Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 47




Viên Kiệt còn muốn nói, nhưng vừa hé miệng ra liền kêu đau một tiếng. Khóe miệng bị rách, vừa nhếch lên một cái đã tác động đến các dây thần kinh.

Lưu Bị hiếu kỳ, “So với lý do vì sao cậu bị đánh, tôi còn tò mò sao cậu lại không tránh hơn.”

Tô Tần thấp hơn so với Viên Kiệt một chút, nhìn qua cũng thấy vóc dáng Viên Kiệt cường tráng hơn.

Viên Kiệt ôm mặt buồn bực không nói gì, chính bản thân cậu ta cũng tự hỏi sao không thể tránh, nghĩ tới nghĩ lui đành đổ cho biểu tình Tô Tần khi ấy rất đáng sợ, hoặc là sự tình quá đột ngột nên không phản ứng kịp.

Hoàng Hưng nhìn một đống người xuất hiện, nói: “Việc này không liên quan gì tới các em, đi ra ngoài cả đi.”

Triệu Lập cũng quay đầu nhìn mọi người, Lưu Bị vô thức nhìn về phía Triệu Thần, cậu biết quan hệ hai người không tồi. Đáng tiếc Triệu Lập không chút nể mặt, Triệu Thần còn chưa kịp nói gì, đối phương đã cất tiếng trước, “Mọi người tự hỏi Tô Tần sau đi.”

Triệu Thần chép miệng một cái, chỉ đành phải đi ra ngoài.

Anh vừa đi, đám Trần Miểu cũng phải ra theo, Lưu Bị nhìn thoáng qua Tô Tần, cậu ấy không chớp mắt, từ đầu đến cuối đối mặt với Chu Võ, cũng không nhìn tới đám bọn họ.

Ra khỏi cửa rồi, Trương Dũng Nghĩa hỏi Trần Minh, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Trần Minh lo lắng cho Tô Tần, nắm ngón tay nói: “Tôi với Viên Kiệt.. có chút xung đột, Tô Tần làm vì muốn giúp tôi.”

Lưu Bị có vẻ không thể tin, lúc tập quân sự cậu và Trương Dũng Nghĩa muốn gây nhau với Mẫu Trần Hạo mấy lần, Tô Tần đều ngăn cản bọn họ đầu tiên.

“Cậu ấy chưa bao giờ làm loại chuyện xung động như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Minh thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, trong lòng khẩn trương, có nên giấu chuyện này đi không? Nếu như nói chuyện của mình ra ngoài ánh sáng, mọi người sẽ đối xử với mình thế nào? Sẽ đối xử với Tô Tần thế nào?

Đang đấu tranh tư tưởng, đột nhiên Lưu Bị đấm vào tường một cái, Trần Minh càng thêm hoảng sợ, giương mắt nhìn, Lưu Bị lại nhìn chăm chằm.

“Cậu ấy vì cậu mới gặp phải chuyện này đi? Bây giờ cậu còn muốn giấu cái gì?”

Trong lòng Trần Minh khẽ run lên, Triệu Thần kéo Lưu Bị ra, nhưng sắc mặt cũng có vẻ khó nhìn.

“Tô Tần là một cậu bé tốt, nếu như có thể em ấy sẽ tuyệt đối không dùng tới bạo lực để giải quyết. Nhất định là có chuyện gì chạm tới giới hạn của em ấy.”

Trần Minh trơ chọi bất lực, nhưng cậu biết những người này thật tình quan tâm tới Tô Tần, lại thấy có chút ước ao.

Cậu hít sâu một hơi, lắp bắp kể từ đầu đến cuối chuyện ra, quả nhiên Trần Miểu và Trương Dũng Nghĩa đều ngây người.

Nhưng ngược lại, Triệu Thần và Lưu Bị đều không có biểu hiện gì, chỉ là sắc mặt Lưu Bị có chút kỳ quái.

“Cậu nói là, Tô Tần đi để nói đạo lý.”

Trần Minh gật đầu, kỳ thực cậu cũng rất nghi hoặc, “Tôi cũng không biết sao lại trở thành đánh nhau.”

Lưu Bị nhìn thoáng qua Triệu Thần, Triệu Thần lẩm bẩm nói: “Có lẽ là bởi..” Lời còn chưa dứt, thấy mọi người nhanh chóng nhìn qua đây thì ngừng lại.

“Chuyện này khó xử lý.”

Sắc mặt Trần Minh tái nhợt, nắm ngón tay nói: “Tôi phải đi nói thật với thầy!”

Thoạt đầu Trần Miểu có chút kinh ngạc, nhưng năng lực thích ứng rất nhanh: “Chẳng phải thầy Hoàng và thầy Chu đều là.. có lẽ bọn họ sẽ hiểu được.”

