Bạn Tôi Tình Tôi

Chương 5




Valentine cuốn tấm drap xung quanh mình và ngồi dạng hai chân lên người Mathias.

- Anh có thuốc lá không?

- Anh không hút nữa.

- Còn em thì vẫn hút, chị nói khi đang lục tìm trong chiếc túi xách tay của mình ở chân giường.

Tiến về phía cửa sổ, ngọn lửa từ hộp quẹt tỏa sáng khuôn mặt chị. Mathias không rời mắt khỏi người vợ cũ. Anh thích động tác của cặp môi chị khi hút thuốc, những cuộn khói xoáy bốc lên.

- Anh nhìn gì thế? Chị hỏi, khuôn mặt dán vào cửa sổ.

- Em.

- Em đã thay đổi quá nhiều à?

- Không.

- Em sẽ nhớ Emily khủng khiếp lắm đây.

Anh đứng dậy đến bên chị. Valentine đặt tay mình lên má Mathias, vuốt ve bộ râu chớm mọc của anh.

- Hãy ở lại đi! Anh thì thầm.

Chị rít mạnh một hơi điếu thuốc lá của mình, điếu thuốc nóng sáng lên nổ lạo xạo.

- Em vẫn luôn bực anh à?

- Thôi đi mà!

- Hãy quên điều anh vừa nói đi.

- Hãy quên điều anh vừa nói đi, xóa bỏ những gì anh đã làm đi, cuộc sống đối với anh là cái gì hả, một bức hoạ bằng bút chì à?

- Với những bút chì màu, có lẽ cũng chẳng đến nỗi tệ lắm đâu nhỉ!

- Hãy lớn lên đi, ông khốt của tôi ạ!

- Nếu anh mà lớn lên thì em có lẽ đã chẳng bao giờ phải lòng anh đâu.

- Nếu mà anh đã lớn lên sau đó, thì chúng ta đã luôn luôn bên nhau rồi.

- Hãy ở lại đi, Valentine, hãy cho chúng ta một cơ hội thứ hai đi.

- Đó là sự trừng phạt cho cả hai chúng ta, đôi lúc em còn có thể trở thành nhân tình của anh, chứ không bao giờ là vợ của anh được nữa.

Mathias cầm bao thuốc, anh phân vân rồi thả rơi xuống.

- Đừng bật đèn, Valentine thì thầm.

Chị mở cửa sổ và hít thứ không khí lạnh của buổi đêm.

- Ngày mai em lên tàu rồi, chị lẩm bẩm.

- Em đã nói là Chủ nhật kia mà, có ai đó chờ em ở Paris à?

- Thì có gì khác nào?

- Anh biết hắn ta chứ?

- Đừng tra tấn chúng ta nữa đi, Mathias.

- Bây giờ, đúng hơn là em đang tra tấn anh đấy.

- Thế thì bây giờ anh hiểu những gì mà em đã từng cảm nhận rồi đấy; hơn thế nữa, hồi đó chúng ta vẫn chưa chia tay nhau.

- Hắn làm nghề gì vậy?

- Cái đó thì có thể làm được gì chứ?

- Và khi em ngủ với hắn, cũng rất dễ chịu chứ?

Valentine không trả lời, chị ném điếu thuốc xuống phố và đóng cửa sổ lại.

- Tha lỗi cho anh, Mathias thì thầm.

- Em sẽ mặc quần áo và đi về nhà đây.

Có tiếng gõ cửa, cả hai người giật bắn mình.

- Ai vậy? Valentine hỏi.

Mathias nhìn giờ ở đồng hồ đặt ngay trên bàn ngủ.

- Anh không biết, hãy ở lại đây nhé, anh xuống dưới xem, anh sẽ đem đồ của em lên.

Anh lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người và ra khỏi phòng. Những cú đập cửa tăng lên dồn dập gấp bội.

- Tôi đến ngay đây! Anh gào lên trong lúc đi xuống cầu thang.

Antoine, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm bạn mình với vẻ cả quyết.

