

Thường ngày Ngô Thanh Thủy làm nhiều việc ác, giết hắn là vì dân trừ họa.

Ngược lại Lê Cảnh không biết chuyện, ngày hôm sau tại luận võ, đã bị Đoạn Tinh ngầm nhận vào Vân Sát Bảo, hơn nữa biết được chân tướng sự tình.

“Đường Ngạo Thiên là giả?” Lê Cảnh kinh ngạc.

“Ừm.” Gia Cát cẩn thận châm kim chữa thương cho gã.

“Vậy sao không nói sớm cho ta biết?” Lê Cảnh có chút hờn giận.

“Kỳ thật cũng muốn nói sớm.” Gia Cát cực kỳ khó xử: “Nhưng Lê chưởng môn. . . tính cách giản dị, sợ ngươi sau khi biết chân tướng thì diễn không giống. . .”

Kỳ thật Đoàn Tinh nói Lê Cảnh là đầu gỗ, sợ sau khi gã biết chân tướng thì cùng quyết sống chết với Nhạc Uy. . .

Có điều cái này không thể nói ra được!

“Ta đây khi nào thì có thể đi?” Lê Cảnh nghiến răng nghiến lợi.

“Đợi cho Mộc Phong thành công.” Gia Cát đứng lên rửa tay.

“Không được! Hiện tại lão phu phải đi về.” Lê Cảnh giận tím mặt: “Các ngươi đừng hòng nhốt ta!”

“Vậy ngươi trở về đi.” Gia Cát nháy nháy mắt: “Chưởng kia của Mộc Phong có độc, Lê chưởng môn bảo trọng.”

“. . .” Râu Lê Cảnh run rẩy, đành phải không cam không nguyện tiếp tục ở lại Vân Sát Bảo.

Trong cuộc sống sau này, chung quanh phòng Lê Cảnh càng ngày càng ồn ào, đều là người mỗi môn phái biến mất nay lại xuất hiện.

Thần bảo chủ luôn luôn chơi bời lêu lổng rốt cục cũng có chuyện để làm, dẫn theo một đám người mỗi ngày đều loan tin kể chuyện.

Vì thế Trình Mộc Phong trong miệng mọi người, hoàn toàn biến thành Đại Ma Đầu giết người không chớp mắt.

“Sao bảo chủ lại bắt nhiều người như vậy?” Nhìn căn nhà phía sau núi ồn ào ầm ầm, Gia Cát cực kỳ ai oán.

Ăn không ở không. . . Kiếm tiền mệt chết có biết không hả!

Chẳng qua đợi cho chân tướng rõ ràng, lúc mỗi môn phái tới nhận người thì Gia Cát mới phát hiện, Đoạn Tinh nhà mình có nhiều cơ hội kiếm tiền.

“Năm trăm lượng một người?” Trại chủ Hoàng Long trại giậm chân: “Đây cũng quá mắc rồi!”

“Mấy ngày nay tới giờ Vân Sát Bảo đều cho bọn họ ăn mặc chi tiêu đều là tốt nhất, năm trăm lượng đã là giá cả rất thấp rồi.” Đoạn Phó bảo chủ chỉ vào một người trong đó: “Nói với lão Đại nhà ngươi biết, tối hôm qua các ngươi ăn cái gì?”

“Cơm, rau xanh xào thịt, còn có mì canh.” Người nọ một năm một mười trả lời.

“. . . Mì canh?” Đoạn Tinh vô cùng đau đớn: “Đó là vây cá, ngươi không thấy?”

“Không. . . Không có.” Người nọ lắp bắp.

Trại chủ Hoàng Long trại cực kỳ xoắn xuýt, may mắn duy nhất là dưới tay mình chỉ có ba người bị bắt, 1500 lượng. . . Hình như vẫn còn có thể chi tiền để trả.

Vì thế mọi người ở đây đều đồng tình nhìn bang chủ Cái bang.

Ai cũng biết, riêng tiểu đệ tử không cấp độ, không phẩm chất của Cái Bang đã bị Vân Sát Bảo tóm lấy đại khái một hai người, thêm một Tiểu Trưởng Lão nữa. . .

