Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 9




Nhà mới của Amy ở đường Clinton Avenue, số 344, đó là một toà nhà lớn cũ kỹ, nơi này vừa rộng rãi vừa yên tĩnh, lại không xa trường học, giao thông thuận tiện, quan trọng nhất là giá tiền rẻ.

Amy rất vừa ý chỗ này, nhất là sau khi cô nhìn bên trong đã được lắp đặt các thiết bị và sửa sang tân trang lại tốt hơn trước đây rất nhiều.

Clark cũng rất thích, bởi vì kế bên phòng Amy còn có một phòng còn trống, vì điều kiện quá kém nên tiền thuê lại càng rẻ, nằm trong khả năng của anh có thể thuê được.

Có điều muốn tu sửa lại chắc sẽ mất không ít thời gian.

“Đội sửa chữa lắp đặt lần trước tôi thuê không tệ, giá cả cũng hợp lý, anh có thể liên lạc với bọn họ.” Amy đề nghị, cô đã xem qua phòng trọ kia quả thật không tốt, cửa tủ thì bung, vòi nước thì chảy ra màu đen xì, ngoài cửa sổ trừ bức vách tường cao chót vót thì không nhìn thấy gì nữa. Có điều như vậy lại thích hợp với Clark, có thể phòng ngừa kẻ khác phát hiện ra bí mật của anh .

“Cám ơn, nhưng tôi nghĩ việc nhỏ này tôi có thể tự làm.”Clark từ chối đề nghị, anh không muốn vì tu sửa mà phải bỏ ra một khoản tiền nữa .

“Cũng được , vậy anh tính khi nào thì chuyển đến đây?”

“Ngày mai đi, bây giờ tôi phải dành chút thời gian sửa sang chỗ này lại đã.” Clark nhìn mớ bẩn thỉu lộn xộn xung quanh.

Clark tốn mất một buổi chiều mới đem đống dơ bẩn này dọn sạch, sơn lại tường, sửa chữa cửa sổ, cầu thang, tủ tường, quét tước vệ sinh, anh nhất định không cho Amy giúp nhưng bằng lòng để cô ở bên cạnh quan sát và góp ý, với điều kiện là cô phải mang khẩu trang.

Nhìn gian phòng trọ đã sáng bừng hẳn lên, Amy không kiềm chế được mà hâm mộ siêu năng lực của Clark: “Anh thật sự rất tuyệt! Đúng là vạn năng aa.”

“Cám ơn lời khen, nếu cần bất cứ điều gì cô đều có thể tìm tôi.”Clark lần đầu tiên vui vẻ đến thế vì sự đặc biệt của mình .

“Tất nhiên rồi.”

Tiếp theo, phiền phức lại tìm tới cửa, đầu tiên Louise lấy trộm tin tức của anh, sau đó Clark lại phát hiện, Lex Luther vì để thử năng lực của siêu nhân mà cố ý gây ra những chuyện xấu cho người dân: phái người tự sát, đặt bom… đủ loại nguy hiểm liên tiếp xảy đến.

Clark lấy thân phận siêu nhân cảnh cáo Lex Luther, lại bị hắn cảnh cáo lại, chỉ cần siêu nhân còn ở Metropolis một ngày, thử nghiệm vẫn sẽ tiếp tục, Clark bắt đầu do dự có nên làm siêu nhân xuất hiện nữa hay không.

Mấy ngày sau đó, siêu nhân đúng là không xuất hiện nữa, Amy đọc tin trên báo thấy tội phạm càng ngày càng tăng, nhịn không được nhíu mày, tuy rằng cô biết Clark sẽ nhanh chóng bị Louise thuyết phục, nhưng cảm giác nhìn thấy nơi nơi đều là tội phạm cũng không khá gì, hơn nữa siêu nhân này lại là bạn của cô , bạn bè gặp khó khăn thì nên giúp đỡ đúng không?

Cho nên Amy gõ cửa phòng bên tìm Clark, hỏi thẳng vào vấn đề: ” Anh mấy hôm nay làm sao vậy?”

Clark vừa thấy tờ báo trong tay cô liền hiểu cô muốn hỏi gì, dẫn cô vào phòng, Clark đưa cô một ly nước trái cây, đem mọi việc kể lại, cuối cùng nói: “Luther uy hiếp tôi , nếu ‘siêu nhân’ còn xuất hiện ở Metropolis nữa, hắn sẽ tiếp tục thử nghiệm, tôi không muốn vì mình mà có người bị thương.”

“Vậy những người đã bị thương này thì sao?” Amy chỉ tờ báo, bên trên đưa tin về một nhóm khủng bố gây bạo loạn trên đường.

“Tôi không biết.”Clark rầu rĩ ôm lấy đầu.