- Này, hãy nghe tớ nói đây, có một thứ mà tớ sẽ không bao giờ chấp thuận: không có babysitter trong nhà đâu nhé! Chính chúng ta sẽ chăm sóc lũ trẻ.

- Cậu muốn nói đến chuyện gì thế?

- Cậu vẫn muốn chúng ta ở cùng một mái nhà chứ?

- Đúng thế, nhưng có lẽ không phải vào giờ này đâu!

- “Không-phải-vào-giờ-này” là có ý gì hả? Cậu chỉ muốn một nửa thời gian thôi à?

- Tớ muốn nói rằng chúng ta có thể bàn chuyện này sau mà!

- Không, không được, phải bàn ngay bây giờ! Chúng ta sẽ phải thiết lập những quy định và chúng ta phải tôn trọng chúng.

- Chúng ta sẽ bàn chuyện này, nhưng để mai đi!

- Đừng có lại bắt đầu nhé!

- Thôi được, Antoine, đồng ý với tất cả các loại quy định mà cậu muốn.

- Làm sao mà cậu lại đồng ý với tất cả các quy định mà tớ muốn thế hả? Thế nếu tớ nói chính cậu phải cho chó đi dạo tất cả các buổi tối, thì cậu cũng đồng ý chứ?

- A, thế thì không, không phải tất cả các buổi tối đâu!

- Đấy cậu thấy ngay rằng cậu đâu có đồng ý với tất cả mọi quy định!

- Antoine... chúng ta làm gì có chó chứ!

- Chớ có làm tớ rối lên đấy nhé!

Valentine, quấn một chiếc drap quanh người, từ lan can cầu thang cúi xuống.

- Mọi chuyện ổn cả chứ? Chị hỏi, giọng lo lắng.

Antoine ngước mắt lên và gật đầu trấn an chị, chị liền quay ngay vào trong phòng.

- A, đúng thế cậu đang thực sự rất cô đơn đến mức như tôi nhìn thấy đây, Antoine càu nhàu khi đi trở ra.

Mathias khép cửa nhà. Nhưng anh chỉ vừa tiến một bước vào phòng khách thì Antoine đã lại đập cửa. Mathias mở ra.

- Cô ấy sẽ ở lại chứ?

- Không, cô ấy khởi hành sáng mai.

- Thế nên bây giờ cậu được phê một liều nhỏ, rồi đừng có đến khóc tấm tức trong suốt sáu tháng do nhớ cô ấy nhé.

Antoine bước xuống những bậc thềm nhà và lại trèo lên để trở về nhà anh, ánh sáng ở cửa phụt tắt.

Mathias vơ quần áo đồ đạc của Valentine và lên gặp chị trong phòng ngủ.

- Anh ấy muốn gì thế? chị hỏi.

- Chẳng gì cả, rồi anh sẽ giải thích cho em.

* * *

Buổi sáng, cơn mưa đã lại kết giao với mùa xuân Luân Đôn. Mathias đã ngồi ngay trước quầy bar của Yvonne. Valentine vừa bước vào, tóc chị ướt đẫm.

- Em sẽ đưa Emily đi ăn trưa, tàu khởi hành tối nay.

- Hôm qua em đã nói cho anh biết rồi.

- Anh sẽ xoay sở được chứ?

- Thứ Hai có môn tiếng Anh, thứ Ba Judo, thứ Tư anh đưa con đi xem phim, thứ Năm đàn ghi-ta còn thứ Sáu...

Valentine không nghe nữa. Qua cửa kính, chị đã nhìn thấy Antoine, trên vỉa hè đối diện, anh đang bước vào văn phòng làm việc của mình.

- Anh ấy muốn gì ở anh vào nửa đêm thế?

- Em dùng cà phê không?

Mathias giải thích cho Valentine dự án dọn đến ở chung của anh, tả chi tiết tất cả những tiện lợi mà anh nhìn thấy trong đó. Louis và Emily hợp ý nhau hệt như anh chị em ruột, dưới cùng một mái nhà cuộc sống hẳn sẽ được tổ chức dễ dàng hơn, nhất là đối với anh. Yvonne sững người, thấy nên để mặc bọn họ thảo luận một mình với nhau. Valentine phì cười rất nhiều lần và rời khỏi ghế của mình.