Ưm. . . Không tới 500 cũng phải 400!

“Lão tử không có tiền!” Bang chủ Cái bang phẫn nộ.

Tiền này kiếm được dễ dàng thế sao?

“Không có tiền? Không sao cả! Vậy bọn họ ở lại Vân Sát Bảo đi.” Đoạn Tinh cười tít mắt.

Trong những khất cái có rất nhiều tiểu hài tử, sau khi rửa mặt, thay đổi y phục, người nào người nấy đều đáng yêu hơn.

Vợ nhà mình được sủng đến lười biếng vô cùng, suốt ngày cũng không động tay động chân gì cả, mình vốn đang đang rầu rỉ phải làm sao bây giờ, ai ngờ sau này phát hiện y hình như rất thích tiểu hài tử, từ khi những tiểu khất cái này đến đây, y bắt đầu không có việc gì thì chạy ra sau núi, còn dạy bọn họ đọc sách viết chữ, ngẫu nhiên còn có thể dạy đánh quyền. . .Tuy làm đệ tử hiềm nghi, nhưng. . .a. . . động cơ rất tốt.

Vì thế dưới yêu cầu mãnh liệt của Đoạn Tinh, gần như tất cả tiểu đệ tử Cái Bang đều bị Dạ Lan San mang về Vân Sát Bảo.

“Chia cho ta mấy đứa để chơi đùa đi.” Một ngày Thần Tử Việt ngẫu nhiên đi bộ ra sau núi, phát hiện có nhiều tiểu mao đầu như vậy, liền phấn khích đến hai mắt phát sáng.

“Không được! Đều đã là của ta!” Gia Cát kháng nghị.

“Quỷ hẹp hòi! Đều là Tiểu Hắc mang về!” Thần Tử Việt tức giận.

Những tiểu khất cái này vốn đều là ở bờ ở bụi, hiện tại đột nhiên có ổ chăn ấm áp, có đồ ăn thơm ngào ngạt, còn có sách có thể đọc nên rất vui vẻ.

“Ta không muốn để bọn nó đi ăn mày nữa.” Buổi tối vận động xong, Gia Cát ghé vào tai Đoàn Tinh mà yêu cầu: “Ngươi mau nghĩ cách để bọn nó ở lại đây đi.”

Theo kinh nghiệm của mình, vào lúc này là lúc tốt nhất để nói chuyện với Đoàn Đoàn!

“Hửm?” Đoạn Tinh nhéo mũi y: “Yên tâm đi, bọn nó chắc chắn sẽ không đi.”

“Vì sao?” Gia Cát cực kỳ buồn bực.

Đoạn Tinh cười xấu xa, xoay người đè y ở dưới thân.

Sau đó chuyện quả nhiên giống với suy nghĩ của Đoàn Tinh. . . Trưởng lão Cái Bang vắt chày ra nước, để tất cả người bị bắt ở lại Vân Sát Bảo. . . dù sao đồ đệ mình cũng nhiều, mà những người bị bắt đó hình như sống cũng không tệ lắm!

Vậy thì để bọn họ giữ đi.

Giang hồ yên ổn lại, thánh chỉ trong cung cũng ban xuống ngay sau đó.

“Hoàng thượng phong ngươi là gì?” Phương Tiểu Hử luôn luôn ngây ngốc với quan trường, huống hồ Hoa Thiên Lang cho Trình Mộc Phong một danh hiệu vừa dài vừa khó đọc, lại khó nhớ, tuy mình đã cố gắng rất nhiều lần nhưng vẫn không nhớ được!

“Không biết.” Trình Mộc Phong xua tay.

Lời như thế là nói thật, đối với tờ thánh chỉ kia, Trình thiếu hiệp từ đầu đến cuối chỉ nhớ kỹ hai chữ – tứ hôn!

“Bảo bối, ngươi muốn thành thân ở đâu?” Trình Mộc Phong ôm y ngồi lên giường: “Vân Sát Bảo hay Tinh Mộ thành?”