Thật ra Trần Minh cảm thấy hết sức khó xử, lúc này còn bị mọi người vây quanh. Cậu đẩy cửa muốn đi vào, Triệu Thần lại đột nhiên nói: “Xem xem Tô Tần sẽ nói thế nào đã, nếu cần thì vào sau.”

Mọi người cũng còn chuyện của mình, sau khi biết đầu đuôi sự tình xong, cũng không thể làm gì nhiều, đành phải tự giải tán.

Lưu Bị và Triệu Thần đi cùng nhau, đợi những người khác đi rồi, Lưu Bị hỏi: “Anh biết những gì rồi?”

Quan hệ của cậu với Triệu Thần đột nhiên trở nên xấu hổ cũng là có nguyên do. Hôm ấy hai người cùng đi uống rượu, kết quả quá chén nói hết ra, nhưng mà đến khi tỉnh rượu vẫn nhớ rõ.

Lưu Bị nhớ mình nói cái gì, cậu nói cậu thất tình, còn nói người cậu thích là Tô Tần.

Triệu Thần cũng nói có hảo cảm với Tô Tần, nhưng không biết có phải là tình yêu không. Hai người anh không ra anh, em không ra em, cứ gào khóc như vậy cả buổi tối, ngày hôm sau tỉnh dậy, ngoại trừ xấu hổ còn muốn tìm một chốn chôn mình.

Lúc này hai người cũng đứng cùng một phe, Lưu Bị tránh Tô Tần lâu như vậy, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào tâm tình mình.

Dù ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không có, nhưng ít ra vẫn phải cố gắng một chút.

Cậu nói: “Hôm trước anh nói Thường Dịch cái gì đó, đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Thần có thầm điều tra chuyện của Tô Tần, bởi vì hôm ấy gặp phải sinh viên học viện y kia khiến anh cảm thấy rất nghi hoặc. Nếu thành tích Tô Tần ưu tú như vậy, ngay từ đầu đã muốn học y, sao cuối cùng lại đổi?

Mà tra một lúc anh mới hiểu, từng có một người xuất hiện rất nhiều lần trong thế giới của Tô Tần, người ấy tên Thường Dịch.

“Thường Dịch là người giúp đỡ Tô Tần.” Triệu Thần nói: “Nhà bọn họ làm bất động sản, bây giờ Thường Dịch đang tiếp quản một phần của công ty.”

“Anh ta có quan hệ thế nào với Tô Tần?” Lưu Bị nhíu mày.

“Cái này không điều tra ra được, nhưng có thể từng có thời gian một bước cũng không rời.” Triệu Thần chậm rãi nói: “Nghiêm Qua với Tô Tần, có quan hệ như nào?”

Lưu Bị sửng sốt, trong đầu hiện lên cảnh mình thấy ở lối đi bộ ngày ấy. Mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng cảnh kia vẫn rõ mồn một.

Triệu Thần thấy Lưu Bị không nói lời nào, mơ hồ xác thực suy đoán của mình. Anh cũng không làm rõ, chỉ nói: “Lúc sinh viên ở học viện y kia nhắc tới tên Thường Dịch, sắc mặt Tô Tần rất khó coi, nhưng lại nói ‘Tôi chọn gì không liên quan đến anh ta’ như vậy, sau đó sắc mặt Nghiêm Qua..”

Anh dám khẳng định, cái người tên Thường Dịch kia tuyệt đối không được hoan nghênh. Chí ít là đối với Nghiêm Qua.

Lưu Bị cũng hiểu, “Ý anh nói là, chuyện Viên Kiệt làm với Trần Minh, khiến Tô Tần nhớ lại… chuyện của mình.”

“Bằng không thì cậu giải thích thế nào với hành động của Tô Tần? Em ấy là người tỉnh táo nhất trong đám chúng ta, trừ khi chạm tới giới hạn của em ấy, nếu không sao có thể đánh mất lý trí như vậy?”

Lưu Bị nhớ lại vẻ mặt của Viên Kiệt, cũng gật đầu. Nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng lúc đó Tô Tần ra tay nặng thế nào.

Lưu Bị do dự nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Triệu Thần thở dài, “Đành xem thầy và hội sinh viên quyết định thế nào thôi, dù vì bất cứ lý do gì, đánh người vẫn là không đúng.”

Lưu Bị nói: “Không bằng tìm Nghiêm Qua tới đi?”

Triệu Thần liếc nhìn cậu: “Anh ta có liên quan gì tới trường học không?”

“…Không có.”

“Có bối cảnh không?”

“… Không có?”

“Vậy gọi đến thì có ích gì?” Cũng bị đuổi ra ngoài giống họ thôi.