- Thế em không có ý kiến gì à?

- Anh muốn em nói gì với anh nào? Nếu như bọn anh chắc chắn sẽ sống vui vẻ.

Valentine đến gặp Yvonne trong bếp và ôm bà trong vòng tay mình.

- Cháu sẽ lại đến thăm cô chóng thôi.

- Đó là điều người ta thường nói trước khi ra đi, Yvonne trả lời.

Quay vào trong phòng, Valentine hôn Mathias rồi bước ra khỏi nhà hang.

* * *

Antoine đợi Valentine rẽ hẳn ở góc phố, rồi rời khỏi vị trí quan sát bên cửa sổ trong phòng làm việc của mình, anh chạy nhanh xuống cầu thang, băng qua phố và lao vội vào nhà hàng của Yvonne. Một tách cà phê đã đợi anh trên mặt quầy.

- Chuyện như thế nào rồi? Anh hỏi Mathias.

- Rất tốt.

- Tối qua tớ đã gửi cho mẹ của Louis một bức thư điện tử.

- Có thư trả lời rồi chứ?

- Sáng nay, lúc đến văn phòng.

- Thế nào?

- Karine đã hỏi tớ rằng đến kỳ khai trường năm tới, liệu Louis có phải điền tên cậu vào trong mục “tên phụ huynh” trên thẻ học sinh của nó không.

Yvonne lượm lại hai chiếc tách trên mặt quầy.

- Thế còn bọn trẻ, các anh đã nói chuyện này với chúng chưa?

* * *

Việc chuyển đổi chuồng ngựa cũ thành căn hộ về mặt kinh tế là không thể thực hiện nổi, nhưng Antoine đã giải thích bằng cách giải trình cho Mathias, có kèm bản phác thảo ý tưởng mà anh đã nghĩ ra trong suốt đêm.

Bức vách ngăn cách ngôi nhà họ không phải chịu đựng bất kỳ một cấu trúc chịu tải nào. Chỉ cần phá đi để lấy lại dáng vẻ ban đầu của tòa nhà và tạo ra một khoảng không trung rộng rãi ở tầng trệt. Cần phải sửa sang vài chi tiết trên sàn và trần nhà, nhưng những công việc ấy cũng chỉ mất chừng không quá một tuần.

Hai cầu thang vào các phòng ngủ là cái chung quy lại sẽ ban cho mỗi người cảm giác được “ở nhà mình” trên gác. McKenzie sẽ tới hiện trường để duyệt dự án. Antoine lại đi về phía văn phòng của mình, còn Mathias thì về phía hiệu sách.

* * *

Valentine đi đón Emily ở trường học. Chị đã quyết định đưa con gái đi ăn trưa tại nhà hàng Mediterraneo, một trong những nhà hàng Ý ngon nhất của thành phố. Một chiếc xe buýt hai tầng đưa họ lên Kensington Park Road.

Những đường phố của khu Notting Hill tràn ngập trong ánh nắng. Hai người chọn ngồi ngoài hiên, Valentine gọi hai suất pizza. Họ hứa sẽ gọi điện cho nhau vào tất cả các buổi tối để kể hết những việc làm trong ngày của mỗi người và sẽ viết cho nhau hàng tấn thư điện tử.

Valentine bắt đầu một công việc mới, chị sẽ không thể nghỉ phép vào lễ Phục Sinh, nhưng mùa hè tới họ sẽ đi nghỉ cùng nhau, chỉ riêng phụ nữ với nhau thôi. Emily trấn an mẹ mình: mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ mà, cô bé sẽ để mắt đến bố, kiểm tra xem cửa đã được đóng kỹ chưa trước khi đi ngủ, xem đèn đóm trong nhà đã được tắt hết chưa. Cô bé hứa sẽ thắt dây an toàn trong mọi tình huống, ngay cả trong xe taxi, hứa sẽ mặc áo ấm vào các buổi sáng khi nhiệt độ thấp, sẽ không suốt ngày la cà ở hiệu sách, sẽ không bỏ tập đàn ghi-ta, không bỏ gì cả chí ít là trước kỳ khai giảng năm tới, và cuối cùng... cuối cùng, khi Valentine dẫn bé trở lại trường học, thì chính chị cũng đã giữ đúng lời hứa của mình. Chị sẽ không khóc, hay ít nhất thì cũng đến tận lúc Emily vào trong lớp của nó. Một chuyến tàu tốc hành Eurostar sẽ đưa chị về Paris ngay đêm ấy. Từ ga miền Bắc, một chiếc taxi đưa chị về căn hộ nhỏ của cơ quan mà chị sẽ sử dụng nằm ở quận IX.