“Siêu nhân nên xuất hiện, thành phố này cần anh ấy, Luther có thể sẽ tạo ra nhiều phiền phức, nhưng phiền phức trong thành phố này cũng không phải chỉ có hắn, anh muốn vì hắn mà để những người đáng lẽ anh có thể cứu được lại phải chết sao?” Amy vừa nói vừa mở tủ quần áo của Clark, “Hơn nữa những thí nghiệm đó dù đã ngừng lại một ngày đêm, nhưng tội phạm và tai nạn sẽ không biến mất, anh cần gì phải mất nhiều hơn được như vậy?”

“Nhưng, tôi cứu không được mọi người.”

“Đúng vậy, siêu nhân không thể cứu được tất cả mọi người, nhưng anh ấy có làm được hay không không quan trọng , quan trọng là … sự tồn tại của anh, một người được tất cả mọi người tin tưởng, người mà mọi người gửi gắm hy vọng, anh có thể làm được bao nhiêu là tốt bấy nhiêu rồi.” Amy nói như lời của Louise trong phim, bởi vì cô tìm không ra lời nào khác để an ủi anh.

Clark hiểu những điều Amy nói, trong lòng cảm động, sau đó anh thấy bộ quần áo bó màu lam và áo choàng đỏ kia xuất hiện phía trước.

“Bộ quần áo này chẳng phải rất đẹp sao? Anh muốn cho nó cứ mãi ở trong góc tủ tối tăm để rồi bị thời gian làm mục nát?” Amy ngồi xuống sô pha nghiêng đầu nhìn anh, mái tóc đen dài xõa buông xuống ghế, một lọn rủ xuống phơ phất trong không khí, ánh sáng xuyên qua khiến những sợi tóc trông như đang phát sáng .

Clark nhịn không được đưa tay bắt lấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Mặc vào đi, tôi vẫn luôn muốn tận mắt nhìn thấy anh trong bộ đồ này.” Amy kéo quần áo đến trước mặt anh.

“Được rồi cô bé, tôi đã hứa sẽ làm bất cứ yêu cầu gì của cô, không phải sao?”Clark nở nụ cười, có chút lưu luyến buông lọn tóc đen ra, cảm giác trong lòng cũng mất mát theo.

Clark thay đồ rất nhanh, đứng ở trước mặt Amy .

“Oa, trông anh cao quá đi mất.” Amy mắt tỏa sáng như thấy vàng, Clark mặc bộ đồ bó đó thoạt nhìn rất cao to, nhất là cơ thể toàn cơ bắp của anh kia, khiến Amy nhìn mà mặt đỏ tim đập..

“Cô thích là tốt rồi .” Clark được người mình ngưỡng mộ trong lòng ca ngợi mà vui vẻ vô cùng.

“Tất nhiên rồi, mà sau anh có thể đưa tôi cùng bay lên được không? Chờ tôi nói chuyện với anh trai chút thôi.” Amy khát vọng nhìn anh .

“Đương nhiên, là vinh hạnh của tôi, bất quá hiện tại tôi phải đi một chút, hình như lại có phiền toái.” Clark chỉ ra ngoài cửa sổ .

“Uhh , anh cứ đi làm việc của anh đi, tôi ở nhà chuẩn bị cơm chờ anh trở về, tốc độ nhanh lên một chút đừng để cho lầu trên lầu dưới nhìn thấy.” Không cần phải nói, lầu trên lầu dưới đều là vệ sĩ của cô .

“Ừ, tôi sẽ về nhà sớm.” Clark nghe cô nói “Nhà” mà cao hứng, hình như chỉ cần ở cùng một chỗ với Amy anh sẽ rất khó mà không cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Đối với việc Louise trộm tin tức, Clark trả lại cho cô một vố ác – anh vẽ một bản đồ gửi đến nhà Louise, Louise nóng lòng muốn tìm được siêu nhân, tin rằng địa điểm phi thuyền khắc tinh của siêu nhân bị giấu cùng tấm bản đồ giả này có liên quan, vì thế cô nàng liền đi tìm, bị lạc trong cống thoát nước của Metropolis, khi ra khỏi đó cả người đã trở thành nhếch nhác thảm hại.

Siêu nhân một lần nữa xuất hiện làm cho mọi người ở Metropolis lại trở nên tràn đầy hy vọng, tỉ lệ phạm tội trong thành phố lập tức giảm xuống không ít, mà Lex Luther đã lấy được tài liệu mình muốn nên ngừng thí nghiệm lại, vì thế thời gian này tạm thời gió êm sóng lặng.

Bất quá ngay sau đó lại có phiền phức, như Amy đã nói, bên người Clark luôn không ngừng xảy ra chuyện.

Chính quyền Metropolis muốn tặng huy chương cho siêu nhân, tuyên bố anh trở thành cư dân hợp pháp của Metropolis, Clark lấy thân phận siêu nhân mà đến, mà tất cả mọi người gọi ngày này là ngày Siêu nhân – thú vị nhất là người có nhiệm vụ tặng huy chương cho anh chính là Lex Luther. Hai đối thủ một mất một còn này ở trước mặt công chúng không thể không biểu hiện ra vẻ tôn kính trang trọng.

