Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 35




Khi Amy và Clark nắm tay nhau trở về, Martha và Jonathan đều đồng thời dùng ánh mắt rất thâm ý nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, còn có chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón áp út bàn tay trái của cô nữa, Jonathan và Clark còn trao đổi ánh mắt mà chỉ bọn họ mới hiểu.

Trước mặt bố mẹ, Clark tuyên bố tin tức hai người chuẩn bị đính hôn, Martha và Jonathan tất nhiên là rất vui mừng, “Hai con định khi nào thì cử hành lễ đính hôn?”

“Trước tiên phải báo cho anh trai con biết, anh ấy đồng ý mới được.” Amy nói.

“Chúng ta có nên đi gặp anh trai con rồi cùng cậu ấy nói chuyện?” Martha hỏi, bà biết rõ chuyện cha mẹ Amy đều đã mất.

“Để con đi gọi điện cho anh trai báo trước, hỏi ý kiến của anh ấy đã ạ.” Amy cũng hơi hơi lo lắng anh trai sẽ phản đối cuộc hôn nhân này của cô.

Martha và Jonathan thoáng nhìn nhau, “Ở phòng khách có điện thoại đấy, con cứ dùng tự nhiên.”

“Vâng.”

Mọi người rất hiểu ý mà tặng riêng phòng khách cho Amy, để cô và Gloucester trờ chuyện.

“Anh.”

“Sao vậy? Ở thị trấn nhỏ chơi có vui không?”

“Vui lắm ạ. Bố mẹ Clark rất tốt bụng.” Hít sâu một hơi, Amy nói thẳng vào chủ đề: “Anh, em có chuyện muốn nói cho anh.”

“Chuyện gì?”

“Clark vừa cầu hôn em, em đồng ý rồi.”

Đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng động, không biết là vật gì bị đổ vỡ, “Anh, anh không sao chứ?”

“…Không sao.” Thực tế thì, Gloucester hiện tại tức giận đến nỗi muốn trực tiếp bay đến nện cho cái tên dám bắt cóc Amy ngay dưới mắt anh một trận. “Amy, có phải nhanh quá không vậy? Hai đứa mới quen chưa đến một tháng!” (tác giả có tính nhầm ko vậy? bao nhiêu vụ rồi mà còn chưa đến một tháng. >.

Lời đã ra khỏi miệng, Amy cũng không còn căng thẳng như cũ, chỉ thấy cô bước vòng qua điện thoại, ngồi xuống sofa, dựa vào đệm sau lưng thoải mái híp mắt cười nói: “Cũng hơi nhanh thật, có điều em cũng chưa nói phải cưới ngay bây giờ, ít nhất cũng phải chờ đến khi em tốt nghiệp đã.”

“Vậy là tốt rồi, nếu như em muốn tiếp tục học lên cao học, anh cũng sẽ giúp em chuẩn bị.” Chờ học xong cao học, có lẽ còn phải sáu bảy năm nữa.

“Bây giờ còn sớm mà, đến lúc đó rồi nói sau. Anh, bố mẹ Clark còn muốn gặp anh nữa, bàn bạc chuyện đính hôn, khi nào thì anh có thời gian?”

“Đính hôn? Em đưa điện thoại cho bọn họ, để anh nói chuyện.” Gloucester cảm thấy rất cần phải nói cho đối phương suy nghĩ của mình, em gái yêu quý nhất của anh đính hôn, tất nhiên là phải làm ở nước Anh.

“Vâng.” Amy gọi ra ngoài: “Bố mẹ, anh trai con nói muốn nói chuyện với hai người.”

Hai vợ chồng già rất nhanh bước vào phòng khách, mỗi người cầm lấy một chiếc điện thoại (trong phim, Clark gọi điện về đều là cả hai vợ chồng cùng tiếp, có lẽ họ dùng máy nội bộ (nhiều điện thoại cùng thông nhau)), bắt đầu cuộc “đàm phán ba bên.”

Amy để lại không gian cho bọn họ, đi tìm Bernie lấy cái hòm, lâu như vậy rồi cô còn chưa trông thấy hòn đá kia nữa.

Amy vừa muốn đi tìm, Bernie liền xuất hiện, ngoài anh ta ra còn có Clark.

“Bernie, thứ đó để ở đâu?”