* * *

McKenzie đục thử hai lỗ trong bức tường ngăn và hân hoan khẳng định với Mathias và Antoine rằng nó không phải chịu tải.

- Anh ta làm thế khiến tớ rất bực mình! Antoine càu nhàu lúc đi vào bếp lấy một cốc nước.

- Hắn đã làm gì vậy? Mathias bối rối hỏi và đi theo bạn mình.

- Màn trình diễn của anh ta với cái khoan, để kiểm tra điều tớ đã nói! Tớ vẫn còn biết nhận ra một bức tường chịu tải hay không chứ, chó chết thật, tớ cũng là kiến trúc sư như anh ta, phải không hả?

- Chắc chắn là thế rồi, Mathias lí nhí trả lời.

- Cậu có vẻ không tin tưởng cho lắm nhỉ?

- Tớ ít tin tưởng cái tuổi trí tuệ của cậu hơn. Tại sao cậu lại nói điều ấy với tớ chứ? Hãy nói trực tiếp với anh ta!

Antoine quay lại với ông chủ hãng của mình với bước đi dứt khoát. McKenzie cất cặp kính của mình vào túi trên của áo vest và không để cho Antoine niềm vui được nói trước.

- Tôi nghĩ rằng toàn bộ sẽ có thể được hoàn thành trong ba tháng và tôi hứa với anh rằng ngôi nhà sẽ tìm lại được dáng vẻ ban đầu của nó. Chúng ta thậm chí còn có thể thực hiện việc đúc cả gờ cho những chỗ nối.

- Những ba tháng? Anh tính phá bức vách ngăn này với một cái thìa cà-phê à? Mathias hỏi ngay, anh bỗng quan tâm gấp bội đến cuộc đối thoại.

McKenzia giải thích rằng trong khu phố này bất cứ một công trình nào cũng đều phải tuân theo các loại phép tắc trước đã. Những việc như vậy sẽ tiến hành trong tám tuần, với khoảng thời gian ấy, hãng sẽ yêu cầu sở giao thông công chính cho phép một xe ben đến để dọn bỏ gạch vôi vụn. Còn việc phá bỏ tường ngăn thì chỉ mất khoảng hai hay ba ngày thôi.

- Thế nếu ta bỏ qua phần xin phép thì sao? Mathias gợi ý vào tai McKenzia.

Ông chũ hãng thậm chí chẳng thèm cất công trả lời anh. Anh ta với lấy chiếc áo vest và hứa với Antoine sẽ chuẩn bị việc xin giấy phép ngay trong kỳ nghỉ cuối tuần này.

Antoine xem đồng hồ. Sophie đã đồng ý đóng cửa hàng để đi đón lũ trẻ ở trường và bây giờ có lẽ phải giải phóng cho cô ấy. Hai người bạn tới cửa hàng chậm nửa giờ. Cùng ngồi khoanh chân trên nền nhà, Emily giúp Sophie bứt bớt lá những bông hồng, trong khi Louis, ngồi sau quầy, lựa những chiếc dây đay theo thứ tự to nhỏ. Như để xin lỗi, hai ông bố mời cô ăn tối. Sophie chấp nhận với điều kiện họ tới ăn tại nhà hàng của Yvonne. Như vậy, Antoine có thể sẽ được ngồi ăn cùng. Antoine không bình luận gì.

Giữa bữa ăn, Yvonne đến ngồi bên bàn.

