Bạn Thân, Câu Lại Định Bỏ Tớ Lần Nữa Sao?

Chương 8




P/s:À phần này nói về tình cảm mình không giỏi diễn tả lắm nên mọi người thông cảm!--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trên đường về Ngọc cứ để tâm hồn treo ngược cành cây trong đầu vẫn vang vọng câu nói của người đó.

Tua lại nửa tiếng trước

Sau khi làm bài xong Ngọc nhanh chóng thu gom sách vở rồi chạy tìm Nguyên-người mà Ngọc kết từ hôm đầu gặp. Hôm nay Ngọc quyết định sẽ nói ra tình cảm của mình. Ngó đông tây một hồi, Ngọc thấy Nguyên đang đứng gần gốc cây phượng khuất sau lớp học nhạc. Ngọc thấy một chị gái xinh lắm, chắc cũng học lớp mười hoặc lớp mười một, đang đứng nói chuyện với Nguyên. Ngọc nép sát người vào góc tường nghe trộm.

-Anh Nguyên, em kết anh, anh có thể làm bạn trai em không? -Chị gái đó vừa nói vừa đưa cho Nguyên một tấm thiệp nhỏ.

-Xin lỗi em, anh có người yêu rồi. -Nguyên

-Nhưng em có thấy anh đi với ai đâu-Chị gái đó.

-Anh yêu thầm người đó, mà chắc nhóc đó không yêu anh đâu. -Nguyên cười.Ngọc nghe thấy chợt sững người, ra là anh ấy có người thích rồi. Ngọc cũng như chị gái đó cũng thắc mắc không biết người đó là ai.

-Người anh thích chắc là một cô gái xinh đẹp nhỉ? -Chị gái đó im lặng một lúc rồi nói.

-Ừ cô nhóc đó đẹp trong mắt anh. -Nguyên cười. Nụ cười khiến Ngọc thích Nguyên từ ngay hôm đầu gặp mặt.

Ngọc hiểu rồi, Ngọc thấy ghen tị với người được Nguyên thích. Cách Nguyên nói khi nhắc tới cô gái đó thật khác biệt so với những lần nói chuyện với Ngọc. Tờ giấy nhỏ trong tay Ngọc rơi xuống đất từ bao giờ. Gió cuốn tờ giấy ấy bay thật cao.

Ngọc cứ thần người không nói không rằng suốt cả tuần làm nó và Quân lo muốn chết, cứ sợ Ngọc bị sao. Một tuần nữa trôi qua, tâm tình của Ngọc trở lại trạng thái ban đầu làm nó và Quân ngơ ngác không hiểu nổi cái bản tính thất thường trái gió trở trời của Ngọc.

Giờ tan trường

-Hey đi ăn kem không? -Ngọc vỗ vai nó

-Bà không sao chứ? Ổn không vậy? -Nó nghi hoặc nhìn Ngọc

-Không sao, vẫn ổn có vấn đề gì à? -Ngọc

-Thay đổi nhanh tới chóng mặt, đúng là con gái! -Quân

-Tui vặn xương ông bây giờ. -Ngọc

-Ui cha đúng là bà Ngọc bạn thân tui rùi hihi. -Nó cười

-Thế tui không bạn thân bà, không lẽ là người dưng à. -Ngọc

-Cả tuần qua bà bị sao vậy, kể tui nghe với. Bà cứ im lặng, ngồi thần người ra làm tui lo muốn chết à. -Nó hỏi

-Tui thì làm sao được chứ, vẫn ăn ngon ngủ yên có chuyện gì đâu. -Ngọc

-Bà thật khó hiểu. -Quân

-Hai người mới là khó hiểu đấy, tui có sao đâu mà hỏi cứ như sắp có chiến tranh tới nơi ấy. -Ngọc

-Thế tóm lại là có đi không?

-Đi đi -Nó

-Vậy ra lấy xe. -Ngọc

-Ừ ừ.

Ba đứa rồng rắn kéo nhau vào quán Snow.

-Như cũ nha chị hihi. -Ngọc

-Lâu mới thấy mấy đứa ghé quán chị đấy. -Chị Uyên chủ quán vừa cười vừa bê mấy ly kem ra.

-Tại tụi em bận học quá -Ngọc

-Thôi mấy đứa ăn đi -Chị Uyên

Ăn được vài muỗng kem, nó ngẩng đầu nhìn Ngọc:

-Ngọc, bà có chuyện gì giấu tụi tui hả?