“Trong phòng cho khách, bà Kent đã dọn dẹp lại phòng đó rồi.” Nhà Kent cũng có phòng dành cho khách, có điều vì lâu không có ai đến nhà bọn họ ở lại, cho nên hai ông bà coi như nhà kho dùng tạm. Hiện giờ trong nhà có thêm hai người khách, bọn họ tất nhiên là dọn dẹp lại sạch sẽ căn phòng đó, Amy và Bernie còn ở lại đây bốn năm ngày nữa.

“Mang đến cho tôi.”

“Vâng, cô chờ một chút.” Bernie gật đầu, đến phòng mình lấy hòm.

“Bây giờ có thể cho anh xem thứ đó rồi chứ?” Clark ôm Amy, cằm dán sát vào đỉnh đầu cô, bộ dạng lưu manh.

“Anh muốn xem?”

“Đúng vậy, không phải em nói thứ đó có hại cho anh sao? Nếu không nhìn thấy nó lỡ sau này gặp phải thì biết làm sao?”

Cũng đúng, Amy nhớ ở trong nguyên tác phim, tuy rằng khối đá Kriptonite cô tìm được này đã bị hủy, nhưng Lex Luther vẫn tìm được mảnh nhỏ khác (không nhớ rõ sao lại tìm được), nếu như Clark không nhận ra thì đúng là rất nguy hiểm, thế nhưng.. “Cái đó không phải dựa vào cảm giác là biết được rồi sao? Loại đá Kriptonite này chỉ cần xuất hiện ở cách anh một khoảng nhất định sẽ khiến năng lực của anh bị suy giảm, có thể trở thành giống như người thường, nếu đến gần hơn, anh sẽ bị sốc, sẽ chết đó.”

Clark cũng không chú ý đến câu cuối cùng của cô, sự chú ý đều bị thu hút hết vào câu “năng lực bị suy giảm”, “Năng lực bị suy giảm, anh liệu có phải trở thành giống như người thường?”

“Anh muốn làm người thường?” Amy nhìn Clark hiếm có khi nào kích động như vậy, nghiêng đầu hỏi. Cô vẫn biết Clark rất muốn làm một người bình thường, nhưng cô không đồng ý với suy nghĩ này của anh, tinh thần chính nghĩa trong lòng anh quá mạnh lẽ, có lẽ ban đầu anh sẽ vui vẻ vì mình bình thường, nhưng lâu dài về sau, khi anh nhận ra mình không thể giúp đỡ được những người cần giúp đỡ, anh nhất định sẽ hối hận.

“Cũng không phải vậy, anh chỉ muốn thử một chút loại cảm giác đó, anh chưa từng bị chảy máu, chưa từng bị ốm bệnh, dù có không ăn uống cũng không cảm thấy đói khát, những phản ứng của người thường anh đều không có, loại cảm giác luôn nói cho bản thân biết rằng “mi không giống mọi người” thật sự không dễ chịu chút nào.”

“… Được rồi, có điều anh chỉ được đứng từ xa nhìn thôi nhé.” Amy thỏa hiệp, coi như thỏa mãn tùy hứng nhất thời của Clark vậy, vì sự tin tưởng của anh.

Từ đêm qua đến giờ, bất kể cô nói gì Clark đều không tỏ ra phản đối, ngay cả cô không nói rõ lý do anh cũng sẽ đi làm, sự tin tưởng của anh cô đều cảm thấy được, đối với sự tín nhiệm này, Amy thực sự rất cảm động, không phải ai cũng có thể gặp được được một người toàn tâm toàn ý tin vào mình như vậy.

Bernie nhanh chóng đã mang hòm ra, Amy đỡ lấy cái hòm, hơi lo lắng nhìn về phía Clark: “Anh đứng ra góc kia đi, cách càng xa càng tốt.” Dù sao thị lực của anh quá tốt, căn bản không thể nào không nhìn rõ được.

Clark rất nghe lời đi đến cái góc mà Amy chỉ, sau đó nhìn cô ôm cái hòm bước đến góc cách xa anh nhất, còn về phần Bernie thì đã thức thời rời khỏi đó.

Hiện giờ khoảng cách giữa hai người khoảng tầm 20m.

“Nếu như khó chịu, nhất định anh phải nói đấy.”

“Ừ.”

Amy cẩn thận hé nắp hòm ra một khe nhỏ, nhìn Clark, thấy anh không có gì khác lạ, liền mở hẳn ra.

Trong chiếc hòm đặc chế, những tinh thể cỡ lớn nhỏ khác nhau phát ra màu xanh lục nhàn nhạt tụ lại một chỗ, đẹp như thủy tinh, nhưng không ai ngờ được thứ đá đẹp thế này lại là khắc tinh của người anh hùng mạnh mẽ nhất thế giới, thậm chí còn không thể tới gần, chỉ cần có một chút dính vào thâm thể sẽ khiến anh bị chết.