- Ngày mai tôi sẽ đóng cửa hàng đấy, bà vừa nói vừa rót cho mình một ly rượu.

- Một ngày thứ Bảy ư? Antoine chất vấn.

- Tôi cần được nghỉ ngơi...

Mathias băn khoăn cắn móng tay, Antoine búng cho ông bạn một cái lên bàn tay.

- Cậu có thôi làm thế đi không hả?

- Cậu nói về cái gì cơ? Antoine giả ngây thơ hỏi.

- Cậu biết rõ là tớ muốn nói về cái gì!

- Nghe nói là hai anh sẽ sống chung! Yvonne tiếp tục, một nụ cười nở trên khóe môi.

- Bọn cháu sẽ phá một bức vách ngăn, việc chẳng có gì phải làm ầm ĩ lên cả.

* * *

Sáng thứ Bảy đó, Antoine dẫn lũ trẻ đến Chelsea Farmers Maker. Đi dạo trên những con đường nhỏ trong khu vườn ươm, Emily chọn hai cây hoa hồng để trồng trong vườn nhà cùng với Sophie. Trời chuyển dông, họ quyết định đến Tháp Luân Đôn. Louis hướng dẫn họ trong suốt quá trình thăm bảo tàng Những Thứ Đáng Sợ, và đảm nhận việc trấn an bố nó ở ngay trước cửa ra vào mỗi phòng. Hoàn toàn không có lý do gì phải lo lắng cả, các nhân vật đều bằng sáp hết.

Mathias, về phần mình, tận dụng buổi sáng để chuẩn bị các đơn đặt hàng. Anh tra danh sách những cuốn đã bán được trong suốt tuần đầu tiên, mãn nguyện về kết quả. Khi anh đánh dấu bên lề cuốn sổ của mình tên những cuốn cần phải tìm mua lại, thì đầu bút chì của anh chợt dừng lại trước dòng ghi một bản Lagarde et Michard, thế kỷ XVIII. Anh rời mắt khỏi cuốn sổ và nhìn lên chiếc thang cũ kỹ treo trên đường ray bằng đồng của nó.

* * *

Sophie cố nén một tiếng kêu. Vết cắt kéo dài hết cả đốt ngón tay cô. Cái kéo tỉa cây đã trượt đi trên cành hoa. Cô chạy vào trong phòng phía sau tiệm. Cảm giác bỏng rát mà cồn chín mươi độ gây ra thật đột ngột. Cô hít sâu, tiếp tục vẩy cồn lên vết thương, và chờ đợi giây lát để lấy lại tinh thần. Cửa hàng bật mở, cô vớ vội một hộp bông băng trên kệ trong tủ thuốc, đóng lại cửa kính rồi quay ra phục vụ khách hàng.

* * *

Yvonne đóng cửa tủ trang điểm phía trên bồn rửa, thoa chút phấn hồng lên má, sửa sang lại tóc và quyết định nên quàng thêm một chiếc khăn quanh cổ. Bà đi qua phòng, lấy xắc cầm tay, đeo kính râm và đi xuống cầu thang nhỏ dẫn tới nhà hàng. Tấm ri đô sắt đã được hạ xuống, bà mở hé cửa quay ra sân, kiểm tra xem trên đường có người nào không và đi dọc theo dãy cửa hàng ở Bute Street, tránh không nấn ná lâu trước cửa hiệu của Sophie. Bà leo vào xe buýt chạy lên Old Brompton Road, mua một vé ở chỗ người soát vé và trèo lên ngồi ở tầng thượng. Nếu giao thông thông suốt, bà sẽ đến đúng giờ.