-Hả? Giấu gì? Tui có giấu gì đâu. -Ngọc giật mình

-Thật không? Cả tuần nay bà im lặng chả nói tiếng nào mà bảo không?-Nó

-Có gì nói ra nếu coi tụi này là bạn.-Quân

Ngọc im lặng có lẽ nên nói ra cho nhẹ người:

-Tui thích anh Nguyên.

-Hả? Ồ, thế suy nghĩ của tui đúng hả? -Nó

-Rồi bà nói cho ảnh biết chưa?

-Chưa.

-Thế sao không nói. Mà thế thì có gì phải buồn? -Nó

-Hôm bữa tui tính nói nhưng vô tình thấy một chị lớp trên cũng tỏ tình với ảnh. -Ngọc

-Rồi anh ta nói gì-Quân

-Ảnh nói ảnh có người thương rồi. -Ngọc

-Thế sao phải buồn, biết đâu bà là người ảnh thích thì sao? -Nó

-Không thể đâu. -Ngọc chán nản

-Bà chưa nói sao biết không phải? -Nó

-Cách nói chuyện của ảnh khi nói về người đó khác so với khi nói với tui.

-Biết đâu bất ngờ. -Nó

-Cần tụi này giúp không? -Quân

-Thui không cần đâu, ảnh không thích tui đâu. Không nói tốt hơn. -Ngọc

-Trời! Chưa nói sao biết. -Nó và Quân đồng thanh

-Thôi hai người ăn đi, không cần lo chuyện của tui đâu, với lại tui cũng hết thích ảnh rồi. -Ngọc khuấy khuấy ly nước

-Thật khó hiểu! -Nó nhìn Quân.

-À vậy bà về quê hả? -Nó

-Không tui sẽ ở đây ăn tết với bà hiha vui không? -Ngọc

-Vui. Vậy 30 hai người qua nhà tui gói bánh chung cho vui. -Nó

-Ừ cũng được đó, vậy nha. -Quân

Bọn nó rất mong chờ tết năm nay vì có lẽ sang năm sau tụi nó không còn được gặp nhau nữa. Nghĩ tới lúc phải xa nhau ba đứa nó buồn kinh khủng. Dù sao cũng là bạn thân mấy năm trời chứ ít gì. Nhớ lại lúc chúng nó giân nhau luôn có một đứa khổ nhất là phải đi giảng hòa hai bên. Cũng chả giận lâu đâu vì chúng nó là bạn thân mà.^^

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 22 tháng 1 trời nắng.

Một buổi sáng thứ 7 chuẩn bị được nghỉ tếtả trường nó nhộn nhịp hẳn. Hôm nay tất cả các lớp phải dọn dẹp lớp học để chuẩn bị đón năm mới. Nhìn ai ai cũng tươi cười mà sao nó lại ngồi buồn thế. Ngọc và Quân cũng để ý nó từ lúc vừa bước vào lớp. Nó chả nói với ai câu nào,có hỏi gì cũngim lặng, gọi thế nào nó cũng như người trên mây. Chả biết làm sao nữa. Nó vẫn dọn dẹp cùng lớp nhưng nó tuyệt nhiên không tập trung tí nào. Quân với Ngọc cứ ngồi đoán mò xem nó bị sao. Nào thì tương tư, thất tình lung tung hết cả lên. Rồi bỗng Quân chợt nhớ ra hôm nay là 22, vậy là đúng rồi.

-Này Quân ông nghĩ ra gì rồi -Ngọc kéo tay áo Quân mắt vẫn nhìn nó.

-Bà nhớ hôm nay là ngày mấy không?

-Ngày 22. Có gì à?

-Thì đó ngày 22 đó.

-Là sao? À hiểu rồi. Hajz nó vẫn vậy, ba năm trời chơi với nó cứ tới ngày này là lại vậy. -Ngọc thở dài

Quân và Ngọc chạy ra chỗ nó:

-Nè nè Nguyệt Anh lát đi ăn kem với tui không? -Quân

-...-Nó vẫn cắm cúi lau cái bàn mà từ sáng giờ nó lau cả chục lần.