“Vân Sát Bảo. Thành thân xong ta muốn đi Nam Hải.” Phương Hử chớp chớp mắt.

Vì thế chưa quá vài ngày, vừa mới về đến nhà, ghế còn chưa ngồi nóng thì các môn phái đã nhận được một phong thiệp mời đỏ au.

Vì thế tiếng gào khóc trên giang hồ vang lên.

Ngày thành thân, ngay cả chân núi trong thôn, dường như đều có thể ngửi được mùi rượu.

Trình Mộc Phong mặc hỉ phục màu đỏ, nắm thật chặt tay Phương Hử.

Tối hôm qua Phương Tiểu Hử khẩn trương nên không ngủ, hôm nay lại bị gọi dậy từ sớm, lại thêm chung quanh ồn ào ầm ĩ nữa, vì thế có chút choáng váng, mãi đến khi vào động phòng, đều mơ mơ hồ hồ.

“Choáng váng à?” Trình Mộc Phong buồn cười nhìn y.

Phương Tiểu Hử chớp mắt mấy cái, đây. . . tính là thành thân rồi hả?

Như mơ.

Khóe miệng Trình Mộc Phong cong lên, ôm tiểu hài tử ngốc của mình lên giường.

Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, lãng phí thì sẽ bị thiên lôi đánh.

Phương Hử kéo chăn qua che thân thể xích lỏa của mình, có chút không dám nhìn Trình Mộc Phong cởi quần áo. Cũng không phải chưa làm qua, nhưng không biết vì sao. . . hôm nay có chút khẩn trương khó hiểu.

Đang nghĩ lung tung, đột nhiên bị Trình Mộc Phong cúi đầu hôn, sau đó thứ gì đó trút vào miệng mình.

“Cái gì vậy?” Phương Hử hỏi.

“Thứ tốt.” Trình Mộc Phong cười tà ác.

Vì thế ngày hôm sau, mãi đến khi ăn cơm buổi trưa, cửa phòng hai người vẫn đóng chặt.

“Người trẻ tuổi không biết tiết chế.” Chu Tử lắc đầu thở dài.

“Lại còn có mặt mũi nói người khác.” Tây Đằng Ly xoa thắt lưng của mình mà nghiến răng nghiến lợi.

“Đây cũng quá khoa trương đi?” Thần Tử Việt lẩm bẩm, lại có thể ngủ đến bây giờ! Tối hôm qua. . . kịch liệt. . . đến thế nào…ài. . .

Dạ Lan San sờ sờ cằm, lúc mình đưa thuốc cho Mộc Phong, cái kia. . . là ba phân lượng.

Đợi cho Phương Tiểu Hử tỉnh lại, gần tới giờ cơm chiều.

“Tỉnh rồi à?” Trình Mộc Phong dịu dàng sờ sờ tóc của y.

“Ửm.” Phương Hử muốn ngồi dậy, lại cảm thấy toàn thân không có sức lực, vì thế cuộn về trong chăn.

“Nằm yên.” Trình Mộc Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Phương Hử thì cũng có chút hối hận, tối hôm qua lăn qua lăn lại quá lợi hại, thân thể tiểu hài tử chịu không nổi.

Sớm biết thì không dùng thuốc kia rồi. . .

Phương Tiểu Hử mơ mơ màng màng, sau khi được bón ăn canh gà xong thì ngủ, hôm sau mới miễn cưỡng bình thường.

Chu Tử nghiến răng nghiến lợi, tính đi tìm Trình Mộc Phong tính sổ.

Cho dù là thành thân cũng không thể lăn qua lăn lại con ta như vậy!

“Người đừng gây thêm phiền phức!” Tây Đằng Ly kéo hắn trở về: “Tiểu Phong và Tiểu Hử đã thành thân, ngươi theo ta về Tinh Mộ thành.”

Mười ngày sau, Trình Mộc Phong dẫn Phương Hử, một mạch đi tới hướng nam.

Ở nơi đó có một hải đảo, nhiều loại hoa nở xinh đẹp quanh năm, hạnh phúc vô tận.