Chiếc xe buýt hai tầng thả bà xuống trước hàng rào sắt của nghĩa địa Old Brompton. Địa điểm mang dấu ấn ma thuật. Ngày cuối tuần, những đứa trẻ đạp xe chạy ngang dọc các con đường nhỏ xanh rờn, chạm mặt những người chạy thể dục. Trên các tấm bia mộ đá, những con sóc thanh thản chờ đợi khách đi dạo. Đứng dựng trên thân sau của chúng, các con vật gặm nhắm tóm bắt những hạt quả phỉ, mà những cặp yêu đương nằm dài dưới những cây lớn ném tặng cho chúng, rồi ăn ngon lành. Yvonne đi ngược trên lối trung tâm đến tận cửa trổ ra đường Fulham Road. Đó là con đường mà bà thích hơn cả để đến sân vận động. SânStamfordBridge đã đầy ních. Như mỗi thứ Bảy, những tiếng kêu nổi lên từ các hàng ghế sẽ làm hoan hỉ cuộc sống trầm lắng nơi nghĩa địa trong vài giờ liền. Yvonne lấy chiếc vé cất sâu trong xắc, chỉnh lại khăn quàng cổ và cặp kính râm của mình.

* * *

Trên đường Porrobello Road, một nữ nhà báo trẻ ngồi uống trà ngoài hiên quán bar Electric với tay cameraman (Tiếng Anh: người quay phim) của mình. Cùng sáng hôm ấy, trong ngôi nhà được kênh truyền hình nơi cô làm việc thuê cho ở Brick Lane, cô đã xem lại tất cả những cảnh quay thực hiện trong suốt tuần qua. Công việc đã làm rất khả quan. Theo tốc độ này, Audrey chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn thành bài phóng sự của mình và có thể sẽ quay về Paris thực hiện phần dựng phim. Cô thanh toán số tiền theo hóa đơn mà người bồi bàn đưa, rồi mặc kệ chàng đồng nghiệp quay phim của mình, cô quyết định tận dụng phần còn lại của buổi chiều để đi mua sắm những đồ mà trong khu phố này chẳng thiếu gì. Khi đứng dậy, cô nhường đường cho một người đàn ông và hai đứa trẻ đã đói và mệt lử sau một buổi sáng hết sức bận rộn.

* * *

Cổ động viên của Manchester United đồng loạt đứng cả dậy. Quả bong nảy tung lên phía trên khung thành của đội Chelsea. Yvonne đập tay, ngồi xuống.

- Ô không, sao lại bỏ lỡ cơ hội như thế! Thật xấu hổ!

Người đàn ông ngồi bên cạnh bà cười mỉm.

- Hãy tin em đi, vào thời của Cantona (Éric Cantona: Cầu thủ bóng đá Pháp, đã có thời kỳ chơi cho Manchester United), thì sẽ không diễn ra như thế này đâu, bà cáu giận nói tiếp. Anh chắc sẽ không nói với em rằng kể cả có tập trung hơn nữa, thì bọn ăn hại này cũng sẽ không thể ghi bàn chứ hả?

- Anh sẽ chẳng nói gì cả, người đàn ông tiếp tục với một giọng trìu mến.

- Nói thế thôi, chứ anh đâu có hiểu gì về bóng đá.

- Anh thích cricket (Một môn thể thao dùng cầu bằng vợt gỗ ở Anh).

Yvonne ngả đầu mình vào vai ông.

- Anh chẳng hiểu gì về bóng đá... nhưng dẫu vậy em vẫn thích ở bên anh.

- Em có hiểu được không hả? Nếu khu phố của em người ta mà biết được em cổ vũ cho Manchester United nhỉ? người đàn ông thì thào vào tai bà.

- Tại sao anh cứ cho là em đã phải rất thận trọng khi đến đây nhỉ!

Người đàn ông ngắm nhìn Yvonne, bà đang liếc nhìn xuống sân cỏ. Ông lật giở tờ phụ trương đặt trên đầu gối mình.

- Đây là cuối mùa bóng rồi, phải không?

Yvonne không trả lời vì quá bị trận bóng thu hút.

- Vậy thì, anh liệu có cơ may được gặp em cuối tuần sau không? Ông nói thêm.

- Chuyện đó bàn sau, bà nói trong lúc theo dõi tiền đạo của Chelsea đang tiến lên rất nguy hiểm trên sân cỏ.

Bà đặt ngón tay lên môi người bạn đồng hành và thêm vào:

- Em không thể cùng một lúc làm hai việc được và nếu như ai đó không quyết định ngáng đường bọn ngốc này, thì buổi tối của em sẽ hỏng bét, và buổi tối của anh cũng thế!