Lưu Bị ngồi xuống ghế nhỏ ở bên đường, sốt ruột mà cào đầu.

“Tên Viên Kiệt kia thật sự là thằng khốn, khốn một mình thôi còn chưa đủ, còn làm liên lụy tới Tô Tần.”

Triệu Thần vốn luận sự mà xét, “Việc này cũng do Tô Tần không xử lý tốt.”

Lưu Bị suy nghĩ một chút, “Hay là chúng ta đi tung chút tin?”

“Tin gì?”

Lưu Bị hất cằm, Triệu Thần quay ra đằng sau, vừa vặn thấy Trần Minh đi từ cầu thang xuống. Triệu Thần nhíu mày, quay đầu nhìn Lưu Bị, “Em định..”

Lưu Bị nói: “Để người trong trường biết chuyện này rốt cuộc là do đâu.”

“Không được.” Triệu Thần lập tức lắc đầu, “Cái này không chỉ khiến Trần Minh rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, e rằng Tô Tần cũng bị kéo vào cuộc.”

Lưu Bị liếm môi, “Nhưng so với cái gì cũng không làm..”

“Lưu Bị.” Đột nhiên Triệu Thần lạnh lùng nói: “Đừng cho là anh không biết em đang nghĩ cái gì.”

Lưu Bị sửng sốt, không ngẩng đầu, chỉ nhìn xuống sàn nhà.

“Em muốn mang chuyện Tô Tần ra để mọi người đều biết em ấy là gay, sau đó nói không chừng mọi người sẽ rời xa em ấy, mà em lại có thể nhân cơ hội tới gần.”

Triệu Thần lạnh lùng nói: “Em như này là lợi dụng lúc người ta gặp hoạn nạn.”

Lưu Bị nắm tay căng thẳng: “Mặc dù có chút hệ quả, nhưng cũng tốt mà. Như vậy mọi người mới có thể biết Tô Tần không phải người không có tư chất, không tùy tiện đánh người, cũng sẽ biết cậu ấy có nỗi khổ riêng!”

Triệu Thần hỏi: “Nỗi khổ riêng? Khổ sở vì tình? Còn là vì đàn ông? Em muốn lấy em ấy ra làm chuyện tiếu lâm sao?!”

Lưu Bị lộ ra vẻ mặt uể oải, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, “Vậy anh muốn em phải làm sao bây giờ? Chỉ là em muốn..”

“Em muốn lúc cậu ấy một thân một mình ở trường học, sẽ thấy được lòng tốt của em.” Triệu Thần quay đầu nhìn về phía con đường nhỏ kia, tựa như có điều cần suy nghĩ, lại tựa như đang thở dài, “Làm bạn như bây giờ không tốt sao?”

Lưu Bị trầm mặc thật lâu, sau đó mới đứng dậy, tự giễu nói: “Đúng là não em hỏng rồi, anh nói đúng, em không nên gây thêm phiền toái cho cậu ấy.”

Triệu Thần quay đầu lại, vươn tay vỗ vai cậu, “Đi chơi bóng đi?”

“Ừ.”

Trong phòng làm việc, Tô Tần kể đầu đuôi ngọn ngành ra. Cậu không giấu diếm bất cứ chuyện gì, ngay cả lý do vì sao mình đánh Viên Kiệt cũng nói hết.

“Em mang tình cảm cá nhân vào, là em sai trước.”

Hoàng Hưng cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ bưng chén trà lên liếc mắt nhìn Viên Kiệt, nói: “Cậu đi tới phòng y tế trước đi.”

Viên Kiệt gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn qua sườn mặt Tô Tần, sau đó xoay người đi.

Triệu Lập hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại: “Như vậy đi, dù sao đánh nhau cũng là trái quy định của trường học, học bổng năm nay em không được nhận.”

Ôn Tiểu Vạn như muốn nói gì đó, nhưng vừa mới hé miệng, thấy sườn mặt lạnh lùng của Triệu Lập thì đành phải nuốt ngược lời về.

Cô nàng đưa mắt về phía Tô Tần, ánh mắt càng thêm nhu hòa, “Sau này trước khi làm gì nhớ nghĩ kỹ, lúc đang trong trạng thái phẫn nộ rất khó phân biệt nặng nhẹ.”

Tô Tần gật đầu, “Em biết sai rồi.”

Ôn Tiểu Vạn thở dài, sau đó nhìn Triệu Lập, “Chủ tịch, chúng ta về trước đi.

Cô nhìn Hoàng Hưng và Chu Võ, biết họ còn có lời muốn nói với Tô Tần.