-Này này bà nghe tui nói không vậy? -Ngọc kéo áo nó

-...-Nó ngước mặt lên nhìn Ngọc rồi lại cúi xuống lau tiếp.

-Bà thật là... Có nghe tụi này nói không vậy?-Ngọc bực mình

-Mọi người làm xong rồi có thể về rồi. -Lớp trưởng thông báo

Cả lớp nhao nhao lấy đồ đạc rồi nhà ai nấy về. Nó vẫn cứ ngồi lau. Kiểu này là không nghe nhỏ lớp trưởng nói gì rồi. Quân và Ngọc lắc đầu bó tay với nó. Hai người cũng được nghe qua chuyện của nó rồi. Lỗi đó đâu phải do nó. Nó cứ vậy hoài làm người khác thật lo lắng. Đúng lúc Nguyên đi ngang qua lớp thấy nó vẫn chưa về liền vô gọi:

-Nguyệt Anh về thôi mẹ em dặn về sớm còn gì.

Nó giật mình ngước lên nhìn Nguyên rồi nhìn Ngọc và Quân. À phải rồi nó phải về. Nó không nói gì mặt lại cúi gằm xuống đất lấy cặp rồi đi một mạch ra cổng. Nguyên có việc ở văn phòng nên không về cùng nó được. Ngọc với Quân lấy cặp đi theo nó. Nó đi trước, vòng vèo một hồi thì Quân và Ngọc mất dấu của nó.

-Lại đi đâu rồi, thiệt tình năm nào cũng vậy, cứ tới đây là mất tích là sao. -Ngọc

-Đành chịu vậy hay đi bừa may lại gặp nó. -Quân

-Ừ vậy đi. -Ngọc

Đi lòng vòng một hồi Quân và Ngọc cũng thấy nó. Thì ra nó ra nghĩa địa thăm mộ ba. Nó kia rồi. Hình như nó đang khóc. Quân nhìn thấy nó như vậy tự dưng cậu thấy rất đau lòng. Nó đã hứa với cậu sẽ không khóc nữa sẽ mạng mẽ lên. Giờ nó lại yếu đuối như thế, lỗi không phải do nó, nó đâu cần phải để bản thân như vậy. Có lẽ nó cần một người an ủi? Nhưng với tâm trạng hiện giờ càng an ủi nó thì lại càng làm nó buồn hơn. Nghĩ rồi cậu kéo tay Ngọc.

-Đi về thôi.

-Nhưng mà nó đang ở đó kìa, không lẽ kệ nó -Ngọc

-Không phải kệ nó mà là cho nó bình tĩnh lại. Bây giờ mà ra an ủi nó sẽ càng khiến nó thấy mình có lỗi hơn thôi. Đợi tâm trạng nó tốt hơn rồi thì ra nói chuyện với nó.

-Vậy ông về đi tui ở đây với bà ấy. Có gì tui gọi ông.

-Ừ vậy cũng tốt.

Quân quay xe rồi đi về.

Trong khi đó nó vẫn ngồi trước mộ ba nó mà khóc.

-Ba à...con xin...lỗi, con nhớ ba...nhiều lắm. Nếu không vì con thì ba sẽ không sao. Hôm nay nhìn mấy bạn được ba chở đi chơi con buồn lắm. Tại con hết nếu không đòi ba mua bằng được thứ đó thì giờ ba đã chở con đi chơi như các bạn rồi.

Nó cứ ngồi tự trách bản thân mình như thế cho tới khi nó bị say nắng ngất ngay bên mộ ba. Ngọc hoảng hốt, thôi xong giờ làm sao đây? A gọi cho ông Quân

-Alo Quân ông tới chỗ nghĩa địa ngay đi, Nguyệt Anh ngất rồi. Nhanh lên.

Ngọc cúp máy, lấy mũ che nắng cho nó. Thiệt tình ra ngoài là không bao giờ chịu mang mũ nón gì cả.

-Nguyệt Anh bà đừng bị gì đấy. -Ngọc sợ lắm lỡ nó mà sao chắc Ngọc chịu không nổi mất.

Nó là người bạn thân mà Ngọc coi như chị em trong nhà. May quá cuối cùng Quân cũng tới rồi. Quân và Ngọc nhanh chóng đưa nó về nhà. Mẹ nó thấy nó như vậy, bà đứng không nổi. Con gái yêu quý của bà sao lại thành ra thế này cơ chứ.