John Glover cầm tay Yvonne mà ve vuốt những nốt rám màu nâu mà cuộc đời đã vẽ lên đó. Yvonne nhún vai.

- Hồi trẻ, bàn tay em đẹp lắm.

Yvonne vụt đứng dậy, khuôn mặt nhăn nhúm, nín thở. Quả bóng bị chệch hướng vào phút cuối và được đá lại đầu sân kia. Bà thở phào và ngồi xuống.

- Em nhớ anh cả tuần này anh ạ, bà nói, giọng mềm lại.

- Thế thì, hãy đến vào cuối tuần sau nhé!

- Chính anh mới là người nghỉ hưu chứ, đâu phải em!

Trọng tài vừa thổi còi kết thúc hiệp một. Họ đứng dậy đi tìm đồ giải khát. Lúc đi lên các bậc hàng ghế. John hỏi thăm bà về hiệu sách của mình.

- Đó là tuần đầu tiên của cậu ấy, anh chàng Popinot của anh làm quen với công việc rất tốt, nếu như đó chính là điều anh muốn biết, Yvonne trả lời.

- Đó đúng là điều anh muốn biết mà, John lặp lại.

* * *

Trở về từ lúc còn sớm, lũ trẻ chơi trong phòng chúng trong lúc chờ đợi bữa điểm tâm chiều xứng với cái tên của nó. Antoine, bận tạp dề kẻ ô, đứng tựa vào quầy bếp, chăm chú đọc công thức mới của một món bánh tráng. Có người bấm chuông ngoài cửa. Mathias đợi trên bậc thềm, đứng thẳng như một cái cọc. Tò mò bởi cách ăn mặc khác lạ của bạn, Antoine chằm chằm nhìn anh.

- Tớ có thể biết tại sao cậu lại đeo kính trượt tuyết không? Anh hỏi.

Mathias đẩy anh để bước vào. Càng ngày càng bối rối, anh không rời mắt khỏi anh bạn. Mathias để rơi tấm bạt đã được gấp gọn xuống dưới chân.

- Cái máy xén cỏ của cậu để đâu? Anh hỏi.

- Cậu muốn làm gì với một cái máy xén cỏ trong phòng khách của tớ chứ?

- Cách cậu đặt câu hỏi như vậy ấy mà, mệt thật đấy!

Mathias băng qua gian phòng và đi ra vườn sau nhà, Antoine theo sát anh. Mathias mở nhà để dụng cụ chật hẹp, lôi ra một chiếc máy xén cỏ và, cố hết sức mình, anh ẩy nó lên hai thớt gỗ bỏ hoang. Anh kiểm tra để hai bánh không chạm đất nữa và xem mọi thứ đã cân bằng chưa. Sau khi đã chỉnh hộp số về số “mo”, anh kéo mạnh dây khởi động.

Cái động cơ hai thì bắt đầu quay trong tiếng ù ù đinh tai.

- Tớ gọi bác sĩ đây, Antoine gào lên.

Mathias đi ra theo chiều ngược lại, băng qua nhà, gỡ tấm bạt ra và quay về nhà anh. Antoine đứng lại một mình, hai tay vung vẩy giữa phòng khách, tự hỏi không biết con ruồi nào đã đốt phải bạn mình. Một tiếng động khủng khiếp khiến cả bức tường ngăn rung lên. Khi cú búa tạ nữa vang lên, một lỗ hổng rộng đáng kể để lộ ra khuôn mặt hớn hở của Mathias.

- Welcome home (Từ tiếng Anh: Chúc mừng bạn đến chơi nhà!)! Mathias rạng rỡ thốt lên trong lúc phá lỗ hổng giữa vách ngăn cho rộng thêm ra.

- Cậu đúng là bị điên thật rồi đấy, Antoine gào lên, hàng xóm sẽ tố cáo chúng ta mất thôi!

- Với tiếng ồn ở trong vườn, tớ ngạc nhiên nếu họ phát hiện ra đấy! Hãy giúp tớ một tay thay vì cứ đứng đó mà càu nhàu. Hai người làm, chúng ta có thể kết thúc trước khi đêm ập xuống!