Cảnh mọi người cuồng nhiệt khiến Clark thấy hãi, hiện tại trong thành phố khắp nơi đều là siêu nhân: áp-phích, khẩu hiệu, bong bóng, đồ chơi, quần áo, đồ dùng hàng ngày. . . . . . Mọi người đem siêu nhân thành hàng hóa buôn bán, điều này làm cho anh khủng hoảng.

“Siêu nhân, đêm nay có một dạ hội từ thiện, chỉ cần bỏ ra thời gian một ngày để trợ giúp người mù, tôi có thể mời anh tham dự không?”

“Tất nhiên rồi, tôi rất vui khi có thể giúp được mọi người.”

Một cuộc nói chuyện đơn giản ,Clark được mời tham dự dạ hội từ thiện, hơn nữa anh còn bị đem ra bán đấu giá: Một bữa ăn trưa dã ngoại trên mây ngày chủ nhật cùng Siêu nhân.

Sau khi Amy biết chuyện này, cười đến lăn lộn: “Ha ha, mọi người nhất định tích cực mua bữa trưa này của anh, ha ha, không được rồi bụng của tôi cười muốn đau quá.”

“Cô gái, chú ý đến lễ nghi của mình đi, cô là một thục nữ.” Clark nhìn Amy ôm bụng lăn lộn trên sô pha, bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh cô, anh thật sự không biết chuyện này có gì buồn cười.

“Quên chuyện thục nữ đi, dù sao tôi ở trước mặt anh cũng không có hình tượng gì đáng nói, anh để cho tôi cười đủ đi, bán đấu giá một quý ngài, ha ha ha. . . . . .” Amy cười ngã lăn thẳng vào trong lòng anh, một tay còn vỗ vỗ ngực anh.

“Ah, cô thật khiến tôi đau lòng quá, cười nhạo một người đáng thương không phải là thói quen tốt, cô không biết tôi nhìn đầy đường đều là vật phẩm về siêu nhân , quả thực muốn chạy mất luôn.” Nói là nói như vậy, nhưng có người đang ở trong lòng lại làm Clark trở nên vui vẻ, hàng lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra.

“Có sao đâu, chẳng phải chứng minh rằng mọi người đều thích anh sùng bái anh sao? Giống như diễn viên , các cửa hàng luôn luôn bán sản phẩm của bọn họ đúng không? Anh cứ nghĩ như vậy là được rồi.” Xoa xoa bụng có chút phát đau, Amy thoải mái nói, “Hơn nữa cũng không phải không có lợi mà, thành phố dùng cách của mình chấp nhận anh, anh được nhận rồi. Còn có thứ đồ nhỏ này thú vị lắm nhé, này là tôi mua, đáng yêu chứ.” Amy lấy ra cái chìa khóa, trên cái khuyên tròn của móc chìa khóa có treo một búp bê siêu nhân nho nhỏ.

“A, sao ngay cả cô cũng như thế vậy.”

“Không tốt sao? Tôi nhờ người làm riêng đó, thuận tiện còn làm một cái của chính mình nữa.” Amy lại lấy ra một cái dây đeo khác, cô bé búp bê tóc đen mắt đen xinh đẹp, mặc váy liền áo màu đen phong cáchVictoria, là cô lần đầu tiên gặp Clark, “Anh có muốn không?”

“Cho tôi ?” Clark kinh ngạc nói.

“Ừ, tôi dùng búp bê của anh, đương nhiên phải cho anh một cái làm bồi thường ấy mà.” Amy gật đầu, thoải mái ngồi dựa vào trong lòng Clark, một chút cũng không cảm thấy có gì không bình thường, quả nhiên cô đã theo người Mĩ học xấu, “Tuy nhiên nếu anh không thích tôi sẽ lấy lại, làm quà cho cho anh trai khi trở về cũng không tồi.”

“Sao vậy được, tôi đương nhiên thích.” Clark cơ hồ là dùng tay đoạt sợi dây đeo lại.

“Anh thích là tốt rồi.” Đẩy Clark ra , Amy đứng lên đi pha trà, ” Anh vẫn muốn uống trà ô long lạnh cùng với bánh nho khô chứ?”

“Ừ, trước kia mỗi khi tôi có chuyện phiền não mẹ thường làm cái này cho tôi.” Tuy rằng anh hiện tại đã không còn phiền não .

“Taynghề của tôi có lẽ không được như mẹ anh đâu.” Amy lấy trà trong tủ ra, chậm rãi pha .

“Tin tôi đi, đồ cô làm cũng giống mẹ tôi làm, rất hợp với khẩu vị của tôi.”

“Vậy sao.”