Clark cũng đã nhìn thấy tinh thể trong tay Amy, thứ đá thoạt nhìn rất đẹp đẽ kia khiến anh cảm thấy rất khó chịu, thân thể bản năng bài xích khiến anh có ý nghĩa muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

“Cảm giác thế nào?” Amy nói.

“Có chút khó chịu, nhưng không có gì đáng ngại, để anh đến gần một chút xem.”

Clark nói rồi tiến lên vài bước.

“Đừng…” Amy còn chưa kịp ngăn cản, Clark đã bất thình lình té xuống nền đất rên rỉ đau đớn.

“Chúa ơi!” Amy vội vàng đóng nắp thúng lại, bỏ nó đấy chạy đến bên Clark, xem xét tình trạng của anh. “Anh không sao chứ?”

Clark đã khó chịu không thể nói thành lời, anh không ngờ thứ đá quỷ quái kia lại tác động đến mình như vậy, hiện giờ đã tin một trăm phần trăm lời Amy nói rằng thứ đá đó có thể giết chết mình ngay lập tức.

“Bố, mẹ! Hai người mau đến đây, Clark xảy ra chuyện!” Amy cuống đến độ kêu lên, cô không biết nên làm gì nữa.

“Xảy ra chuyện gì?” Hai vợ chồng già còn đang nói chuyện điện thoại, nghe tiếng Amy khóc gọi, vội vàng nói tạm biệt với Glucester rồi cúp máy, chạy đến hiện trường. “Chúa ơi, Clark, con làm sao thế?” Martha nhìn con trai té trên mặt đất, nhất thời hoảng sợ.

Jonathan và Bernie cũng vừa nghe tiếng chạy đến đỡ Clark dậy, đặt anh lên ghế dựa bên cạnh.

Martha lấy trong hộp y tế ra một chiếc nhiệt kế, lắc lắc, cắm vào miệng Clark, sau đó bọn họ liền thấy vạch đỏ trên nhiệt lế kéo thẳng lên trên, “Bụp” một tiếng, đầu nhiệt kế ở bên ngoài kia trực tiếp nổ tan.

“Con bị ốm rồi.” Martha kinh ngạc khó tin nói, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên bà nhìn thấy con trai bị ốm.

“Cảm giác thế nào?” Jonathan cũng lo lắng hỏi con trai.

“Cả người vô lực…” Clark yếu ớt đáp, anh không bao giờ hâm mộ người khác có thể bị ốm nữa, cảm giác này thật khó chịu.

“Anh ấy cần nghỉ ngơi, bố, Bernie, hai người đỡ anh ấy lên lầu được không?” Amy nói, cô biết Clark chỉ là suy yếu nhất thời vì bị đá Kriptonite ảnh hưởng mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn.

“Được.” Hai người một trái một phải đỡ Clark dậy, đưa anh lên lầu vào phòng, thả xuống giường.

“Có cần gọi bác sĩ không?” Bernie hỏi.

“Không cần, Bernie, phiền anh xuống dưới lầu cất cái hòm kia đi, sau đó kiếm thứ gì đó như axit sunfuric chẳng hạn, hủy thứ bên trong đi.” Amy dặn, cô tuyệt đối sẽ không để thứ nguy hiểm như vậy tiếp tục tồn tại, nhưng nghĩ thêm, cô sửa lại một chút: “Không, đừng hủy hết, để lại một viên nhỏ là được.” Cô cần giữ lại một chút để chuyên gia xem xét, xem có thể nghiên cứu ra loại vải nào cách ly được tác dụng của thứ đá đó không, chế tạo một bộ đồ siêu nhân cho Clark, như vậy sau này có gặp phải cũng không cần sợ nữa.

“Vâng, tiểu thư.” Bernie biết chuyện này có nhiều điều phức tạp, nhưng những gì không nên biết anh ta tuyệt đối sẽ không hỏi.

Vợ chồng nhà Kent thì bị lời Amy khiến cho chẳng hiểu gì hết, nhưng hai người cũng biết giờ không phải lúc để hỏi, Martha đứng dậy, “Mẹ đi chuẩn bị chút đồ ăn, Clark có lẽ ăn chút sẽ đỡ hơn, Amy, con có thể giúp mẹ chăm sóc nó không?”

“Vâng, con sẽ chăm sóc anh ấy.”