- Thế sau đó thì sao hả? Antoine gào lên khi nhìn đống gạch vữa vụn chất đống trên sàn nhà anh.

- Sau đó, chúng ta sẽ cho bức tường vào trong các túi rác, để trong kho dụng cụ nhà cậu, rồi sẽ vứt dần chúng trong vài tuần liền.

Một mảng tường khác vừa sập xuống; và trong lúc Mathias tiếp tục công trình của mình, thì Antoine đã kịp suy nghĩ về những thứ phải hoàn tất để cho phòng khách nhà anh, một ngày kia, tìm lại được một vẻ như bình thường.

Trong phòng trên gác, Emily và Louis đã bật tivi lên, và chắc mẩm rằng chương trình thời sự sẽ nhanh chóng thuật lại cơn địa chấn đã ập xuống khu phố South Kensington. Màn đêm buông xuống, chúng thất vọng vì Trái đất đã không thực sự bị chấn động, nhưng tự hào vì đã được giao phó cả điều bí mật, vui vì được thức quá khuya như vậy, chúng giúp hót đầy các túi gạch vữa vụn cho Antoine mang ra để ở cuối vườn. Ngày hôm sau, McKenzie được gọi tới khẩn cấp. Theo giọng nói của Antoine, thì anh ta đã hiểu sự nghiêm trọng của tình hình. Nhiệm vụ bắt buộc, anh ta đồng ý đến gặp họ, dù là Chủ nhật, và đã tới cùng với chiếc xe tải nhỏ của văn phòng.

Vào cuối ngày nghỉ cuối tuần, mặc dù vẫn còn một vài chỗ nối ở trên trần cần phải quét sơn, Mathias và Antoine cũng đã chính thức dọn đến ở chung. Toàn bộ bạn hữu được mời đến ăn mừng sự kiện ấy và khi McKenzie biết được rằng Yvonne đã đồng ý ra khỏi nhà bà để đến dự, thì anh ta đã quyết định ở lại với họ.

Cuộc tranh luận đầu tiên giữa những người bạn tập trung về phần trang trí ngôi nhà. Đồ đạc của Antoine và Mathias đứng cạnh nhau trong một căn phòng thì thật là kỳ cục. Theo lời của Mathias, tầng trệt có một sự giản dị gần như là của đời sống tu sĩ. Ngược hẳn với lời kết luận của Antoine là nơi đây sẽ rất hiếu khách. Mọi người giúp chuyển đồ đạc. Một cái bàn tròn của Mathias tìm thấy chỗ của mình giữa hai chiếc phô-tơi da thuộc về Antoine. Sau cuộc bỏ phiếu thắng lợi với tỉ số năm chống một (Mathias là người duy nhất đã bỏ phiếu thuận còn Antoine đã lịch lãm bỏ phiếu trắng), tấm thảm mà theo ý Mathias có nguồn gốc từ Iran còn theo Antoine thì có nguồn gốc đáng ngờ, rút cuộc đã được cuộn lại, buộc chặt và xếp gọn trong nhà chái trong vườn.

Để đảm bảo hoà khí trong căn hộ, McKenzie nắm quyền chỉ huy phần tiếp theo của công việc, chỉ duy Yvonne có quyền phủ quyết những mệnh lệnh của anh ta. Không chỉ lúc bà quyết định như vậy, mà ngay khi bà đưa ra một ý kiến, cặp má của ngài trưởng hãng đã có khuynh hướng chuyển sang màu tía, và vốn từ vựng của anh ta chỉ còn thu hẹp lại thành “Chị nói đúng quá, Yvonne ạ.”

Vào cuối buổi tối, tầng trệt đã được bày biện lại tất cả. Chỉ còn phải giải quyết vấn đề trên tầng. Mathias thấy rằng phòng của mình không đẹp bằng phòng của ông bạn nối khố. Antoine chẳng rõ là ở điểm nào, nhưng anh hứa sẽ chú tâm đến chuyện ấy trong thời hạn nhanh nhất.