Triệu Lập gật đầu, lễ phép chào hai thầy giáo, sau đó cùng Ôn Tiểu Vạn đi ra ngoài. Lúc xuống dưới, Triệu Lập thấy Ôn Tiểu Vạn có vẻ an tĩnh, thản nhiên nói: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Ôn Tiểu Vạn mím môi, “Em đang nghĩ, nếu em mà là Tô Tần, có lẽ em còn gây chuyện nghiêm trọng hơn.”

Triệu Lập dừng bước, quay đầu nhìn cô nàng, “Lúc đang trong trạng thái phẫn nộ rất khó phân biệt nặng nhẹ.”

Ôn Tiểu Vạn ngẩn người, lập tức cười nói, “Biết rồi, nếu như em gặp chuyện như này, trước tiên đi dội nước lạnh trước.”

Triệu Lập gật đầu, xoay người tiếp tục đi xuống cầu thang, đến bậc cuối cùng thì đột nhiên nói, “Anh quyết định lưu lại học nghiên cứu.”

Ôn Tiểu Vạn ngẩn người, “Anh không đi làm sao?” Đã có công ty lớn ký hợp đồng cùng anh.

“Công ty bên kia cũng đồng ý rồi.” Triệu Lập nói, dung mạo tinh anh dưới ánh mặt trời càng thêm nam tính hấp dẫn, Ôn Tiểu Vạn có chút giật mình, lại nghe thấy anh nói: “Anh muốn sau khi chính thức tốt nghiệp, trước tiên sẽ thành gia.” (thành gia = lập gia đình)

Thành gia…

Ôn Tiểu Vạn vốn luôn linh hoạt đột nhiên lại thất thần trong thoáng chốc, “Anh muốn kết hôn?”

Triệu Lập đi xuống bậc thang, đứng ở trên vỉa hè, Ôn Tiểu Vạn hẵng còn đang đứng trên cầu thang, mái tóc đen dài bị gió lùa, Triệu Lập nghiêng người nhìn, khóe môi hiếm khi cong lên.

“Thành gia lập nghiệp, trước tiên thành gia, sau đó thì lập nghiệp.”

“Đối phương là ai?” Ôn Tiểu Vạn vội vã thốt lên, lời vừa ra, lại dọa sợ chính mình.

Triệu Lập cười như không cười, “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Trong phòng làm việc an tĩnh, Chu Võ cất tiếng trước.

“Đây là hệ quả của chúng ta sao?”

Hoàng Hưng lười biếng nói: “Đừng dát vàng lên mặt mình.” Anh nói, xong quay đầu nhìn Tô Tần, “Bạn trai của em đâu rồi?”

Tô Tần sửng sốt, lập tức lắp bắp, “Sao thầy.. biết…”

“Nhìn dáng vẻ của em là biết.” Hoàng Hưng cười nói: “Vẻ mặt hạnh phúc thế kia, đâu giống như bị vứt bỏ?”

Mặt Tô Tần đỏ lên, có chút mất tự nhiên, “Hai người không.. trách em sao?”

“Đã ra hình phạt rồi, học bổng của em đã bị mất, trách hay không trách cũng không có ý nghĩa gì.”

Tô Tần gật đầu, “Lần sau sẽ không như vậy.”

Hoàng Hưng lại nói, “Tôi vẫn đề cử em học kỳ sau chuyển tới học viện y.”

Tô Tần sửng sốt, ngẩng đầu lên, Hoàng Hưng tiếp tục nói: “Không nói đến chuyện lúc đánh là do tiềm thức hay cố ý, nhưng quả thật em tránh được mấy bộ phận quan trọng, nếu không Viên Kiệt sẽ không thể đứng ở đây.”

Chu Võ cũng nói: “Thậm chí không đánh vào dạ dày, nhưng lại đạp vào vị trí hõm xuống bên cạnh dạ dày. Ở phía dưới xương sườn, nơi đau nhất, nhưng lại không gây ra thương tổn nghiêm trọng.”

Tô Tần không nói gì, cậu từng học qua cấu tạo cơ thể người, vốn chỉ vì tò mò, nhưng quyển sách giải phẫu cơ thể người kia lại được cậu đọc rất cẩn thận.

Hoàng Hưng nói, “Em bỏ y học, bởi vì người kia sao?”

Tô Tần không trả lời, Hoàng Hưng nói: “Nếu là như vậy, người em cần xin lỗi trước tiên không phải ai khác, mà là chính bản thân em.”

Tô Tần có chút dao động, Chu Võ nhắc: “Thật ra chuyển ngành cũng không dễ dàng như vậy, tuy rằng em thông minh, nhưng muốn chuyển cũng không phải chuyện đơn giản. Không bằng em thử thi xem, nếu thi không được, coi như chúng tôi nói nhiều như vậy là vô ích.”