Bạn Thân, Câu Lại Định Bỏ Tớ Lần Nữa Sao?

Chương 4




Từng ngày trôi qua đã 3 năm, nó, Quân và Ngọc lại càng thân thiết với nhau hơn. Đi đâu cũng đầy đủ ba đứa chúng nó. Vào một buổi tối đầu đông trời lạnh,nó đang lang thang trên đường về nhà. Khu nhà nó cách đường lớn cũng không xa lắm chỉ có điều nhà nó lại khuất sau hàng cây tràm lớn. Tiếng gió khẽ rít lên qua từng kẽ lá khô bay xào xạc. Bình thường con đường này đã u ối hôm nay còn tệ hơn. Nó chợt thấy lạnh người cố gắng bước thật nhanh về nhà. Bỗng những tiếng nói cười cợt cất lên:

-Hey nhóc trời đêm sao lại đi lang thang một mình như vậy không sợ sẽ bị bắt cóc sao haha -Tiếng cười khả ố của một tên tóc nhuộm hai màu xanh đỏ.

Nó im lặng cố tỏ ra thật bình tĩnh bước nhanh qua những tiếng cười cợt đó thì bị chặn lại.

-Nhóc làm gì đi vội thế chúng ta nói chuyện chút chứ haha -Một tên khác trong bọn bước lại gần nó.

Tuy nói là nó đã mạnh mẽ hơn, bớt nhút nhát hơn nhưng thật sự bây giờ nó gần như không đứng nổi, cảm giác sợ sệt khi những bàn tay thô ráp kia chạm vào mặt nó. Nó muốn hét.Sao sao thế này? Sao cổ họng nó không mở ra để hét được? Làm ơn ai đó cứu nó, nó không muốn ở đây không muốn...Nó sợ quá nó lại nghĩ về ba nó nếu ba nó còn sống nhất định sẽ bảo vệ nó. Nó khóc rồi ngất lịm vì không chịu nổi. Hình như có tiếng bước chân của ai đó đi tới.Trong tiềm thức nó nghe thầy tiếng cãi cọ rồi những âm thanh ghê rợn vang lên. Nó không còn biết gì nữa. Người đó cõng nó đi.

Tại nhà nó

-Cảm ơn cháu nhiều lắm đã cứu con cô.

-Dạ không có gì đâu cô -Nguyên trả lời

-Nhà cháu ở đâu nhỉ? Cháu là con nhà ai thế?

-Dạ nhà cháu cách đây không xa lắm ạ. Cháu là con của mẹ Lam ạ.

-Lam? Có phải mẹ cháu tên Hồ Tuyết Lam không?

-Dạ.

-Vậy là hàng xóm cũ rồi. Cháu chắc là Bin nhỉ! Đã lớn thế rồi cơ à. Cả nhà cháu vẫn khỏe chứ?

-Dạ mọi người đều khỏe ạ.Thôi cũng muộn rồi cháu xin phép về ạ.

-Ừ cháu về nhé, bao giờ rảnh cháu qua chơi với Nguyệt Anh nhé!

-Vâng cháu về ạ.

Mẹ nó đóng cửa bước lên phòng con gái mình. Nhìn khuôn mặt nó lại y như cái ngày nghe tin ba nó mất. Khuôn mặt xanh xao, thiếu sức sống. Bà khẽ lau nước mắt, có lẽ bà không nên để nó đi một mình như vậy. Bà đã hứa với ba nó là sẽ bảo vệ tốt nó vậy mà...

Sáng hôm sau

_Ưm ưm. MÌnh đang ở đâu đây? -Nó ngó quanh phòng-Nhà mình,đây là phòng của mình mà. Hôm qua ai đã cứu mình thế?

Nó đang nghĩ thì mẹ nó bước vào tay bà bê một bát cháo:

-Con dậy rồi à -Mẹ nó đặt bát cháo xuống bàn.

-Dạ mẹ.

-Hôm qua con có bị sao không? À hôm qua Nguyên đưa con về đấy!

-Dạ con không nhớ ạ! Nguyên là ai hả mẹ?

-Con không nhớ à? Hồi nhỏ con hay qua nhà chơi với cậu ấy mà. -Mẹ nó ngạc nhiên.

Nó nghĩ một hồi vẫn không nhớ ai tên Nguyên cả:

-Dạ con không nhớ nữa nhưng con nên cảm ơn anh đó một tiếng.

-Được rồi ăn đi con rồi uống thuốc. Hôm nay con nghỉ ở nhà cũng được. -Mẹ nhìn nó

-Dạ thôi ạ con không sao,lát con sẽ đi học.

-Vậy cũng được,mẹ xuống nhà đây. -Mẹ nó đóng cửa phòng, bước xuống nhà dọn dẹp.

Một mình nó ngồi trên phòng nghĩ xa xăm. Nó nhìn đồng hồ 6h15 rồi nên đi học thôi. Thay xong bộ đồng phục nó chạy xe đạp tới trường. Vừa đi vừa ngắm cảnh vật hai bên. Nó có cảm giác ai đó nhìn mình. Chắc do nó quá nhạy cảm thôi. Nó vẫn tiếp tục đến trường.

Phía xa một người con trai nhìn nó mỉm cười:

-Bảy năm rồi. Nhóc không biết còn nhớ anh không?